Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[Truyện chỉ được đăng tại:
Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]
----------------------------------------------------------------------------------------
Vu Thần ngẩng đầu nhìn cô một cái liền nhướng mày ra hiệu: "Ngồi đi."
Tần Nhạn Dư thấy thế lập tức ngồi xuống chiếc sofa cạnh anh.
"Có việc?" Vu Thần lên tiếng
" Đương nhiên rồi." Tần Nhạn Dư cười tươi nhìn anh: " Người đại diện của tôi vừa báo lại rằng, Hoắc tổng nói với anh ấy, qua mấy ngày nữa có khả năng sẽ phải để tôi ra tay giúp một phen."
" Là vậy à? " Vu Thần nói.
"Vu tổng không muốn hỏi xem tôi có tình nguyện tham gia hay không sao ?"
"Cô là nghệ sĩ của công ty, công ty yêu cầu trợ giúp, cô không tình nguyện ?"
Về mặt công việc, Vu Thần rất rạch ròi cũng rất chuyên nghiệp: "Kịch bản không tệ, thù lao cũng bảo đảm chuyển đúng hạn, cô còn muốn như thế nào nữa đây ?"
"Trần Hồng Minh còn được gia hạn hợp đồng, tại sao tôi lại không có ?" Tần Nhạn Dư gặng hỏi "Vu tổng không nghĩ đến việc sẽ gia hạn hợp đồng với tôi sao ?"
"Không phải, chỉ là hợp đồng của hắn sắp đến kỳ phải gia hạn thêm, của cô còn đến tận mấy năm, không gấp."
"Cho nên Vu tổng đã tính toán sẽ cùng tôi gia hạn hợp đồng lâu dài sao? "
"Tất nhiên."
"Vậy thì Vu tổng ngài đây sẽ dùng điều kiện gì để tôi đồng ý ký đây ?" Tần Nhạn Dư có chút thích thú
"Cô muốn như thế nào ?"
Tần Nhạn Dư khẽ nhìn anh, muốn mở miệng nói lại thôi, trầm mặc hồi lâu cũng mỉm cười lên tiếng: " Vu tổng mời tôi ăn một bữa thật ngon đi, tôi sẽ đồng ý gia hạn hợp đồng cho anh."
Vu Thần nghĩ cũng không ngờ tới, cô vậy mà lại đi ra điều kiện này với anh, không chần chừ lập tức từ chối: "Tôi còn phải đi công tác, để Hoắc Kỳ đi với cô vậy."
"Những lần trước đó đều là Hoắc tổng đi cùng nghệ sĩ chúng tôi rồi, ngược lại Vu tổng đây luôn bận trăm công nghìn việc, ngay cả tiệc họp thường niên của công ty cũng chưa từng cùng chúng tôi ăn được một bữa cơm nữa."
Vu Thần bật cười: "Tôi là thực sự có việc gấp."
Anh nhìn về phía Tần Nhạn Dư: "Mấy năm nay cô làm việc rất tốt, cũng một lòng trung thành và tận lực, điểm này bên phía công ty rất hài lòng. Quả thật phải cảm ơn cô rồi. Hay là vậy đi, lần sau tôi có việc đi đến đoàn làm phim, vừa vặn mời cô cùng Lăng Thanh đi ăn một bữa cơm ."
Nghe chính miệng anh nhắc đến hai từ "Lăng Thanh", mối nghi hoặc trong lòng Tần Nhạn Dư càng trở nên sâu đậm hơn.
Phải đến tận hai ngày trước cô mới được hay tin công ty kí hợp đồng với người mới, tên là Lăng Thanh. Người này vừa tới liền bỏ túi luôn vai nam chính 《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》vốn được ấn định cho Trần Hồng Minh.
Mà chuyện này thì cũng thôi không bàn cãi ! Vốn chính bản thân Tần Nhạn Dư cô cũng thấy không vừa mắt Trần Hồng Minh, tên bạch nhãn lang này tâm tư không đơn giản chút nào cả. Nhưng có điều cô không ngờ tới, tin tức Đàm Khả Dao bỏ diễn còn chưa công bố, Hoắc Kỳ đã vội vội vàng vàng liên hệ người đại diện của cô, phân phó cô chuẩn bị tốt công tác cứu cánh rồi.
Phim Tần Nhạn Dư tham gia tuần trước vừa mới đóng máy, không nghĩ đến nhanh như vậy lại tiếp tục "ra trận". Người đại diện cũng thay cô từ chối khéo, ngỏ ý giới thiệu một nữ diễn viên phù hợp khác cho đoàn phim.
Người này tuy là so về năng lực không bằng cô, nhưng để thay thế cho vị trí trống kia của Đàm Khả Dao thì cũng không tồi.
Nhưng Hoắc Kỳ thế mà lại đích thân gọi cho cô, nói đây là chủ ý của Vu Thần, muốn từ chối thì trực tiếp tìm gặp anh mà bàn luận.
Giải trí Thần Khởi vừa thành lập không lâu thì Tần Nhạn Dư cũng liền đầu quân vào nơi này. Thú thật suốt ngần ấy năm, Vu Thần chưa từng quản đến chuyện gì của nghệ sĩ trong công ty.
Từ trước đến nay đều là Hoắc Kỳ phụ trách, Vu Thần thì mặc kệ không quản, cũng lười quan tâm.
Nhưng hiện tại thì sao, vì nâng đỡ cho người mới kia mà ngay cả tài nguyên nam chính cũng dám cho cậu ấy. Hơn nữa còn chỉ định cô phải ra mặt giải quyết mớ hỗn độn đó.
Đây không tránh khỏi cảm thấy Vu tổng có chút thiên vị hay sao!?
"Tôi có thể nhiều lời một chút không, Lăng Thanh cùng Vu tổng là có quan hệ gì sao?" Cô hỏi.
Hoắc Kỳ mỉm cười đầy ái muội: "Đây không phải chuyện cô nên lưu tâm, cô chỉ cần diễn thật tốt vai nữ chính đó là được."
Hoắc Kỳ nói xong cũng ngắt điện thoại.
Tần Nhạn Dư trong lòng dấy lên vài tia nghi hoặc. Không thể phủ nhận rằng, hiện tại, lòng cô có chút bất an. Nghĩ ngợi một chút liền nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, vội vàng trang điểm, thay quần áo đi tới văn phòng tìm Vu Thần.
Tần Nhạn Dư trầm ngâm một lúc, rốt cuộc cũng không tránh khỏi tò mò, mặc không đổi sắc mà chầm chậm lên tiếng: "Lại nói, Vu tổng anh cùng với Lăng Thanh có quan hệ như thế nào? Vì sao đối với cậu ấy lại ưu ái như vậy?"
Vu Thần rất không thích đem chuyện riêng tư của mình ra nói cùng người khác. Hơn nữa đây cũng chỉ là nghệ sĩ dưới trướng của anh thôi, vì vậy cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại: " Chuyện này không liên quan đến cô."
"Tôi chỉ là hiếu kì." Tần Nhạn Dư giải thích thêm "Hoắc tổng nói lần này cũng là anh chỉ đích danh tôi đi một chuyến. Tôi ở công ty nhiều năm như vậy rồi, trường hợp này vẫn là chưa từng thấy qua, cho nên cũng to gan suy đoán mối quan hệ của hai người có phải hay không cũng không tệ."
"Tần Nhạn Dư." Vu Thần nhìn cô, có hơi mất kiên nhẫn: "Tôi thừa nhận sự cống hiến của cô dành cho công ty, tôi cũng thừa nhận cô là một nghệ sĩ tài năng. Nhưng phàm là chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi, chuyện không cần quan tâm càng không nên lên tiếng."
"Tôi cùng Lăng Thanh quan hệ không tồi, cho nên lúc ở phim trường, cô quan tâm em ấy nhiều một chút, hiểu không?"
Tần Nhạn Dư thấy sắc mặt anh không tốt, dường như có phần nổi giận nên chỉ có thể e ngại gật gật đầu: "Được."
"Vậy cô có thể ra ngoài rồi."
Tần Nhạn Dư nghe vậy, loạng choạng đứng lên, hơi sợ hãi mà nhỏ giọng hỏi: "Anh là đang giận tôi sao, Vu tổng?"
"Không có." Vu Thần bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là không thích người khác nhiều lời."
Tần Nhạn Dư không khỏi cắn lấy môi mình, cúi đầu không nói lời nào.
"Ra ngoài đi." Vu Thần không kiên nhẫn lặp lại.
Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô hiện tại rất muốn hỏi anh nếu có một ngày, cô gặp phải tình cảnh như vậy, anh có thể hay không cũng sẽ giúp đỡ cô như đã làm với cậu ấy?
Nhưng chính là lời đến cửa miệng thì dũng khí để nói ra cũng mất luôn: cảm giác không thể hỏi cũng là không dám hỏi !
Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn nhìn về phía Vu Thần, ngây ngốc ngắm nhìn anh như thể đang ngắm nhìn một vì sao. Mà vì sao mang tên Vu Thần này thật đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp: thần bí và long lanh, hoàn hảo và tỏa sáng. Thử hỏi một phàm nhân nhỏ bé như cô làm sao chạm đến vì tinh tú đó đây ?
Cho nên cô không dám tới gần, không dám thổ lộ, thậm chí ngay cả một ngọn lửa hy vọng cũng e ngại mà không dám thắp lên trong tim mình. Cô chỉ đành đứng từ xa ngắm nhìn; một tia dũng khí để bước đến gần hơn một chút, nhìn rõ hơn một chút cũng không có...
Vu Thần vẫn nhìn cô chằm chằm.
Tần Nhạn Dư có chút khó chịu cùng bối rối, xoay người đi khỏi văn phòng.
Vu Thần thấy cô rời đi thì mở folder ra, bản thân nghiêm túc xem văn kiện.
Đang chăm chú thì nghe được tiếng điện thoại trên bàn vang lên, người thư ký ở đầu dây bên kia lập tức chuyển lời: "Vu tổng, Lăng Bạch tiên sinh đến tìm ngài."
Vu Thần: . . . .
Như thế nào mà Tần Nhạn Dư vừa đi không lâu thì Lăng Bạch cũng tới tìm anh vậy !?
Vu Thần quả thực rất mệt mỏi, anh căn bản là không muốn gặp Lăng Bạch một chút nào!
"Bảo cậu ấy đi tìm anh của cậu ấy đi."
Vu Thần nói xong, tắt điện thoại.
Lăng Bạch nghe được đáp án kia, tất nhiên là không muốn, vội vội vàng vàng thúc giục thư ký giúp mình chuyển lời.
Thư ký cười ngượng ngùng: " Lăng tiên sinh, Vu tổng đã không muốn gặp anh thì tôi cũng không có cách đâu."
Lăng Bạch chỉ đành tự thân vận động, tự mình gọi cho Vu Thần, nhưng Vu Thần vẫn một mực không nghe máy. Trong lòng Lăng Bạch thấp thỏm không thôi, mơ hồ cảm thấy chính mình cùng Vu Thần ngày càng xa cách hơn thì phải.
Giữa trưa, Vu Thần đi ra ngoài ăn cơm, kết quả mới vừa đi đến thang máy, liền thấy được Lăng Bạch đang đứng nép vào một bên.
Vu Thần nhất thời có chút không biết nên nói gì.
Khoảng thời gian trước đây, khi anh đối tốt với cậu, cũng chưa từng thấy qua một Lăng Bạch điên cuồng bám theo anh như hiện tại.
Giờ đây khi anh đã hiểu rõ lòng mình thì Lăng Bạch lại như hận không thể ngày ngày nhìn thấy anh, như thể Vu Thần chính là một phần thiết yếu trong cuộc sống của cậu ấy, không gặp không nhìn thì sẽ không sống nổi nữa.
Thật đúng là, có chút buồn cười.
Anh đi vào thang máy, Lăng Bạch cũng nhanh chóng theo sau.
Vu Thần ấn số tầng, không nói gì.
Lăng Bạch ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: " Anh Thần, anh vẫn còn giận em sao ?"
"Không có." Vu Thần rất nhanh đáp lại.
"Vậy sao anh không muốn gặp em?"
" Em đã chọn Tô Việt, anh nói rồi, về sau anh sẽ không quản em nữa."
Lăng Bạch như chờ chính anh nói ra câu này, gấp gáp trả lời: "Hiện tại em hối hận rồi."
Cậu nhìn Vu Thần, ngữ điệu và biểu tình muốn chân thành có chân thành, muốn thảm thiết có thảm thiết: "Em cảm thấy trong lòng em, anh quan trọng hơn Tô Việt rất nhiều, em hoàn toàn có thể mặc kệ Tô Việt, nhưng em không tài nào chịu nổi khi mất đi anh. Cho nên anh Thần, em hiện tại đã không còn bất kì liên hệ gì với Tô Việt nữa, anh đừng giận em nữa có được không?"
Vu Thần: . . . .
Vu Thần nhìn Lăng Bạch một cái, trong lòng thầm nghĩ, cậu đúng là hệt như em ấy dự đoán, tâm tư trước sau như một không hề thay đổi gì cả!
Anh không lên tiếng.
Lăng Bạch lại tiếp tục: "Anh Thần, nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tình cảm cũng rất tốt, anh tha thứ cho em đi. Em là nhất thời hồ đồ, mới nói ra những điều không nên nói như vậy. Trong lòng em, anh vẫn luôn quan trọng nhất. Em nguyện ý vì anh mà tuyệt giao với Tô Việt, sau này chuyện gì cũng nhất nhất nghe theo anh hết, được không?"
Cửa thang máy mở, Vu Thần hỏi cậu: "Không đi ra sao?"
Lăng Bạch lắc đầu.
"Vậy anh đi trước." Nói xong, Vu Thần liền cất bước đi ra ngoài.
Lăng Bạch vội vàng đuổi theo, đến cửa nhà ăn thì bị bảo vệ ngăn lại: "Cậu trai à, đây là nhà ăn công ty, vui lòng xuất trình thẻ nhân viên."
Lăng Bạch sốt ruột nhìn vào bên trong, tìm không thấy Vu Thần.
Có chút mất kiên nhẫn cùng phẫn uất nói: "Tôi đi cùng Vu Thần."
"Chính là Vu tổng vừa mới lệnh cho chúng tôi phải kiểm tra thẻ nhân viên của từng người một."
Lăng Bạch: ? ? ? ? ?
Lăng Bạch tức giận đến cắn răng, không cam lòng, cuối cùng cũng chỉ có thể trừng mắt với cái nhà ăn, xoay người rời đi.
Vu Thần tay cầm cơm, tiến vào phòng ăn riêng, gấp gáp gọi cho Lăng Thanh.
"Làm sao vậy?" Lăng Thanh hỏi: "Nhớ tôi hả?"
"Lăng Bạch tới tìm tôi."
"Lại đi tìm anh, nói cái gì rồi?"
"Nói muốn làm lành với tôi, còn nói đã cùng Tô Việt chia tay rồi ."
Lăng Thanh cười ha hả: "Có phải còn nói cậu ấy là vì anh nên mới chia tay với Tô Việt không?"
"Ừm." Vu Thần thở dài: "Giống y như cậu nói."
"Cho nên anh nghe tôi là không có sai đâu. Loại tiểu bạch liên này, tôi thấy nhiều rồi, bước tiếp theo sẽ làm gì, tính toán như thế nào tôi không cần đoán cũng biết nữa."
"Tiểu bạch liên?"
"Không giống sao? Bộ dáng mềm mại, yếu đuối đó diễn dễ vô cùng, vậy mà vẫn có thể lay động tâm can các người đó thôi"
"Cậu ta là tiểu bạch liên, vậy cậu thì sao?" Vu Thần hỏi lại.
Lăng Thanh không chút khách khí: "Tôi hả? Tôi là hoa ăn thịt người đó, ai dám khi dễ tôi, tôi sẽ một ngụm cắn chết hắn luôn."
Vu Thần cười khẽ: "Đúng là rất giống."
"Giống nhau ở khí phách á hả?"
"Không." Vu Thần uống một ngụm canh, chậm rãi phun ra mấy chữ: " Đều thối như nhau! "
Nói xong liền nhanh tay tắt điện thoại, chuồn mất.
Chỉ còn lại Lăng Thanh một người, một điện thoại, bất động nhìn nhau, đúng là trở tay không kịp nha!
Lăng Thanh: 【 mắng xong bỏ chạy, bộ anh là trẻ con hả! 】
Lăng Thanh: 【 còn dám chê tôi thối, đêm nay anh đừng hòng vào phòng tôi! 】
Lăng Thanh: 【 có mò vào được cũng đuổi cổ anh ra ngoài! 】
Lăng Thanh gửi xong tin nhắn WeChat thì ném điện thoại qua một bên, chính mình lại tiếp tục đọc kịch bản, không thèm quan tâm đến phản ứng của Vu Thần.
Bên kia, Vu Thần nhìn chăm chăm vào màn hình Wechat, tâm tư thấp thỏm không thôi. Anh đang thập phần lo lắng: "Cậu ta hẳn là sẽ không thật sự không để mình vào phòng chứ?"
Không nghiêm trọng đến vậy đâu ha ?
Lăng Thanh sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu . . . . nhỉ?
Vu Thần trong lòng có chút chột dạ.
Buổi tối về nhà, Vu Thần vừa vào đến cửa liền đi đến nhà bếp, thuận tiện hỏi quản gia xem hôm nay Lăng Thanh đã làm những gì.
"Phu nhân vẫn luôn ở trong phòng, trừ lúc nãy vừa mới xuống lầu ăn cơm, còn lại thì không ra khỏi phòng lấy nửa bước."
Vu Thần nắm bắt thông tin chính: "Vừa mới xuống lầu ăn cơm?"
"Đúng vậy."
"Em ấy ăn rồi?"
"Đúng vậy."
Vu Thần nhíu mày, đi vào nhà bếp, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho cậu, nhưng Lăng Thanh từ đầu đến cuối đều không nghe máy.
Trong lúc đó người làm nhanh chóng dọn bữa tối lên.
Kì thực từ trước đến nay, tình cảm của anh và cậu vẫn luôn rất tốt. Đây quả thực là lần đầu tiên anh phải ăn cơm một mình, Vu Thần cảm thán nghĩ. Đồ ăn gia đình vẫn luôn ngon miệng cớ sao hiện tại một chút mùi vị anh đều không cảm nhận được nữa rồi.
Ăn uống qua loa cho xong, Vu Thần lập tức phi thẳng lên lầu, hướng về phía phòng của Lăng Thanh mà đi đến.
Anh trước tiên gõ gõ cửa , xác định người bên trong không có ý định sẽ mở liền duỗi tay đẩy cửa đi vào. Thời điểm đẩy đẩy cánh cửa thì phát hiện, cửa cũng khóa rồi!
Vu Thần: . . . .
Vu Thần đành phải tiếp tục gõ cửa: "Mở cửa."
Lăng Thanh ngồi ở trên giường, nói vọng ra: "Buổi trưa tôi chẳng phải đã nói rõ với anh rồi sao."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần vô thức cảm thấy vị kia nhà anh thù cũng dai ghê !
"Tôi mới chỉ đùa cậu một chút, thế mà cậu lại để bụng lâu như vậy rồi."
"Tôi cũng không hẹp hòi như vậy. Nhưng ngẫm lại, bản thân anh sạch sẽ thơm tho như thế còn tôi thì thối tha xấu xí, làm sao có thể để anh chịu thiệt thòi mà ở cùng phòng với tôi được chứ, Vu Tổng ?"
"Tôi chỉ là thuận miệng trêu cậu một chút thôi mà."
"Ý của Vu tổng là hiện tại anh đã biết mình phạm sai lầm rồi?"
Vu Thần hết cách, cuối cùng đành phải chào thua. Nhận sai thôi mà có gì ghê gớm đâu chứ: "Sai, sai, sai, là tôi sai rồi cậu chịu chưa?"
Lăng Thanh nghe vậy, lúc này mới xuống giường, đi tới cửa phòng, nói vọng ra: "Sau này còn dám nói vậy nữa không?"
"Không dám nữa đâu." Vu Thần ủ rũ.
Anh mới vừa dứt câu, ngẩng đầu lên liền trông thấy quản gia đang đứng cách đó không xa, bốn mắt nhìn nhau, thật là trùng hợp chết tiệt mà !
Vu Thần: . . . .
Quản gia: . . . .
Vu Thần lập tức quay ngoắt đầu đi về phía thư phòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Quản gia: . . . .
Quản gia cũng lẳng lặng quay đầu, nhịn xuống cái ý nghĩ muốn cười của mình.
Lăng Thanh nghe được tiếng bước chân rời đi, bên ngoài cũng không nghe thấy giọng nói của Vu Thần nữa, nghi hoặc mở cửa, liền thấy anh đang bước vào thư phòng ở phía bên kia, bộ dáng vội vã muốn chết.
Hắn có chút khó hiểu, vừa quay đầu, lại nhìn thấy quản gia ở phía bên này tâm tình vui vẻ bước xuống cầu thang.
Lăng Thanh hơi suy tư, nghĩ nghĩ phải đem chuyện này phân tích cho thật cẩn thận mới được.
Hắn đi tới thư phòng của anh, gõ gõ cửa, sau đó liền thăm dò đi vào: "Tôi vào được không?"
Vu Thần nhìn hắn: "Ây da nhìn xem ai đây? Không phải là Vu phu nhân đó chứ? Cậu cất công đến tận đây để tìm gặp tôi sao?"
Lăng Thanh cong mắt cười cười, đi vào thư phòng rồi tiện tay đóng luôn cái cửa.
"Giận rồi?"
"Tôi nào dám đâu." Vu Thần cũng buông văn kiện trên tay xuống.
Lăng Thanh đi tới trước mặt anh, khom lưng nhìn anh: "Tôi đây dỗ anh, thế nào?"
"Cậu xem tôi là trẻ nhỏ sao? Còn cần phải dỗ ngọt ?"
Anh mới không phải là trẻ con, anh chỉ là đang thẹn quá hóa giận thôi, được chưa ?
Lăng Thanh lại nghĩ đến việc, Vu Thần bị quản gia bắt gặp cảnh tưởng anh bị nhốt ngoài cửa phòng của mình, liền cảm thấy buồn cười.
Bất quá, đối với hắn, đơn thuần chỉ cảm thấy buồn cười một chút thôi, nhưng ngược lại phía Vu Thần chính là cảm thấy VÔ CÙNG XẤU HỔ, hận không thể xóa đi đoạn kí ức kia trong đầu của Vương quản gia.
Aizz quản gia cũng thật là, còn không biết thiếu gia nhà bọn họ nổi tiếng da mặt mỏng hay sao?
Tốt xấu gì thì cũng nên trốn ở một góc len lén xem thôi!
Lăng Thanh nhìn Vu Thần vẫn đang mang vẻ mặt xấu hổ cùng buồn bực, thầm nghĩ vẫn là tôi đây đối với anh vô cùng tốt, tình nguyện mất mặt cùng anh, cũng tình nguyện đi dỗ dành anh, anh tốt nhất là nên thật tâm yêu thương tôi đi có biết không hả !?
Nghĩ đi nghĩ lại thì hiện giờ Vu Thần cũng thừa nhận là thích hắn rồi, cho nên hắn dỗ dỗ anh một chút cũng không sao.
Hắn cúi đầu hôn Vu Thần một cái, Vu Thần né tránh, hắn không nghĩ nhiều, liền gia tăng lực đạo hôn thêm một cái nữa.
Vu Thần giương mắt trừng hắn.
Lăng Thanh cười cười: "Đừng nóng giận mà, tôi cũng không dỗi anh nữa, chúng ta huề nhau."
Vu Thần nhìn hắn cười, thầm nghĩ phải tận dụng cơ hội này được voi đòi Hai Bà Trưng:
"Vậy cũng cho tôi vào phòng?" Anh hỏi.
Lăng Thanh cảm thấy anh như này thật ra lại rất đáng yêu, liền vươn tay sờ sờ, xoa xoa mặt anh: "Tôi cũng không ngu ngốc như vậy đâu. Khuôn mặt này lớn lên đẹp trai biết bao, cho anh vào phòng tôi, tôi đây không hề lỗ chút nào."
Vu Thần đem bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của hắn cầm lấy, tức giận nói: "Cậu chỉ thích mỗi cái gương mặt này thôi sao?!"
"Không thì anh nghĩ như thế nào?" Lăng Thanh nhìn mặt anh bị mình xoa đến đỏ cả lên, rất vừa ý nói: "Anh cũng đâu có thích tôi, dựa vào đâu mà muốn tôi thích anh chứ? Nếu không phải do anh lớn lên đẹp trai như vậy, rất hợp với khẩu vị của tôi thì ngay cả người hay mặt của anh tôi đây cũng đều không thích hết, chỉ thích tiền của anh thôi."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần buông tay hắn ra: "Cậu ra ngoài ngay cho tôi ."
"Lại giận rồi ?" Lăng Thanh cười cười tiến lên.
Hắn nhìn Vu Thần, trong mắt anh ngập tràn vẻ tức giận không thôi. Nhưng hắn vốn dĩ đâu có sợ, còn liên tục trêu anh bị hắn xoa đến mặt mũi đỏ hết cả lên, đã vậy còn cố ý kề sát anh thì thầm: "Cưng à, chẳng lẽ anh thích tôi rồi sao?"
"Ai thèm thích cậu!" Vu Thần cứng đầu vẫn không chịu thừa nhận.
"Thì đó, anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh, chúng ta tương xứng quá rồi còn gì. Nhưng mà tôi còn thích gương mặt này của anh đó. Không đúng, tính đi tính lại vẫn là tôi thiệt thòi hơn."
Vu Thần: ? ? ? ?
Vu Thần khiếp sợ nhìn hắn: "Liêm sỉ của cậu đi đâu hết rồi?"
Anh duỗi tay nhéo nhéo mặt Lăng Thanh: "Rõ ràng là mặt cậu còn ở đây nè: sờ, nắn hay nhéo, vuốt đều có thể mà. Da mặt nhìn qua cũng không dày chút nào, nhưng sao mỗi lần tôi nghe cậu mở miệng nói chuyện cứ như là vứt hết mặt mũi đi vậy, đánh rơi liêm sỉ ở xó nào rồi đúng không?"
Lăng Thanh gạt tay anh đi, xoa xoa mặt mình: " Nói bậy, do da mặt tôi mỏng manh quá nên anh mới không thấy được đó thôi..."
Vu Thần: . . . .
Được rồi Vu Thần đầu hàng, hắn thắng.
Nếu ví hắn là một cái cây thì Lăng Thanh nhất định sẽ là một cái cây sống không cần vỏ. Vì sao hả ? Bởi vì Lăng Thanh mặt dày thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Về phương diện này, Vu Thần trong lòng âm thầm bật ngón cái cho hắn: thiên hạ vô địch, không ai sánh bằng!
Dây thần kinh xấu hổ của Lăng Thanh nhất định là đứt rồi, khó trách mỗi lần đấu khẩu với hắn, người thua luôn luôn là anh, ( và sẽ mãi mãi là anh), từ trước đến giờ không có ngoại lệ.
Lăng Thanh bày khuôn mặt vô hại của mình nhìn nhìn anh, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, cứ vậy không nói lời nào liền ngồi luôn ở trong lòng Vu Thần.
"Làm gì đó?" Vu Thần lên tiếng.
Lăng Thanh kéo tay anh đến mặt mình, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất: "Giúp tôi xoa xoa chút đi, ban nãy anh dùng sức đúng không, nhéo đau chết đi được."
Vu Thần nghe vậy, lại nhìn đến mặt hắn, quả thực đỏ lên rồi, ban nãy rõ ràng anh không dùng lực mạnh như vậy mà?
Nhưng mà Lăng Thanh là người trực tiếp chịu đau, cho nên anh đương nhiên thuận theo hắn. Anh nói không dùng lực thì lời nói này không được tính, Lăng Thanh nói đau thì anh chắc chắn sai rồi !
Cho nên mặc kệ có phải hay không, hiện tại đều phải giảm đau cho Lăng Thanh trước đã .
Lăng Thanh thấy anh hiếm khi ngoan ngoãn chịu giúp mình như vậy, đáy lòng bỗng dâng lên một cỗ xúc cảm ngọt ngào khó tả. Vu Thần của hắn thật đúng là vừa ngoan lại vừa đáng yêu mà.
Hắn ngồi trên đùi Vu Thần, duỗi tay ôm lấy eo anh, giọng chắc nịch: "Yên tâm đi Tiểu Ngư, cho dù anh không có tiền, chỉ cần ngày nào khuôn mặt này vẫn còn đẹp trai, thì ngày đó tôi nhất định sẽ mời anh vào phòng, để anh ngủ trên giường của tôi."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần lại lần nữa nhéo mặt hắn, thậm chí còn cực lực mà nhào nắn hơn trước.
"Thật là biết ơn tấm lòng vàng son của cậu nha!"
"Không có chi." Khuôn mặt Lăng Thanh bị anh nhéo đến độ đầu óc cũng muốn mụ mị theo luôn rồi.
Đêm đến, Vương quản gia cố ý chờ đến khi nhìn thấy bóng dáng thiếu gia nhà mình lần nữa "bình an vô sự" , tiêu sái bước vào phòng Lăng Thanh mới yên tâm mà đi ngủ. Thật là khổ cho cái thân già này nha!
Xem ra, thiếu gia không cần phải quỳ bàn phím rồi. Thật tốt !
Ba ngày sau, Đàm Khả Dao chính thức đăng Weibo, lấy lý do sức khỏe nên tạm thời rời khỏi đoàn phim《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》.
Tin tức trên thành công khiến mạng xã hội bùng nổi trong nháy mắt.
"Chuyện này là sao vậy chứ? Đàm Khả Dao lúc này lại đi tuyên bố không tham gia nữa?!"
"Không phải là cô ta khinh thường một diễn viên không tên tuổi là Lăng Thanh nên mới rút lui đó chứ ?!"
"Cũng bình thường thôi, nam chính không phải Trần Hồng Minh , người thế chỗ lại là một diễn viên bèo bọt, như vậy Đàm Khả Dao và Chung Hoán chính là hai con át chủ bài của đoàn phim rồi, nói thật một câu, tôi mà là Đàm Khả Dao thì tôi cũng nghỉ diễn cho khỏe."
"Aizz đoàn phim《 Tam Nguyệt Đào Hoa Tiếu 》này coi bộ cười không nổi nữa rồi, nên khóc đi là vừa ! Hiện tại Đàm Khả Dao không diễn, đi đâu tìm một nữ minh tinh có già vị tương đương đây?"