Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Bông
Beta-er: Yen
Diệp Thanh là một người đại diện cho phái thực lực mạnh, Quý Lạc Lạc rất thích phong cách làm việc của cô, sấm rền gió cuốn (*). Một khi đã quyết định thì sẽ dùng hành động thay lời nói.
(*) Một cách nhanh chóng.
Chỉ nói đơn cử chuyện Quý Lạc Lạc đi tìm giáo viên, mọi người đều biết, thầy Trình Cẩn Hoa cũng đã gần 80 tuổi, là người có địa vị sâu nhất thế hệ trước, ông đã nghỉ hưu nhiều năm.
Để làm đồ đệ của vị này, Diệp Thanh đã phải liên tục ngồi xổm trước cửa nhà ông tận nửa tháng.
Về việc Diệp Thanh tìm đến Trình Cẩn Hoa, thực ra cũng là do có nguyên nhân. Lúc trước khi cô vừa mới tiến vào giới giải trí, bị mấy người cũ chèn ép, chỉ có thể làm chân chạy vặt thực hiện mấy chuyện linh tinh.
Khoảng thời gian ấy, mọi người đều nghĩ rằng thiếu nữ này sẽ không thể nào trụ lâu được. Tính cách bướng bỉnh không linh hoạt, người như vậy thì chẳng thể lăn lộn trong giới giải trí.
Bởi vì bị chèn ép không gượng dậy nổi, Diệp Thanh mất hết niềm tin, ngay cả cô cũng thấy chính bản thân chẳng thể trụ được, thiếu nữ liền quyết định chuẩn bị về quê tìm một công việc yên ổn, đúng lúc đó lại gặp được Trình lão.
Lần đầu tiên ông nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thanh đã cảm thấy đứa nhỏ này rất chân thành, đối nhân xử thế chắc chắn vô cùng nhiệt tình. Vì thế, trong lúc mọi người đều cười nhạo cô, vị này đã không ngần ngại mà vươn cành ôliu cho cô.
Diệp Thanh cứ như thế mà ngốc bên cạnh ông. Trong ba năm, hai người vừa là thầy vừa là bạn, Trình lão một đường chứng kiến sự lột xác của Diệp Thanh.
Sau khi Trình lão lui về sau, Diệp Thanh có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, theo thời gian, quan hệ qua lại giữa hai người càng ngày càng ít.
Chính vì vậy, Diệp Thanh biết rất rõ tính cách của Trình lão. Người này vô cùng quật cường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ông ấy tuyệt đối sẽ không mở miệng trước.Ở chung với nhau mấy năm, cô chưa từng cầu xin ông cái gì cả.
Sau khi đã suy nghĩ mãi, cuối cùng Trình lão cũng gật đầu đáp ứng.
Nhận được sự đồng ý của người này, trước tiên Diệp Thanh liền mang theo Quý Lạc Lạc đi qua. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, Trình lão chỉ duỗi tay đỡ gọng kính, lông mày gắt gao nhíu lại.
“Đã từng học qua diễn xuất chưa?”
Quý Lạc Lạc ngoan ngoãn đứng trong thư phòng của Trình lão, lông mày giãn ra, nhu thuận lắc đầu, thành thật trả lời:
“Khi còn ở đại học thì chuyên về thiết kế, sau đó có thử đóng ba bộ phim hiện đại. Vì là lần đầu tiên diễn xuất, cho nên biểu hiện cũng không tốt lắm.”
Trình lão gật đầu.
“Vóc dáng của cô không tồi, nhưng khuôn mặt bị phồng nhiều quá. Cái này đối với một diễn viên mà nói, có lợi mà cũng có hại.”
Theo lời của Trình lão, vẻ ngoài Quý Lạc Lạc thực sự trông rất xinh đẹp, hoặc có thể nói là cực kì kinh diễm. Đẹp đến nỗi ai nhìn thấy cô đều sẽ bị khuôn mặt thiếu nữ hấp dẫn.
Do đó, ưu điểm chính là rất dễ làm cho mọi người nhớ kỹ. Ngược lại, khuyết điểm có thể nói như, bất kể cô nỗ lực như thế nào, đều có thể vì vẻ ngoài quá mức bắt mắt mà bị người khác xem nhẹ.
“Tuy vậy, trên con đường diễn viên này, thà làm người khác nhớ kỹ còn đỡ hơn là thoảng qua như mây khói. Cái này cũng coi như một điểm riêng của cô, cũng hy vọng cô không vì thế mà kiêu ngạo, muốn thành công thì phải trả giá càng nhiều nỗ lực.”
Từng câu từng chữ của Trình lão đều phát ra từ nội tâm, Quý Lạc Lạc cúi đầu nghe, bộ dạng khiêm tốn nghe lời, cũng không giống như ngày thường bồn chồn nôn nóng.
Điểm này làm Trình lão nhịn không được gật đầu, trong lòng âm thầm khen ngợi.
Sau đó, vị này liền đặt ra vài quy định cứng nhắc cho Quý Lạc Lạc. Muốn học tập với ông, điều đầu tiên là không thể sợ khổ sợ mệt. Ba tiết mỗi tuần, mỗi tiết hai giờ, kiểm tra mỗi tuần một lần. Nếu như không qua kiểm tra lập tức kết thúc.
Quý Lạc Lạc liên tục gật đầu, chính bản thân cô cũng biết, việc được lão tiền bối chỉ điểm có biết bao nhiêu vinh dự.
Sau khi rời khỏi Trình gia, vẻ mặt Diệp Thanh sầu lo chờ bên ngoài. Đối với tính khí của Quý Lạc Lạc, cô thật sự sợ cô ấy bị Trình lão nói vài câu khó nghe, chịu không được liền nổi nóng lên.
Tuy vậy, khi nhìn thấy Trình lão tự mình đưa Quý Lạc Lạc ra tới cửa, tâm trí căng thẳng của cô cuối cùng cũng được hạ xuống. Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm, mang theo túi xách đến bên cạnh Quý Lạc Lạc, cười nói:
“Thế nào, cảm thấy chính mình có thể kiên trì được không?”
Mới vừa vừa ra khỏi cửa, điệu bộ của Quý Lạc Lạc ngay lập tức phấn chấn lên, cười lạnh một tiếng, mắt liếc Diệp Thanh, từ từ mở miệng nói:
“Em chính là Quý Lạc Lạc, chuyện em làm sao có thể không thành được chứ, hứ!”
Cô trả lời xong liền nhanh chân đi ra ngoài, Diệp Thanh quan sát bóng dáng tự tin của cô, nội tâm nói không lo lắng là giả. Đối với Quý Lạc Lạc, từ trước đến giờ Diệp Thanh vẫn luôn hoài nghi. Tính cách của cô ấy quá cứng rắn, nếu muốn phát triển ở trong giới, tất nhiên con đường sẽ vô cùng gian nan.
————
Từ khi bắt đầu hợp tác cùng Diệp Thanh, Quý Lạc Lạc quyết định giao mọi chuyện của Phi Nhứ cho Chanh Chanh. Người này làm việc đơn giản, thái độ hỏi gì cũng không biết.
Liên tiếp một tháng, hoàn toàn chọc giận lãnh đạo cao tầng bên kia.
Sau đó, cao tầng thông qua Trần Tân, trực tiếp phát tối hậu thư cho Quý Lạc Lạc, nếu cô còn không mau mau phát sóng trực tiếp, sẽ trực tiếp bị phong sát (*).
(*) Dừng mọi hoạt động của nghệ sĩ aka đóng băng.
Sau khi biết được tin, Diệp Thanh cũng bắt đầu coi trọng vấn đề hợp đồng với Phi Nhứ củaQuý Lạc Lạc. Cô biết chuyện này không thể bị trì hoãn, cần phải lập tức giải ước (*), bằng không cho dù hai người họ có bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, cũng không thể bay ra khỏi đám bọt này.
(*) Hủy hợp đồng.
Nhưng mà, muốn giải ước thì đầu tiên cần có chỗ dựa, mà cái chỗ dựa này còn phải do các cô tự đi tìm.
Dù sao cũng là người mới không có tư lịch, đến tư cách tìm một cái đùi nào đó để ôm hai người họ cũng không có. Sau khi cẩn thận suy xét, Diệp Thanh quyết định sẽ gửi một ít tin tức cho bạn bètrước kia cùng công ty.
Nghe nói điện ảnh Hoa Duyệt đang bỏ một vốn lớn để chuẩn bị bộ phim cung đình, nhóm nghệ sĩ nổi tiếng đều đang tranh giành cơ hội thử vai. Ánh mắt Diệp Thanh sáng ngời, thông qua bạn mình, liền dùng công việc lấy được một cơ hội tiến vào hội trường.
Nhưng đây là thử vai… Còn phải do hai người họ tranh thủ cho chính mình.
Có thể thành công đi vào hội trường thử vai, đã là thành công một nửa. Diệp Thanh và Quý Lạc Lạc đều không than phiền gì cả. Các cô cũng biết, để tiến được bước đầu tiên này, thực tế có bao nhiêu khó khăn.
Vào ngày thử vai, Diệp Thanh mượn một chiếc xe, chạy qua đón Quý Lạc Lạc. Hai người nhanh chóng tới địa điểm nhân viên đoàn phim hẹn sẵn, sau khi lấy số báo danh, các cô nhớ kỹ những việc cần chú ý, cuối cùng liền đitheo sau hắn ta.
Còn chưa tới 8 giờ, trong hội trường đã đầy ắp diễn viên. Béo cao thấp gầy, bao nhiêu loại dáng người đều đông đủ, có thể nói là trăm hoa đua nở, tranh hương khoe sắc, giống đứng trong chốn hậu cung thật sự vậy.
“Các cô ở chỗ này chờ đến số nhé. Nghe nói tính tình biên kịch và phó đạo diễn không được tốt lắm, nên chú ý một chút. Đợt thử vai này toàn là nhân sự của bên trong, danh ngạch có hạn, không có truyền ra ngoài, hai người cũng đừng nói là tôi cho vào đấy nhé.”
Diệp Thanh tùy tay móc một gói thuốc lá nhét vào trong tay bạn mình, cười khanh khách an ủi:
“Chúng ta làm công sự nhiều năm như vậy, anh còn không tin tôi sao? Anh giúp chúng tôi nhiều như vậy. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Sau đó người đàn ông rời đi, Quý Lạc Lạc liền kéo Diệp Thanh tìm một chỗ bí ẩn, từ đây có thể nhìn được tình hình bên trong, một bên quan sát hội trường, một bên tìm kiếm cơ hội.
8 giờ đúng, vài vị U40 ngồi xuống hàng ghế giám khảo. Trong đó, người đàn ông dẫn đầu phất phất tay, nhân viên đoàn phim đứng trước cửa lập tức gật đầu. Sau khi kiểm soát trật tự một chút, họ mới cho diễn viên thử vai số một đi vào.
Vai chính bộ phim này đã sớm đã quyết định xong. Đợt tuyển lần này, nghe nói là một vai nữ phụ rất đặc sắc. Nhưng cụ thể là nhân vật gì, Quý Lạc Lạc cũng không biết.
“Á à, chỉ là một quý nhân nho nhỏ, mà dám đứng trước mặt bổn cung giương oai, ngươi không sợ bổn cung xé miệng ngươi sao?”
Giọng điệu thiếu nữ đó quá bình thản. Rõ ràng là một câu thoại tràn ngập bén nhọn, nhưng khi cô ta nói ra lại giống như đang hỏi “Buổi tối hôm nay ăn gì” vậy.
Một nhân vật, mỗi người thử vai đều là cảnh tượng bất đồng. Ngẫu nhiên nếu như giám khảo cảm thấy ai đó có tiềm lực, họ sẽ chỉ định một phân cảnh khác để diễn viên đóng.
Một người lại một người, thẳng đến giữa trưa 12 giờ, số diễn viên bên ngoài càng ngày càng ít, sắc mặt của mấy vị giám khảo bên trong cũng càng ngày càng khó coi.
Ánh mắt Diệp Thanh cũng trầm xuống, cô đứng phía sau Quý Lạc Lạc, thấy Quý Lạc Lạc phía trước vẫn không nhúc nhích, bèn thấp giọng hỏi:
“Cứ làm như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Hay là tí nữa bọn họ đi ra, chúng ta ngăn bọn họ lại?”
Sắc mặt Quý Lạc Lạc nghiêm túc, đôi mắt sáng lấp lánh không chớp nhìn bên trong chằm chằm, lắc đầu.
“Chờ một chút.”
Đúng lúc này, bên trong truyền ra một tiếng gào:
“Số 157, 157 đâu rồi?”
Hô ba lần liên tục đều không có ai trả lời, đạo diễn đang định bỏ qua người này, Quý Lạc Lạc giống như tia chớp hiện thân, động tác nhanh chóng chạy qua một người phía trước vọt vào.
“Xin chào, tôi là số 157, Quý Lạc Lạc.”
Biên kịch tùy tay cầm lấy danh sách từ nhân viên, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu, chống cằm cười nhạo nói:
“Quý Lạc Lạc? Nhưng trên giấy đăng ký lại viết, số 157 là Vương Nhân Nhân?”
Quý Lạc Lạc mặt không đổi sắc, hơi mỉm cười, thản nhiên nói:
“Bởi vì tôi không phải là người đăng ký. Cô ta vắng mặt, tôi muốn có cơ hội, cho nên tôi mới chạy lên đây.”
Vị giám khảo hói nửa đầu, mặt biến sắc, đem bút trong tay ném thật mạnh ở trên bàn. Sắc mặt ông ta không vui, chỉ khoanh tay dựa lưng vào ghế.
Hắn nhìn Quý Lạc Lạc trên sân khấu, ánh mắt lạnh băng chất vấn nói:
“Là ai cho để cho cô ta vào? Còn có quy củ hay không? Nếu kịch bản bị tiết lộ ra thì các cô các cậu có gánh nổi trách nhiệm chứ?”
Sau đó ông ta quay đầu, nhìn vóc dáng của Quý Lạc Lạc, tiếp tục châm chọc nói:
“Cô cần cơ hội? Cô là diễn viên à? Có kỹ thuật không? Diễn được mấy bộ phim rồi?”
Giọng điệu của ông chú rõ ràng không tốt, ánh mắt Quý Lạc Lạc hơi tối lại, nhưng thiếu nữ cũng chẳng biểu hiện ra chút nào không vui. Cô cầm mic vừa định trả lời, người này lại không cho cô cơ hội, tiếp tục mở miệng lần nữa:
“Mặc kệ cô dùng cách nào trà trộn vào đây, từ ánh mắt chuyên nghiệp của tôi cho cô biết, so với việc tới đây tự rước lấy nhục, còn không bằng sang công ty quảng cáo bên cạnh thử quảng cáo nội y đi. Ngực to ngốc nghếch, rất thích hợp loại người như cô.”
Sau vài ngày thử vai, kiến thức của nhóm giám khảo về mấy người “diễn viên chuyên nghiệp” cũng thật sự là bị kỹ thuật diễn xuất của các cô thuyết phục.
Thật mẹ nó phục…
Sắp bị bức điên luôn rồi, đều là người này đề cử, hoặc người kia gọi điện thoại câu thông.
Tất cả oán hận chất chứa đều bị Quý Lạc Lạc làm cho bạo phát. Thiếu nữ trước mặt nhanh chóng trở thành đối tượng để bọn họ phát tiết. Không bối cảnh không thực lực còn dám đầu cơ trục lợi, bọn họ coi cô giống như người chỉ dựa khuôn mặt để tồn tại.
Lúc này Diệp Thanh ở ngoài cửa, lo lắng hãi hùng vừa thấy sự tình không ổn, lập tức vọt vào. Giữ chặt tay của Quý Lạc Lạc, khom lưng tạ lỗi với vài vị giám khảo.
“Xin lỗi các vị giám khảo~ chúng tôi là người mới không hiểu quy củ lắm, xin lỗi xin lỗi!”
Giám khảo tiếp tục lạnh nhạt: “Không hiểu thì đi học, lỗ mãng hấp tấp không biết đúng mực, coi đây là nơi nào?”
Một lần hai lần còn không tính, Quý Lạc Lạc nhịn.
Từ khi trọng sinh cho tới giờ, cô đã cố gắng hạn chế tính nết của bản thân ở mức cao nhất, nỗ lực áp chế nóng nảy. Chỉ là cô phát hiện, cô càng nhường nhịn, mọi người sẽ càng cảm thấy cô rất dễ bắt nạt.
Thiếu nữ giật tay mình ra khỏi tay Diệp Thanh, tiến lên một bước. Chỉ trong vài giây, khi cô ngước lên, ánh mắt liền nhanh chóng chuyển từ nhu thuận sang sắc bén. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cái nhìn đó như chứa lực công kích, giống một lưỡi kiếm sắc bén, đi đến nơi nào, đều không còn một ngọn cỏ.
Khóe miệng cô mỉm cười, nhất tần nhất tiếu (*) đều mang theo mị ý câu nhân. Trong nháy mắt khi cô cất bước, bễ nghễ (**) nhìn xuống giám khảo, tuỳ tiện mở miệng nói:
(*) Mỗi cái nhíu mày mỗi một nụ cười
(**) Khinh thường người khác, không coi ai ra gì
“Hứ, chỉ là một quý nhân nho nhỏ, mà dám đứng trước mặt bổn cung giương oai, ngươi không sợ bổn cung xé rách miệng ngươi?”
Một câu thoại đe dọa, lại được cô thốt ra uyển chuyển phập phồng, nội tâm ông chú dưới sân khấu như bị câu lên. Sắc mặt khẩn trương nuốt nước miếng, giống như thật sự chính là một quý nhân nho nhỏ chọc giận Quý Phi.
Khoảnh khắc ánh mắt thiếu nữ giống như lơ đãng nhìn quét xuống, ông chú chậm rãi hồi thần, có chút xấu hổ xoa mồ hôi trên trán.
Không chỉ có hắn, ngay cả vài người bên cạnh khác đều yên lặng lại. Trong lúc nhất thời hội trường lặng ngắt như tờ, an tĩnh như gà.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh phản ứng trước. Cô nhìn vài vị giám khảo trừng lớn mắt, bộ dáng há to miệng giật mình, còn tưởng Quý Lạc Lạc lại gây ra họa. Thừa dịp bọn họ phát ngốc, cô một phen kéo Quý Lạc Lạc, cố gắng thoát ra bên ngoài thật nhanh.
Đạo diễn ngồi phía chính giữa ở dưới đài, vừa thấy Quý Lạc Lạc bỏ chạy, hậu tri hậu giác nhảy dựng lên, mặc cho hai bên trái phải đều là người, hắn ra cũng ra không được, gấp đến độ chỉ vào cửa hô lớn:
“Mau ngăn lại!!!! Không thể cho cô ta chạy mất!!”
Nhân viên đoàn phim vừa nghe, lợi hại như vậy sao?
Vì thế đội trưởng bảo vệ dẫn đầu, ra lệnh một tiếng cho tất cả mọi người nhào về phía Diệp Thanh và Quý Lạc Lạc.
Ý của đạo diễn là để cho các cô dừng chân, ai mà biết những người này lại hiểu sai rồi, mắt thấy sắp đánh nhau, đạo diễn bất chấp hình tượng, dẫm lên ghế trèo lên bàn chạy ra ngoài.
Vừa chạy chạy vừa hô to:
“Đừng đánh…… Đừng làm cô ấy bị thương!”
Cuối cùng, hai người Quý Lạc Lạc vẫn bị bắt lại, đạo diễn thở hổn hển nhìn thiếu nữ trước mặt, ôm lại ngực cảm khái nói:
“Cô chạy làm gì, tôi đang muốn nói, cô thử vai thành công rồi. Nhân vật Quý Phi này giao cho cô.”
Quý Lạc Lạc nghe vậy liền giật mình. Vừa nãy cô kỳ thật là muốn dằn mặt giám khảo kia, không nghĩ thế nhưng ngoài ý muốn có được nhân vật này.
Diệp Thanh càng hưng phấn hơn, ngay lập tức tặng cho Quý Lạc Lạc một ngón tay cái tán dương.
Chờ đến khi đạo diễn ổn định hơi thở lại tiếp tục lôi kéo thiếu nữ, kích động nói:
“Rốt cuộc cũng chờ được cô nha. Cô vừa lên tôi đã biết, nhân vật chắc chắn thuộc về cô rồi. Con gái, có thể tiến tổ ngay cuối tháng này luôn không?”
Từ giờ đến cuối tháng còn có ba ngày, xác thật có chút vội vàng. Nhưng Quý Lạc Lạc cũng không có công tác nào khác, chẳng cần bận rộn chạy show, cho nên vẫn là có thể chấp nhận.
Vì thế, cô nhanh chóng gật đầu:
“Không thành vấn đề, nhưng mà về kịch bản và nhân vật, tôi muốn xác định lại một chút.”
Đạo diễn vẻ mặt ý cười, vui vẻ gật đầu:
“Đương nhiên là có thể. Tí nữa kết thúc tôi mang cô đi đến đoàn phim làm quen với những người khác ha.”
Các diễn viên của đoàn làm phim đều đã chọn xong xuôi, nhưng chỉ vì nhân vật này mà đạo diễn biên kịch và đầu tư người đã tranh luận rất nhiều lần. Do đây thực sự là bạch nguyệt quang (*) trong cảm nhận của đạo diễn, vì vậy nên nói cái gì hắn cũng chẳng muốn để người khác quyết định, cũng không đồng ý cho ai đi cửa sau.
(*) Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.
Vẫn mãi kéo dài tới tận bây giờ……
Nhưng may mà lần này hắn luôn kiên trì, rốt cuộc thì cũng chọn được người trong tâm của hắn rồi.
————
Ra khỏi hội trường, Diệp Thanh cảm thấy toàn thân mình đều ướt đẫm mồ hôi, hôm nay Quý Lạc Lạc thật sự là quá mạo hiểm.
May mà thành công, chứ không lỡ cô ấy làm rối tung lên, có lẽ con đường diễn xuất sau này sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thanh liền cảm thấy, tuy mình lăn lê bò lết trong giới giải trí này gần mười năm, thế nhưng tâm trí còn không bình tĩnh bằng một thiếu nữ mới xuất đạo. Bản thân có thấy xấu hổ không chứ.
Nhớ tới biểu hiện của Quý Lạc Lạc hôm nay, cô cảm thấy, đây thật sự là một bước nhảy vọt.
Nhịn không được lại khen lần nữa:
“Lạc Lạc, hôm nay em diễn xuất tốt hơn nhiều so với những người ở phía trước nha. Chị cũng bị ánh mắt lúc ấy của em dọa sợ mất mật luôn!”
Quý Lạc Lạc quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Diệp Thanh tràn ngập sùng bái, liền nhịn không được cười lạnh một tiếng:
“Em cũng sẽ dùng một ánh mắt như vậy, hù chết người xem.”
Lúc trước khi so tài với Hắc Phấn Minh, rồi lại cùng đồng nghiệp so sánh, tuy kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn không tăng lên, nhưng sức chiến đấu lại học đến vô cùng chắc chắn. Bàn về trêu ngươi người khác, Quý Lạc Lạc chưa bao giờ để bản thân phải chịu thua.
Dưới chân Diệp Thanh lảo đảo, chờ cho đếnkhi đứng vững, cô lại phát hiện Quý Lạc Lạc đã ngồi trên xe taxi,thiếu nữ giơ tay lên vẫy vẫy, tiếp theo cứ nghênh ngang mà đi.
Con bé này, thật là…… Không bình thường mà.
Sau khi đã tạm biệt Diệp Thanh, Quý Lạc Lạc ngồi xe đến thẳng nhà Trình lão. Chiều nay là tiết đầu tiên, cô chuẩn bị đầy đủ tinh thần, giơ tay gõ cửa ra vào.
“Xin chào thầy Trình, con là Quý Lạc Lạc, làm phiền ngài mở cửa ạ.”
Nghe được giọng của Quý Lạc Lạc, Trình Cẩn Hoa để cho cô đi vào.
“Tới rất đúng giờ, ở đây hơi bất tiện, cô trực tiếp vào thư phòng của tôi đi, trên bàn đặt một quyển bảng Phong Thần, tìm cái đoạn của Tô Đát Kỷ ấy, dùng lời nói của nàng ta tạo một hình tượng cho nàng.”
Tô Đát Kỷ?
Quý Lạc Lạc vừa đi lên vừa tưởng tượng hình tượng Tô Đát Kỷ. Kiểu như hồ ly tinh? Thông thường nên là mị hoặc, quyến rũ.
Vì thế cô cầm lấy quyển sách, tìm được một ít lời thoại đơn giản, thực hành.
Trình lão cho người đặt một cái gương lớn ở thư phòng, Quý Lạc Lạc liền đứng ở trước gương. Một bên diễn, một bên nghe Trình lão giảng giải và đề nghị.
Đúng lúc cô đang rơi vào cảnh đẹp lại truyền đến một tiếng đập cửa, Trình lão dặn dò Quý Lạc Lạc:
“Cô tiếp tục luyện tập, tôi đi tiếp khách, rất nhanh sẽ trở lại.”
Quý Lạc Lạc gật đầu, sau đó nhìn tấm gương trước mặt, ngoan ngoãn tiếp tục niệm lời thoại của Tô Đát Kỷ.
Trình lão bước tới mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo đứng bên ngoài.
Bộ dáng anh ta tuấn tú, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, mặc bộ tây trang màu đen, ngón tay đẹp đẽ đặt trên túi quần, tay phải xách theo một hộp quà được đóng gói tinh xảo.
Nhìn thấy Trình lão, khóe miệng nam thanh niên cong lên một nụ cười nhàn nhạt ôn nhuận, kính gọng vàng che khuất hơn nửa mặt, nhìn thế nào cũng là hình tượng một công tử nhẹ nhàng.
“Dượng, lâu rồi không tới nhớ dượng quá. Lần đi công tác này trở về vừa vặn chạy ngang qua, nên tới đây nhìn dượng một chút.”
Trình lão quan sát đôi mắt Sở Tiện cười thành một đường chỉ,thân mật kéo tay anh vào phòng khách, ngồi xuống sô pha.
“Tới là tối là tốt rồi, lâu rồi dượng cũng không thấy con, lại gầy đi rồi……”
Vừa nói anh gầy đi, miệng Trình lão hơi hổn hển, thiếu chút nữa rớt hai giọt nước mắt.
Sở Tiện thấy vậy liền nhanh chóng quyết định nói sang chuyện khác.
Ngay khi anh đang cân nhắc nên chuyển chủ đề nào, ở thư phòng bên trái bỗng truyền đến tiếng nói yếu ớt. Âm thanh kia giống như cô gái độc hữu ngạo kiều, thanh thúy mềm mại. Chỉ nói mấy câu thôi đã thành công làm Sở Tiện thất thần.
Thấy anh nghiêng đầu nhìn về phía thư phòng, lúc này Trình lão mới nhớ ra, cười một tiếng, giải thích nói:
“Bạn cũ gửi gắm, muốn dượng hướng dẫn một cô bé vừa mới xuất đạo, bây giờ cũng không có việc gì, dượng mới nhận.”
Sở Tiện thần sắc hoảng hốt, gật đầu, không nói lên lời. Chỉ là đằng sau cặp kính, có tia tò mò phát sáng trong đôi mắt tối như mực.
Anh cảm thấy, giọng nói này hình như nghe được ở chỗ nào rồi……