Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bát mì sợi lớn nóng hổi bưng lên trên mặt bàn, Kiều Luyến đưa đũa cho Thẩm Lương Xuyên, ánh mắt tỏa sáng cầm đũa.
Mì nóng đi vào trong bụng, cuối cùng làm dịu cơn đói, lúc này cô mới phát hiện, từ đầu đến cuối Thẩm Lương Xuyên không có động đũa, chỉ nhìn chằm chằm bát mì.
Cô nuốt mì trong miệng, khẽ mở miệng: "Thẩm tiên sinh, ăn đi. Trước kia em trai tôi không thích ăn, về sau cũng cảm thấy cực kỳ ngon."
Nói đến đây, cô liền gục đầu xuống, cười khiêm tốn: "Tuy nhiên tôi ăn cảm thấy bình thường thôi, anh nếm thử đi."
Cô cầm lấy đũa của Thẩm Lương Xuyên, đưa cho anh.
Bộ dạng lúc này, giống như làm chuyện gì tốt, chờ đợi khích lệ.
Vẻ mặt Thẩm Lương Xuyên dừng một chút, tiếp nhận đũa, gắp mì bỏ vào trong miệng.
Hương vị rất bình thường, thịt có chút cũ, mì nấu có chút nát, thậm chí rau xanh hơi quá lửa.
Thẩm Lương Xuyên nuốt mì trong miệng xuống, ngước mắt liền thấy ánh mắt tha thiết của cô: " Thẩm tiên sinh, ăn ngon không?"
Ánh mắt của cô rất sáng, giờ phút này đẹp đến mức để tim anh đập loạn, còn dừng lại nửa nhịp.
Nhưng loại phản ứng này, lại làm cho Thẩm Lương Xuyên cảm giác được một chút chật vật.
Anh đứng vội lên, quẳng đũa trên bàn, lạnh lùng mở miệng: "Mì này thật khó nuốt."
Dứt lời, quay người, trực tiếp lên lầu.
Kiều Luyến trợn mắt hốc mồm!
Thẳng đến khi bóng dáng Thẩm Lương Xuyên biến mất ở cầu thang, mới tỉnh hồn lại.
Cô cúi đầu, ăn một miếng mì, nhai cẩn thận để nếm mùi vị, tuy hoàn toàn không ngon như cha và em trai nói, thế nhưng cũng không đến nỗi... Khó ăn đến phát cáu sao?
Rốt cuộc là tính tình của anh quá kém, hay là thấy cô nên phát giân?
Kiều Luyến lắc đầu, được rồi, đầu lưỡi Thẩm ảnh đế làm bằng vàng, nhưng cô thì vẫn nhét đầy cái bao tử.
Ăn sạch mì, Kiều Luyến thỏa mãn vỗ bụng của mình, nhìn bát mì của Thẩm Lương Xuyên.
Mấy người giúp việc Trương Hồng vốn không thèm quan tâm gì tới cô, không chừng buổi sáng ngày mai còn không chuẩn bị bữa sáng cho cô, cho nên... Tô mì này giữ lại, buổi sáng ngày mai ăn.
Lúc này Kiều Luyến mới lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ chính, phát hiện Thẩm Lương Xuyên không có trong phòng.
Cô không nghĩ nhiều, lên giường ngủ.
Nửa giờ sau, Thẩm Lương Xuyên từ trong thư phòng đi ra.
Anh đứng ở hành lang lầu hai, có thể nhìn thấy trên bàn ăn phòng bếp, còn để bát mì của anh.
Rõ ràng hương vị bình thường như vậy, thậm chí có thể nói có chút khó ăn, nhưng lại giống như tăng thêm cây thuốc phiệ, để tâm thần anh bất định.
Quỷ thần xui khiến, anh đi từng bước xuống lầu, đứng trước bàn ăn, cầm lấy đũa, lại ăn một miếng.
Mì đã lạnh, ăn không ra bất kỳ hương vị, nhưng anh giống như trúng tà, lại gắp một đũa.
Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện mì tỏng bát, đã bị anh ăn sạch.
Anh sững sờ nhìn vào bát mì, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên cô đơn, trên gương mặt lạnh lùng, dần hiện ra một chút giãy dụa.
——
Ngày thứ hai, Kiều Luyến mở mắt thời điểm, phát hiện bên cạnh thân vẫn như cũ trống trơn, muốn đến Thẩm Lương Xuyên hôm qua hẳn không có trở về phòng.
Trong lòng thoáng qua một tia không rơi, nàng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuống lầu.
Bảo mẫu nhóm đã rời giường, đang đánh quét vệ sinh, điểm tâm còn chưa làm tốt.
Kiều Luyến đi đến trước bàn ăn, liếc mắt liền thấy này chỉ còn lại có một chút canh mặt bát, con mắt của nàng lập tức liền trừng lớn, không tự chủ lớn tiếng hỏi: "Người nào ăn trộm mặt của ta?!"