Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nhu cầu cấp bách là bởi vì chụp ảnh người nào "
Giọng điệu này, để Kiều Luyến không thoải mái.
Cho săn đúng là kẻ địch của minh tinh, nhưng anh cũng không thể giáng một gậy chết hết tất cả ký giả
Ngữ khí Kiều Luyến cứng nhắc: "Không phải việc của anh."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lạnh hơn, anh đi lên phía trước, không nhìn cô, dùng ngữ khí mệnh khiến mở miệng nói: "Lập tức từ chức "
Kiều Luyến lập tức gấp gáp: "Vì sao"
"Bời vì, tôi không muốn mẹ của con tôi, là một người đào móc bại loại của người khác"
Mỗi chữ mỗi câu, giống như cây chùy, hung hăng đập lên trái tim Kiều Luyến.
Cô ngu ngơ tại chỗ, nhìn Thẩm Lương Xuyên nhanh chân tiến vào phòng nghỉ, tay nắm thành đấm.
Thân thể đơn bạc, phát run một chút, bên môi cô chợt tràn ra một nụ cười khổ.
Nếu như có thể, cô cũng không muốn làm chó săn, cô cũng có ước mơ, thế nhưng cô có lý do bất đắc dĩ.
Kiều Luyến hít sâu một hơi, bước chân đi đến cửa phòng nghỉ ngơi, liền nghe thấy cuộ đối thoại bên trong.
Người đại diện của Thẩm Lương Xuyên, tên là Tống Thành, có chút sốt ruột mở miệng: "Anh Thẩm, lúc anh lên cơn, cũng không nên tạo việc cưới trui nhạy cảm như vậy, chúng ta vốn không có cách nào đáp lại. Anh xem, thừa nhận kết hôn"
"Không được." Thẩm Lương Xuyên lộ ra quyết tuyệt, anh không sợ công bố tin cưới, nhưng không muốn công bố về cô. Bời vì, lúc đó nhắc nhở anh tám năm trước buồn cười biết bao.
Tống Thành gật đầu, "Đúng vậy, đương nhiên không thể thừa nhận, nếu anh thừa nhận, có bao nhiêu người đào móc thì tôi cũng không hy vọng anh thừa nhận. Nhưng phủ nhận càng không được, đó là nói dối khiến cho hiện tại chỉ có thể chờ đợi nhiệt độ hạ xuống, nhưng anh có lực nahr hưởng, dựa theo kinh nghiệm trước đâu, chỉ sợ mười ngày nửa tháng, là không thể hạ xuống, anh Thẩm, vậy phải làm sao bây giờ"
Thẩm Lương Xuyên lạnh nhạt trả lời: "Anh là người đại diện của tôi, đây là vấn đề anh phải nhức đầu."
Tống Thành:
Kiều Luyến đứng ở ngoài cửa, thò đầu vào trong một cái, liền thấy Tống Thành lo lắng đứng ở đằng kia, mà Thẩm Lương Xuyên lại vẫn tự nhiên ngồi ở trên ghế sofa, đang xem kịch bản.
Nhìn anh rất nghiêm túc, có một tia nắng từ cửa sổ chỗ chiếu vào, vẩy lên phía sau anh, cả người lộ ra một loại mị lực khó nói lên lời.
Nhịp tim Kiều Luyến, chậm mấy nhịp.
Rõ ràng trên internet xôn xao, thế nhưng anh lại bất động, có một loại trầm tĩnh bụi bặm chớ nhiễu.
Loại yên ổn này, giống như biết truyền nhiếm, để Tống Thành cũng dần dần không nôn nóng nữa, anh thả nhẹ bước, đi ra.
Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương Xuyênmột chút, đứng ở ngoài cửa với Tống Thành, đóng cửa phòng lại.
Kiều Luyến cúi đầu nhìn chân của mình, bỗng nhiên mở miệng: "Chuyện xấu cứ giao cho tôi xử lý đi."
Tống Thành kinh ngạc nhìn về phía cô: "Kiều tiểu thư "
Trên mặt Kiều Luyến mang ý cười: "Tôi đến nghĩ biện pháp, để nhiệt độ hạ xuống."
Tống Thành bỗng nhiên bật cười: "Tại sao Kiều tiểu thư phải giúp Thẩm tiên sinh "
Tại sao phải giúp anh
Kiều Luyến suy nghĩ, lúc này mới tìm được một cái cớ: "Bời vì đến lúc đó, tôi có chuyện, muốn nhờ Thẩm tiên sinh."
Giúp việc khó của anh, lại muốn thảo luận chuyện tiếp tục làm ký giả, hẳn là dễ nói chuyện hơn.
Cô khẳng định là bởi vì nguyên nhân này mới muốn giúp anh
Tống Thành đi làm việc, Kiều Luyến không có việc gì, cứ đi tản bộ ngoài cửa phòng nghỉ, lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên, cô vô thức ấn nút trả lời, mới bỗng nhiên phản ứng kịp, đây là điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên