Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xu Mạn dường như lại cảm nhận được cỗ linh khí quen thuộc kia, cỗ linh khí kia đang theo miệng truyền vào thân thể cô, bồi bổ cơ thể cô như mưa thuận gió hòa, làm cảm giác thiêu đốt trong cơ thể dần dần được xoa dịu, bông hoa héo rũ lại có dấu hiệu hồi phục.
Xu Mạn càng muốn cướp lấy càng nhiều linh khí hơn, lưu lại, không muốn nó lại tiêu tán đi.
Cô dùng hết toàn lực tiếp nhận nó…
Cũng không biết qua bao lâu, cô dường như nếm được vị ngọt quen thuộc của kẹo bông gòn, không khỏi vươn đầu lưỡi ra liếm.
Thẩm Thanh Yến đang liều mạng vì người nằm trên mặt đất hô hấp nhân tạo, không ngờ có một chiếc lưỡi thơm mềm chen vào giữa môi anh, chiếc lưỡi đó như mang theo mật ngọt quyến rũ, đảo một vòng quanh môi anh, tạo nên từng đợt gợn sóng trong tim anh.
Thẩm Thanh Yến ngẩn ra, buông lỏng tay đang nắm mũi cô.
Người nằm trên mặt đất dần dần mở mắt, bởi vì quá yếu, đôi mắt vốn nên trong veo có thần nay lại có chút tan rã.
Cô hình như có chút mê mang, không phân biệt rõ đây là đâu nơi nào, đợi đến khi tầm tầm mắt mơ hồ dừng lại ở khuôn mặt tuấn tú trước mắt, cô mới tìm lại được tiêu cự.
Trong nháy mắt như có có vô số pháo hoa đang nở rộ trong mắt cô.
Thẩm Thanh Yến vẫn đang giữ tư thế cúi người ngẩn ngơ thổi vào bên môi cô, khi Xu Mạn tỉnh lại, chiếc lưỡi thơm mềm kia càng không kiêng nể gì quét một vòng quanh môi anh, cướp lấy hương vị ngọt ngào từ trong miệng Thẩm Thanh Yến.
Cả người Thẩm Thanh Yến giống như bị châm lửa, thiêu đốt trái, suýt chút nữa mất đi lý trí.
Anh thật sự muốn ấn tiểu yêu tinh không an phận này xuống đây làm!
Song đúng lúc này, một giọng nói sát phong cảnh vang lên…
“Này! Cô ấy có tỉnh lại không? Không tỉnh thì mau đưa cô ấy lên xe cứu thương đi, đừng làm chậm thời gian cứu người.”
Giọng nói xa lạ truyền đến kéo lý trí Thẩm Thanh Yến quay về, anh đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói với người vừa đến: “Cảm ơn, vừa nãy cô ấy chỉ bị ngạt thở thôi, giờ đã ổn rồi.”
Giọng nói của anh hơi khàn, may là trong hoàn cảnh hỗn loạn căng thẳng này không ai chú ý đến.
Anh đỡ người dưới đất đứng lên, cảnh sát thấy bọn họ quả thật không có gì đáng ngại, bèn nói: “Bị thương thì đi bệnh viện, không có chuyện gì thì đi sang chỗ an toàn, đừng ở gần chỗ này.”
Thẩm Thanh Yến cảm ơn cảnh sát, đỡ Xu Mạn đi.
Nhưng mà Xu Mạn vừa mới tỉnh lại, bước đi có chút không ổn định, Thẩm Thanh Yến bèn cúi người xuống, bế cô theo kiểu bế công chúa.
Bầu trời mưa phùn không ngừng, xen lẫn gió thổi, có chút se lạnh của mùa xuân. Lúc nãy khi bọn họ xuống tầng, Thẩm Thanh Yến làm ướt hết cả tóc lẫn toàn thân hai người, bây giờ đi trong mưa, có cảm giác nhếch nhác khó tả.
Thế nhưng, nhìn thấy hoa lan nhỏ của anh tỉnh lại, Thẩm Thanh Yến dù ở trong hoàn cảnh nhếch nhác này vẫn cảm nhận được cảm giác vui mừng khi mất rồi mà tìm lại được.
Anh không khỏi ôm chặt lấy người trong ngực, quan tâm nói: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Xu Mạn ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Thanh Yến, vừa nãy anh hôn tôi sao?”
Giọng điệu của cô có chút vui sướng, dường như không dám tin.
Thẩm Thanh Yến dừng lại, cúi xuống nhìn cô. Bởi vì ngửa đầu lên, những hạt mưa lất phất rơi xuống khuôn mặt đang híp mắt cười của cô, đôi mắt hoa đào nhiễm ý cười, vừa quyến rũ, lại vừa có chút gian xảo, đuôi mắt khẽ cong lên câu lấy hồn anh.
Hơi thở của Thẩm Thanh Yến có chút nghẹn lại, sau đó lập tức nghiêm túc nói: “Vừa rồi là do em hôn mê, tôi hô hấp nhân tạo cho em, giúp em nhanh chóng tỉnh lại.”
“Thật sao? “Xu Mạn nghiêng đầu, đầu tựa vào bả vai anh, cười đến là tươi nói: “Chúng ta không thể hôn môi, nhưng có thể làm hô hấp nhân tạo, vậy thì từ nay về sau anh có thể ngày nào cũng hô hấp nhân tạo cho tôi không?”
Ngày nào cũng hô hấp nhân tạo?
Thẩm Thanh Yếu tưởng tượng đến cảnh đó, nhịp tim bắt đầu nhảy nhót đập thình thịch.
Anh quả thật muốn điên cuồng gật đầu, ngay bây giờ đè cô xuống, nuốt vào bụng. Nhưng nghĩ đến việc cô căn bản không hiểu hành động này có ý nghĩa gì, Thẩm Thanh Yến cuối cùng vẫn rất quân tử dạy dỗ tiểu yêu tinh: “Chỉ trong tình huống đặc biệt, mới có thể hô hấp nhân tạo, giống như vừa nãy, em hít vào quá nhiều khí độc không thể thở nổi, tôi mới hô hấp nhân tạo cho em. Trường hợp bình thường, không nhất thiết phải làm hô hấp nhân tạo.”
Xu Mạn tiếc nuối “Ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu rõ, đầu của cô dựa trên vai Thẩm Thanh Yến: “Khi nãy anh hô hấp nhân tạo cho tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái, giống như có linh khí chuyển từ người anh sang người tôi vậy, tôi rất muốn cùng anh thử lại lần nữa. Nhưng mà điều này có thể cũng sẽ tiêu hao linh lực của anh, không tốt cho anh. Như vậy thì không thể làm, cũng rất tốt.”
Thẩm Thanh Yến không ngờ rằng cô sẽ nói vậy, không khỏi bật cười: “Tôi là người, trên người không có linh lực như lời em nói, em cảm thấy thoải mái, là bởi vì khi tôi hô hấp nhân tạo cho em có thể giúp em đưa không khí vào trong lồng ngực, khiến tim em đập trở lại…”
Thẩm Thanh Yến nói đến đây lại ý thức được hoa lan nhỏ của anh không có tim, bèn tỉnh ngộ mà sửa lại lời nói: “Thôi bỏ đi, em không có trái tim, tôi cũng không thể dùng khoa học để giải thích vấn đề này cho em.”
Xu Mạn vòng tay lên ôm cổ anh, ngước mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của anh hồi lâu, như tỉnh ngộ ra nói: “Có vẻ như tôi cuối cùng cũng biết tại sao mình lại không có trái tim rồi?”
Thẩm Thanh Yến nghe cô nói vậy, không khỏi tò mò cúi đầu xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”
Xu Mạn đặt tay lên vị trí trái tim anh, cảm nhận từng nhịp tim cách lớp quần áo ướt, buồn bực nói: “Bởi vì tim tôi ở chỗ anh.”