Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Lương Xuyên chờ đợi trong phòng bệnh gần hơn hai giờ, lúc này mới đi ra khỏi.
Tống Thành đã đợi ở bên ngoài: "Chuyện ký tên đều đã xử lý tốt, anh đừng lo lắng."
Anh ta nhìn qua cửa sổ phòng bệnh vào trong một chút: "Anh nóng nảy trở về, tôi còn tưởng sảy ra chuyện lớn gì, sớm biết có chuyện như vậy, gọi điện thoại trở về là xong, có nhiều trợ lý như vậy! Anh..."
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng cắt ngang anh ta: "Bác sĩ chủ trị ở văn phòng sao?"
Tống Thành muốn nói lại thôi, sau cùng thở dài một cái: "Tôi mang anh đi."
Tiến vào phòng làm việc của bác sĩ, Tống Thành hỏi thăm một chút tình huống Kiều Luyến.
Bác sĩ chủ trị nghi hoặc nhìn người đàn ông đeo kính đen và khẩu trang trước mặt, mở miệng nói liên miên: "Anh là người yêu của cô ấy sao? Anh chăm sóc bệnh nhân sao vậy? Cô ấy bị cảm nóng sốt đến 40 độ, cũng không có người quản? Mà bị bệnh nhưng liên tục hai ngày không ăn gì, mấy người định để cô ấy chết dói sao? Nếu như không phải bệnh nhân tự mình chạy đén, được người qua được gọi 120, mấy người dự định cứ để cho cô ấy sinh bệnh chết sao?"
Từng tiếng chất vấn, để Thẩm Lương Xuyên mở to hai mắt.
Anh đứng vụt dậy, không thể tin nhìn chằm chằm vào bác sĩ chủ trị: "Ông nói cái gì?"
Một tiếng vừa ra, nhất thời bác sĩ chỉ trị ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Thẩm Lương Xuyên: "Tiếng của cậu, sao tôi nghe quen như thế?"
Đương nhiên quen tai rồi!
Năm ngoái Thẩm Lương Xuyên quay phim, hiện tại đang chiếu, anh chính là nhân vật đang nóng trong hai tháng này!
Tống Thành yên lặng oán thầm bên cạnh, sau đó ho khan một tiếng mở miệng nói: "Bác sĩ, nói như vậy, Kiều tiểu thư đã sinh bệnh hai ngày rồi sao?"
Bác sĩ bị dời đi lực chú ý: "Đúng, tính ra, rất có thể là bị vào trận mưa rào vào hai ngày trước, chắc cô ấy bị ướt rồi."
Tống Thành có chút nghi ngờ hỏi thăm: "Thế nhưng Kiều tiểu thư ngã bệnh nếu như, tại sao trong nhà không gọi điện thoại? Vả lại cô ấy chạy ra được người phát hiện... Giúp việc trong nhà đâu?"
Giúp việc trong nhà đâu?
Thẩm Lương Xuyên cũng muốn hỏi!
Trong lòng này lửa, cảm thấy không chỗ phát tiết.
Hai ngày trước...
Nói cách khác, sau khi anh ép buộc cô, cô đã bắt đầu sốt cao, đến bây giờ ròng rã hai ngày, cô đã biến mình thành dáng vẻ như vậy?
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, trở lại phòng bệnh, cứ ngồi trước giường của cô như vậy, lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Luyến giảm nhiệt rất nhanh, mắt thấy cô sắp tỉnh lại, lúc này, đột nhiên anh có chút hoảng, không biết nên đối mặt với cô làm sao.
Thẩm Lương Xuyên để Tống Thành ở lại trông chừng, tự mình lái xe trở về nhà.
Xe tắt máy ở bên ngoài, anh mở cửa biệt thự ra, đi vào.
Mấy người đang tán gẫu trong phòng khách, anh đi rất nhẹ, không có người chú ý tới anh. Anh vốn định lên lầu, nhưng đối thoại của họ tiến vào trong tai của anh, để anh dừng chân lại.
"Chị Trương, không thấy Kiều tiểu thư, chuyện này, chúng ta có nên nói cho tiên sinh hay không?"
Trương Hồng hừ lạnh: "Nói cái gì? Hiện tại khẳng định ở bệnh viện thôi! Mấy người cứ chờ xem, chờ cô ta hạ sốt, khỏi bệnh rồi, sẽ tự mình trở về!"
"Thế nhưng chị Trương, cô ấy có thể tính sổ sách với chúng ta hay không!"
Trương Hồng đáp trả: "Tính sổ gì? Tính sổ sao? Cô ta là cái gì, dựa vào cái gì để tôi rót nước cho cô ta? Dựa vào cái gì để tôi nấu cơm cho cô ta! Nước trong phòng, cô ta thích uống không uống! Đồ ăn chúng ta đều làm, làm sao, còn muốn bưng đến miệng cô ta sao?"