Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thái độ của cô, chọc giận Trương Hồng, cô ta nổi trận lôi đình: "Kiều tiểu thư! Cô thật đúng là không thấy rõ lắm địa vị của mình!"
Nói đến đây, Trương Hồng xoay người: "Đã mạnh miệng như thế, thì tiếp tục bị đói đi!"
"Ầm!"
Cửa phòng đóng lại.
Kiều Luyến nằm trên giường, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mấy người giúp việc khác
"Chị Trương, cái này... Có phải không tốt lắm hay không?"
Trương Hồng trả lời: "Có gì không tốt? Chẳng lẽ cô quên ngày đó cô ta phách lối đồ sưuar lên thảm sao? Hiện tại chúng ta không cầm chắc cô ta, về sau còn thế sống trong nhà sao?"
"... Thế nhưng, thế nhưng cô ấy là vợ của tiên sinh trên pháp luật."
Trương Hồng cười lạnh: "Cô ta mà xem như vợ sao? Cô thấy tiên sinh thừa nhận cô ta sao? Hay là phu nhân thừa nhận cô ta? Tôi nói cho cô biết, căn bản cô ta chẳng phải cái gì!"
"Chị Trương, bộ dạng này sẽ không gậy chết mạng người chứ, cô ấy đã một ngày hai đêm không ăn gì cả."
Trương Hồng: "Không phải trên sách đã nói rồi sao? Người ba ngày không uống nước mới có thể chết! Gấp làm gì? Cho cô ta đói ngày nữa, khẳng định không có vấn đề!"
Tiếng mấy người nói chuyện, càng ngày càng xa, rất rõ ràng là bọn họ xuống lầu.
Kiều Luyến nằm ở trên giường, nắm chặt nắm đấm.
Cô biết, hiện tại biện pháp tốt nhất là tạm nhân nhượng vì lợi ích.
Nhưng thực chất bên trong kiêu ngạo, để cho cô không có cách nào cúi đầu với Trương Hồng.
Cô nhìn trần nhà quen thuôck, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh phía trên, không nhịn được nhếch nên nụ cười giễu.
Đám Trương Hồng không để cô ở trong mắt, là Thẩm Lương Xuyên giao phó sao?
Cô cắn bờ môi, trong đầu lại hiện lên lời Thẩm Lương Xuyên nói đêm hôm đó: "Làm sao? Muốn bao nhiêu tiền? Cô ra giá."
Kỳ thật, trong lòng của anh, cô cũng chỉ là một người vì tiền có thể bán bất kỳ vật gì?
Cái tên khốn này!
Uổng phí trước kia cô thích anh như vậy, ai có thể nghĩ tới, người này trong hiện thực còn quá ngạo mạn tự đại!
Cô mắng trong lòng, thẳng đến dạ dày truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn lần nữa, đại não Kiều Luyến mơ màng, mới dần dần tỉnh táo.
Thương tâm, khổ sở lúc này đều dư thừa, hiện tại cô cần phải đi bệnh viện.
Cô cắn răng nỗ lực đứng lên, dù là toàn thân bất lực, đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn đi từng bước một tới cửa, mở cửa phòng.
Đám Trương Hồng bên rộn ở trong phòng bếp, vừa làm việc vừa cười.
Cô từng bước một, quật cường xuống lầu.
Mấy người trong phòng bếp đều không có phát hiện, cô từ từ đi ra khỏi cửa biệt thự.
Phía ngoài ánh nắng gay gắt, để cho cô hoàn toàn không mở mắt ra, chỉ cảm thấy đỉnh đầu chấm nhỏ lấp lóe, cô lảo đảo đi về phía trước, đi được mấy bước, cuối cùng nhìn thấy trước mặt có bóng người thoảng qua, mắt tối sầm lại, té xỉu.
——
Kiều Luyến tỉnh lại lần nữa, đã là xế chiều hôm đó.
Cô bị đau tỉnh.
Trong bụng lại đau quặn, đau đến cô nằm không được, nghiêng thân thể, khom người.
Chóp mũi ngửi được mùi nướctrùng vị, để cho cô biết, chính mình đang ở bệnh viện.
Cô gọi y tá tới, liền bị y tá hoảng sợ, đẩy vào phòng kiểm tra.
Cô ôm bụng, nằm trên giường bệnh đau đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng lại lạnh buốt.
Đau lợi hại như vậy... Chẳng lẽ cô mang thai sao? Mà bây giờ, đứa bé này, muốn giữ không được sao?
Nghĩ đến đây, cô nắm lấy nắm đấm, sắc mặt tái nhợt.
Nếu như cô mất con của Thẩm Lương Xuyên, anh có thể bội ước hay không?