Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Còn chưa có trở về?
Chẳng lẽ là…… Vương Văn Hào biết được cô, cho nên cô gặp nguy hiểm gì?
Cái ý niệm này vừa ra, trong lòng anh hiện lên một chút hoảng loạn, nhíu mày, đem áo khoác mới cởi một nửa mặc lại lên người, trực tiếp đi ra ngoài.
Mới vừa đi hai bước, thì nghe thấy quản gia mở miệng nói: “Tiên sinh, ngài đi đâu vậy?”
Anh nhấp môi, không muốn bị người nhìn ra tâm tư, “Có chút việc.”
Lý quản gia gật đầu, tiếp tục mở miệng: “À, tiên sinh, có chuyện muốn báo với ngài một chút, Kiều tiểu thư gọi điện thoại về, nói……”
Lý quản gia dừng một chút, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên đang bước nhanh đi ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, thậm chí còn chủ động hỏi: “Nói cái gì?”
Lý quản gia sắp xếp lại lời, sau đó mới mở miệng: “Kiều tiểu thư nói, hôm nay thời kỳ rụng trứng của cô ấy kết thúc, cho nên trong khoảng thời gian này, tạm thời ở bên ngoài, chờ đến tháng sau, nếu không có mang thai, thì trong mấy ngày rụng trứng, sẽ dọn trở về, miễn cho……”
Lý quản gia ngẩng đầu lên, nhìn trộm Thẩm Lương Xuyên một cái, sau đó lại cúi thấp đầu xuống, ho khan một tiếng.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, “Nói.”
Lúc này Lý quản gia mới yên tâm mở miệng: “Miễn cho, ngài nhìn cô ấy thấy phiền.”
Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm nhìn Lý quản gia một cái, “Nguyên lời nói.”
Lý quản gia chỉ có thể căng da đầu mở miệng: “Khụ khụ, miễn cho, Thẩm tiên sinh cảm thấy lúc nào tôi cũng đi khui trộm chuyện riêng tư. Tôi là kẻ bại hoại nên xuống địa ngục, không chọc anh ấy thấy phiền.”
Thẩm Lương Xuyên:……
Lý quản gia học rất sống động, quả thực là bắt chước y giọng điệu.
Vốn đang lo lắng cô sẽ luẩn quẩn trong lòng, nhưng giờ phút này, còn biết gọi điện thoại trở về châm chọc mình.
Thẩm Lương Xuyên không nhịn được xoa trán.
Đúng vậy, tính cách của cô giống như con gián, sao có thể bởi vì mình nói mấy câu, mà luẩn quẩn trong lòng?!
Thẩm Lương Xuyên cởi áo khoác ra, tùy tay đưa cho quản gia, tiếp theo quay đầu đi lên trên lầu.
Lý quản gia nghi hoặc: “Tiên sinh không ra ngoài sao?”
Thẩm Lương Xuyên khẽ “ừm” một tiếng, liền lên lầu.
Sau khi anh tiến vào phòng ngủ chính, nhìn hộp quà tặng nhỏ trong tay, nhìn chốc lát, lúc này mới ném quà tặng vào ngăn kéo bàn trang điểm.
Chờ tắm xong đi ra, lấy kịch bản trong túi ra, tính toán xem nghiêm túc một chút.
Cũng không biết vì cái gì, trong đầu anh, luôn hiện ra bộ dạng hôm nay cô cố chấp cúi đầu, nhìn chằm chằm lễ phục màu trắng bị rách……
Thẩm Lương Xuyên bực bội buông kịch bản, theo bản năng muốn giãn cà vạt, ngón tay sờ lên trên cổ, lúc này mới phát hiện chính mình chỉ khoác có chiếc khăn tắm.
Rõ ràng không có mặc quần áo, nhưng loại cảm giác phiền muội này, là như thế nào?
Anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía giường lớn của mình.
Cô chỉ ở trong căn phòng này mấy ngày, nhưng lúc này, anh cảm giác trong phòng, nơi nơi đều có mùi hương của cô.
Cái loại mùi hương thiếu nữ thoảng qua cánh mũi, làm anh bỗng nhiên cảm thấy, trong lòng càng thêm khô nóng.
Anh xoay người, tiến vào phòng tắm, tắm nước lạnh rồi mới đi ra.
Hôm nay không cẩn thận trúng thuốc, khẳng định dược hiệu còn chưa qua đi, mới có thể không tĩnh tâm được.
Thẩm Lương Xuyên đi về phía giường, nằm xuống, trong phòng lại an tĩnh.
Chính là một lát sau, anh khẽ động, nhặt được ở trên giường một sợi tóc dài, là của cô.
Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên cầm lấy di động, gọi một cuộc ra ngoài.