Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa đêm canh ba, đêm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, mưa phùn mênh mông theo sắc trời dần hôn ám.
Trương Tân an bài binh sĩ thuận lợi lẻn vào đại doanh Lưu Diệu, dựa theo kế hoạch, phân bố thêm trong vài trướng. Bọn họ đều không phải là kẻ dũng mãnh thiện chiến, cũng không phải kẻ võ nghệ cao cường. Nhưng tất cả đều có hai điểm chung — khinh công cao cường, giọng nói vang dội.
Thực ra Trương Tân cũng không có kế sách gì đặc biệt cao siêu, y an bài những người này, chính là vì âm lượng giọng nói của bọn họ.
Chỉ nghe Quách Vinh kêu to một tiếng, khủng hoảng hệt như thấy quỷ, lập tức vài chiến sĩ trong trướng cũng lập tức hô lên âm thanh tựa quỷ gào. Mặt khác, trong trướng cũng bắt đầu có người hưởng ứng.
Vì thế đám người đang mơ hồ giống như bị kích thích, thần kinh vốn bị buộc chặt giờ như hồng thủy vỡ đê, bầu trời rền vang tiếng sấm, ánh chớp xẹt qua sáng rực cả màn đêm.
Toàn bộ rối loạn, vài binh sĩ cứ gặp người là vung kiếm chém. Lưu Diệu còn nửa tỉnh nửa mê, nghe nói bên ngoài hỗn loạn, không để ý thị vệ ngăn trở, vội chạy ra ngoài.
Tạc doanh! Vì cái gì đại quân trên đà chiến thắng lại hỗn loạn thế này? Lưu Diệu tức giận đến nỗi cả người run run, muốn hạ lệnh giết hết đám binh lính này, thế nhưng những thị vệ xung quanh hắn, bị những kẻ kia một đao lấy mạng, những kẻ phía sau thấy vậy quay đầu bỏ chạy. Quách Vinh dẫn theo vài chiến sĩ, thét chói tai cùng những người này chạy tới quân doanh, hơn nữa phía sau oanh động, người người chạy theo các ngả, tơi bời, hỗn loạn không chịu nổi. Binh lính đào tẩu rất nhiều người bị thương, trên đường còn giẫm đạp nhau tới chết.
Lưu Diệu ngây ngốc đứng ngoài trướng, vừa khóc vừa la, Trương Tân, ngươi là đồ con rùa, lần này bị ngươi làm tổn hại, ngày nào đó lão tử sẽ đào cả mồ cả mả tổ tiên nhà ngươi lên! Nói thì nói vậy, nhưng quân lính cũng chạy mất hơn phân nửa, Lưu Diệu đành phải thừa dịp rút quân.
Thạch Hổ sau trận này, binh không đổ máu, chỉ nhờ vào mấy cái cổ họng, đã khiến quân Lưu Diệu tan rã, thật sự vô cùng khoái trá.
Trương Tân đón ánh rạng đông, ngoái đầu cười, nhìn Quách Vinh cùng vài chiến sĩ lông tóc dựng đứng, khi lẻn vào doanh trại địch nào có ai kinh ngạc thế này.
“Hữu hầu, ta đã chờ suốt một đêm, không làm phiền nữa.” Quay đầu nhìn những người khác, Quách Vinh ra vẻ bất đắc dĩ,“Các huynh đệ, đi nghỉ thôi……”
Thạch Hổ cũng vui vẻ cười toe toét, thầm nghĩ, thật là trời cũng giúp ta. Số phận hắn không người thường nào có thể sánh bằng, giang sơn của Thạch Lặc, một nửa là do Thạch Hổ đánh hạ. Sở dĩ lúc trước có người nói hắn mình đồng da sắt, quý giá vô cùng, không phải không có căn cứ, có thể thấy được huyền cơ mệnh ý, tất cả đều đã có số phận.
Hắn cùng với Anh Đào, cũng có thể nói là số mệnh trái ngược nhau. Một người luôn gặp may mắn, xuất thân bình dân mệnh đế vương, một người sinh ra phú quý, sau lâm vào cảnh nghèo túng. Ngày ngày vui buồn yêu hận, trời mây sông nước liên tục chuyển dời.
Trương Tân nhìn ánh bình minh bị mây che phủ thành những chấm sáng nhỏ, lắc đầu, hy vọng ban nãy chỉ là nhìn nhầm. Ngàn tính vạn tính, mệnh chớ cưỡng cầu, cả đời Thạch Lặc, nhấp nhô gập ghềnh, từ một nô lệ ti tiện nhất, đến hôm nay trở thành đế vương đứng trên vạn người, xương trắng dưới chân chất cao thành núi. Sau khi chết, hắn không vào địa ngục thì ai sẽ vào địa ngục? Trương Tân nguyện chịu đày ải cõi luân hồi, mà Thạch Hổ tuy hậu sinh khả úy, chỉ tiếc người bên cạnh hắn, không thể so với Thạch Lặc, Anh Đào kia, là một sát tinh……
“Hữu hầu, ta quyết định thừa thắng truy kích, ngươi thấy thế nào?” Thạch Hổ chặt đứt dòng suy nghĩ của Trương Tân, nói đầy tự tin.
“Đương nhiên tốt, chỉ là trước mắt nên giải quyết một con kiến đang lay lắt đã.”
Trương Tân tất nhiên nói đến Lưu Nhạc, nghe thám tử hồi báo, doanh trại hắn thiếu lương thảo đã nhiều ngày, chiến mã đều bị giết thịt để binh sĩ qua cơn đói.
Thạch Hổ gật đầu, những người này cũng khiến hắn tốn rất nhiều thời gian, hiện giờ cá lớn đã mắc câu, giữ lại cũng chẳng còn hương vị.
“Truyền lệnh xuống, tiến quân đến thành Kim Dung, bắt sống Lưu Nhạc!!!”
Cao giọng tuyên lệnh, chiến sự hôm qua, sớm đã được những chiến sĩ vì hưng phấn không ngủ được mà lan ra hết, nhất thời lòng quân đại chấn, uy hách tề thiên, Thạch Hổ mặc giáp nhảy lên chiến mã, Anh Đào cũng đã trang bị chỉnh tề, một thân áo choàng đỏ thẫm, tiên diễm, dương dương tự đắc đi về phía hắn, cưỡi chung một con ngựa, huy quân trực thượng.
Trương Tân bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn Quách Vinh tinh thần rạng rỡ, tuy mệt nhọc cả đêm, nhưng vẫn kiên trì theo Thạch Hổ đi bắt Lưu Nhạc, có thể thấy phong thái vương giả của Thạch Hổ không thể nào che lấp, nguwoif xung quanh, ai cũng thần phục hắn, có lẽ đây là ý trời rồi.
Lại là một trận đánh không tốn nhiều sức lực, khi tới sát doanh trại địch, binh lính canh gác chỉ lo ôm một cánh tay vừa chặt của đồng đội mà gặm, một vạn binh lính bị thương không có thuốc chữa trị, khó lòng qua khỏi, cho dù là còn sống, cũng đói đến mức vô lực phản kháng.
Cứ như thế, Thạch Hổ hạ lệnh chôn sống toàn bộ. Nhổ cỏ tận gốc, đạo lý này, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn.
Lưu Nhạc bị bắt sống, khóc lớn tự trách mình hại Hô Diên Mô, cô phụ Lưu Diệu, Anh Đào chau mày, Thạch Hổ thấy thế vội vàng an ủi, rồi vì thế mà sai người cắt đứt gân chân tay Lưu Nhạc, vứt nằm úp sấp để đám binh lính tùy ý giẫm đạp lên, cho đến khi nội tạng vỡ nát, hộc máu mà chết.
Lúc này Lương Châu cũng hỗn loạn, không thể đánh lùi địch nên dấy lên phong trào phản loạn, Lưu Diệu hai bên đều là địch, không còn đường lui.
Anh Đào theo Thạch Hổ và bốn vạn binh mã một đường lao thẳng tới, lúc vào thành, đủ loại quan lại cúi đầu xưng thần, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, hơn năm mươi thị trấn trong một ngày thu hết dưới trướng.
Dân chúng thấy người trên tuấn mã tư thế oai hùng hiên ngang, tướng quân dũng cảm lãnh tuấn ôm ấp một thiếu niên thân khoác hồng y kiều diễm như hoa. cử chỉ phong lưu, khiến lòng người thổn thức, lại không dám dị nghị. Chỉ nghe đồn, hai người này đều không phải là người lương thiện, thiếu niên bất nam bất nữ kia tâm địa ác độc, không thua gì Thạch đại tướng quân đã tàn sát hàng vạn hàng nghìn người dân. Trên phố cũng có kẻ nói y là mỹ nhân rắn rết, diễm lệ mà ác độc, mê hoặc vô số người, khiến người gặp tai họa. Nhưng hôm nay nhìn thấy, mọi người vẫn kinh ngạc vì mĩ mạo của thiếu niên, quên mất thái độ làm người của y.
Anh Đào nhìn đám người đông nghìn nghịt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu.
Nghĩ lại khi trước ở Kiến Khang, mọi người cũng nhìn phụ thân y bằng ánh mắt ấy, rõ ràng trong lòng hận muốn chết, nhưng mặt ngoài vẫn ăn nói khép nép. Hiện tại hay quá khứ, có gì khác nhau? Thứ y vĩnh viễn mất đi dĩ nhiên không còn ý nghĩa, thứ y muốn, là khiến tất cả mọi người trên đời này không thể ngẩng đầu.
Thạch Quý Long, tình yêu của ngươi, phải chăng cũng nhỏ hẹp tầm thường như bọn họ? Nếu ta sinh ra bình thường như cây cỏ, còn có ai muốn cho ta vinh hoa phú quý? Còn có ai vì một nụ cười của ta mà bàn tay vấy đầy máu tươi? Mỹ mạo là con dao 2 lưỡi, đả thương người, cũng tự làm mình bị thương. Thạch Hổ ngày gần đây luôn mang theo y bên cạnh, lại có Trương Tân vô tình hữu ý ám chỉ, trong lòng Anh Đào dĩ nhiên có chừng mực. Y phải biết rõ hai điểm, thứ nhất, Quách Vinh không phải Khinh Dương, thứ hai, không nên biến hắn thành một Khinh Dương khác.
Ngẩng đầu nhìn lên, Thạch Hổ với ánh mắt thâm trầm khó đoán, tỏa ra ma lực như muốn đem tất cả bí mật chôn sâu. Anh Đào đờ đẫn, lưu thủy phù đăng cười hồng trần mê mang, đến nay mới biết thiên la địa võng chính là nơi chốn của y.