Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh Thanh Yến…”
Thẩm Thanh Yến quay đầu lại: “Ngồi đi, ngoan ngoãn chút đi!”
Tiếng máy sấy tóc thay thế tiếng người, Thẩm Thanh Yến liếm xoa tóc trên tay, chầm chậm điều chỉnh cảm xúc. Trến tay vẫn còn cảm giác mềm mại, khiến anh khó có thể bỏ qua, cũng khó có thể quên được.
Cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, yên lặng đến mức có chút hồi hộp.
Tóc trên tay đã được sấy khô, Xu Mạn quay đầu lại, hai mắt lấp lánh: “Anh Thanh Yến, anh có thể chạm vào em như vừa nãy không? Rất thoải mái.”
Yết hầu Thẩm Thanh Yến khẽ trượt, vẻ mặt nghiêm túc đẩy cô vào phòng ngủ: “Đừng nghịch ngợm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau đó, cửa được đóng lại.
Xu Mạn nằm ở trên giường, vẫn còn chút hưng phấn, trằn trọc mãi không ngủ được. Cô quyết định bước vào cõi vô mộng, xem xem có phát hiện mới nào ở xung quanh không.
Gần đây cô ấy đã ăn ác mộng của Phan Tịnh và Tổng giám đốc Bạch, linh lực đã tăng lên rất nhiều, có thể di chuyển hoạt động trong bán kính hơn một dặm. Tuy nhiên, ở bên này trong bán kính một dặm cũng không có nhiều người sinh sống, Xu Mạn chỉ mất một lúc là xem xong.
Ngay lúc Xu Mạn chuẩn bị rời đi, không ngờ lại gặp được người đàn ông ban ngày mình gặp, anh ta tình cờ sống ở nơi cô giờ có thể đi lại. Xu Mạn lặng lẽ đứng một bên quan sát anh ta một lúc, nể mặt anh ta và Thẩm Thanh Yến quen biết nhau, Xu Mạn đã giúp anh ta giải quyết một con Mộng Yểm đang thèm muốn anh ta.
Không ngờ, chẳng bao lâu sau, giấc mơ của người đàn ông bắt đầu thay đổi.
Xu Mạn nhìn thấy chính mình trong giấc mơ của anh ta.
Trong giấc mơ của người đàn ông, cô đã trở thành một người phụ nữ ham hư vinh, muốn thu hút sự chú ý của anhta, cố ý ngã vào lòng anh ta, còn cắn một miếng mít sấy dán lại gần, dùng miệng đút cho anh ta: “Tổng giám đốc Bạch, anh có muốn không?”
Xu Mạn tức giận làm tan vỡ giấc mơ của anh ta, cô không phải người phụ nữ như vậy.
Nếu sớm biết sẽ thành thế này, cô đáng ra nên bắt thêm hai con Mộng Yểm nữa cho anh ta.
Tiếc là giấc mơ của anh ta đã biến mất rồi, chắc hẳn là tỉnh rồi, cô cũng không thể cho anh ta ác mộng nữa.
Xu Mạn giận dữ quay về, bước qua cõi vô mộng, đi vào giấc mơ của Thẩm Thanh Yến.
Thẩm Thanh Yến không nghĩ tới mình lại ở trong biển hoa này, Xu Mạn từ cuối biển hoa đang đi về phía anh. Khi cô đến gần hơn, Thẩm Thanh Yến nhận ra rằng cô có vẻ hơi tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, bước đi cũng nhanh hơn.
Cô đi tới, trực tiếp ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh.
Thẩm Thanh Yến bật cười: “Ai đã trêu chọc hoa lan nhỏ của anh thế?”
Xu Mạn im lặng hồi lâu mới buồn bực nói: “Anh Thanh Yến, em bị người khác đổ oan.”
Thẩm Thanh Yến tò mò: “Ai đổ oan em? Nói anh nghe thử xem.”
Xu Mạn suy nghĩ một hồi, cảm thấy cứ để trong lòng sẽ không thoải mái nên nói với anh: “Một người bạn của anh, anh ta cho rằng em là người ham hư vinh, cố ý tiếp cận anh ta, muốn thu lợi từ anh ta.”
Thẩm Thanh Yến cảnh giác: “Một người bạn của anh? Tổng giám đốc Bạch?”
Xu Mạn hừ một tiếng, ôm Thẩm Thanh Yến chặt hơn.
Thẩm Thanh Yến suy nghĩ một chút, hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Xu Mạn: “Em đã nhìn thấy giấc mơ của anh ta.”
Thẩm Thanh Yến cả người đều thấy không ổn: “… Anh ta mơ thấy em?”
Xu Mạn gật đầu, Thẩm Thanh Yến hơi híp mắt lại: “Hoa lan nhỏ của anh xinh đẹp tốt bụng, không phải loại người như vậy, chỉ có thể nói là anh ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, em không cần quan tâm.”
Xu Mạn lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút, tuy rằng giấc mơ của Tổng giám đốc Bạch kia khiến cô khó chịu, nhưng nó cũng có chỗ tốt. Cô dùng phép biến một túi hoa quả sấy khô ra, lấy một miếng mít, cắn lên môi, bước lên bậc đá cao cao ở bên cạnh, vươn tay vòng qua cổ Thẩm Thanh Yến, bước về phía trước.
Cô cắn miếng mít, lúng búng nói: “Anh Thanh Yến, em đút cho anh ăn.”
Hai mắt Thẩm Thanh Yến tối sầm lại, cắn miếng mít đang đưa lên, hôn lên hai cánh môi đỏ mọng như anh đào…
Anh ôm lấy cô, hôn từ môi đến cần cổ xinh đẹp, nụ hôn nóng bỏng và lưu luyến.
Xu Mạn không nhịn được rên rỉ, âm thanh nhẹ nhàng trở thành liều thuốc xúc tác mạnh nhất, tác động đến trái tim Thẩm Thanh Yến, đánh thức dã thú đang ngủ say trong lòng anh.
Anh muốn nhiều hơn nữa.
“Anh Thanh Yến ~” Tiếng thì thầm khẽ khẽ như lời yêu đẹp nhất, đôi mắt được ánh trăng chiếu rọi động lòng người khó tả.
Thẩm Thanh Yến đặt cô ấy trong bụi hoa…
Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp sân, Xu Mạn đứng trong sân vươn vai.
Thẩm Thanh Yến đến phòng làm việc để giải quyết mọi việc từ sáng sớm, để lại bữa sáng và một tờ giấy nhắn, bảo cô đợi ở nhà, buổi trưa anh trở về.
Cuối xuân, Hồ Thiên Nga nơi nơi cảnh sắc xanh mơn mởn, cô dậy đi dạo quanh một vòng hồ.
Địa khí(1) ở đây có linh tính, phong thủy tốt, nhất là ven hồ, rất thích hợp cho cô tu luyện, nếu trong không khí không có khói xe mù mịt thì sẽ tốt hơn nhiều.
(1) Địa khí (地气): khí của mặt bằng đất, nơi con người sinh sống.
Xu Mạn ngồi xuống trên băng ghế, nheo mắt phơi nắng, ánh nắng buổi sớm mai không gắt lắm, chiếu xuống người cũng có chút ấm áp.
Lăng Tiêu Đạo non xanh nước biếc, là vùng đất tu luyện; các sườn núi Linh Ẩn quanh năm được bao phủ bởi sương mù, đây cũng là nơi thích hợp tu luyện; mặc dù ở đây không có núi nhưng hồ tự nhiên này cũng có linh khí.
Xu Mạn sung sướng hấp thụ linh khí tỏa ra từ hồ, bỗng một giọng nói khó chịu vang lên…
“Quả nhiên là cô, tên trộm lần trước.”
Xu Mạn mở mắt ra, cảnh giác nhìn người đang đi tới, người phụ nữ này thật đáng ghét, dáng vẻ chua ngoa, khiến người khác ghét chẳng kém gì Liễu Hàm xấu tính kia.
Từ Lộ Dương khoanh tay giễu cợt nói: “Cô đừng bày ra dáng vẻ tôi bắt nạt cô như vậy, Thẩm Thanh Yến không có ở đây, sẽ không có người tới giúp cô đâu.”
Xu Mạn nhíu mày: “Tôi không cần giúp, cũng sẽ không sợ cô.”
“Ồ, khẩu khí lớn thật đấy.” Từ Lộ Dương cười chế nhạo, cô ta từ từ đến gần Xu Mạn: “Lần trước hoa lan của Thẩm Thanh Yến là cô giở trò phải không? Cô làm vậy là vì muốn hãm hại tôi? Khiến tôi bị Thẩm Thanh Yến ghét?”
Xu Mạn đứng lên, đốp lại ngay: “Vốn dĩ cô đã rất đáng ghét rồi.”
Vẻ mặt Từ Lộ Dương trở nên hung dữ vì ghen tị và tức giận: “Nghe nói cô là em gái của anh ấy? Vậy cô có biết em gái và anh trai cô yêu nhau là loạn luân không? Muốn bị người đời nhục mạ sao?”
“Hiện tại tôi không phải em gái anh ấy, tôi là người anh ấy yêu.” Xu Mạn đính chính.
“Anh em cùng một hộ khẩu chuyển thành người yêu?”
Từ Lộ Dương dường như nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước: “Bộ phim anh ấy đầu tư lên đến mấy chục triệu sắp lên sóng rồi, đến lúc đó tiết lộ tin tức trái luân thường đạo lí như thế này, tôi nghĩ chắc là nhiều người thích xem náo nhiệt lắm.”
Xu Mạn không biết chính xác cô ta đang nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt đắc thắng của cô ta, Xu Mạn biết chắc chắm là không phải là chuyện tốt lành gì.
“Anh ấy và tôi không phải là anh em ruột, tại sao không thể ở bên nhau? Cô quản nhiều quá đấy!” Giờ Xu Mạn đã biết là con người thì anh em không thể kết hôn, nhưng người trước mặt này thật sự rất phiền phức.
Xu Mạn xoay người rời đi, cô không muốn cùng người này cãi nhau ở đây, ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Nhưng dường như đối phương cũng không dễ dàng từ bỏ, Từ Lộ Dương chặn đường Xu Mạn: “Hoảng gì chứ? Lần trước bày trò lớn như vậy để hại tôi, giờ lại định giả bộ sợ hãi sao?”
Xu Mạn bị cô khiêu khích rất tức giận, nhưng giờ không phải trong mơ, cô không thể làm phép, nhưng không có nghĩa là cô sẽ sợ người phụ nữ này.
“Lần trước là cô tự làm tự chịu! Nếu cô lại bám lấy tôi, ta sẽ không khách khí đâu!” Xu Mạn tức giận nói.
Khi cô tức giận, đôi mắt trợn tròn, chớp lóe tia sáng tức giận.
Từ Lộ Dương vốn đanh đá, từ nhỏ không ai dạy dỗ, từ khi học trung học cơ sở đã thích gây sự khắp nơi, nhìn thấy dáng vẻ này của Xu Mạn, ngược lại gợi lên sự hứng thú của cô ta, bèn tiến lại gần một bước: “Tôi cứ muốn bám cô đấy!”
Cô ta đẩy Xu Mạn một cái, Xu Mạn hoàn toàn bị cô chọc giận, cũng đẩy lại cô một cái thật mạnh.
Những con gấu đen to lớn ở sau núi của Lăng Tiêu Đạo cũng không dám chọc giận cô, vậy mà loài người yếu đuối này lại dám khiêu khích cô!
“Đồ khốn kiếp! Cô dựa vào đâu mà dám đẩy tôi?” Từ Lộ Dương tức giận nói.
“Tôi không chỉ dám đẩy cô mà còn muốn dạy cô một bài học!” Xu Mạn nhào tới, đẩy Từ Lộ Dương ngã xuống đất giống như những lần đi săn ở sau núi của Lăng Tiêu Đạo trong kiếp trước, đánh một trận.
Nếu cô ta là quỷ, Xu Mạn chắc chắn sẽ luyện hóa cô thành linh đan.
Từ Lộ Dương không biết cô trông thì mỏng manh yếu đuối, lại lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, đánh đến mức cô ta không phản kháng lại được, toàn thân đau đớn.
Từ Lộ Dương kêu to, cô ta cảm thấy nếu mình cứ bị Xu Mạn đánh như thế này, có lẽ sẽ bị đối phương đánh chết ở đây mất. Thường ngày nơi này cũng không có nhiều người lui tới, vừa rồi cô ta cũng thấy chung quanh không có người, nói không chừng mình đánh chết, bị ném xuống hồ cũng không có ai phát hiện.
Cô ta cảm thấy hoảng sợ hơn bao giờ hết.
“Cô đánh chết tôi, cô cũng sẽ ngồi tù, Thẩm Thanh Yến cũng sẽ không tốt đi đâu được, anh ấy sẽ bị liên lụy đến vụ án, cẩ đời này vĩnh viễn không có ngày trở mình!” Từ Lộ Dương yếu ớt nói.
Xu Mạn lúc này mới dừng lại, cô không sợ cảnh sát đến bắt mình.
“Bọn họ không bắt được tôi, không liên quan gì đến anh Thanh Yến, là do cô thiếu đánh! Sau này nếu như cô còn bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh gãy từng chiếc răng của cô. Còn có, anh Thanh Yến là của tôi, cô không được lại gần anh ấy, không được tranh giành anh ấy với tôi, không được hại anh ấy. Nếu không, tôi sẽ đánh chết cô!”
Cô đè Từ Lộ Dương trên cỏ, hung dữ nhìn cô ta chằm chằm: “Nghe rõ chưa? Trả lời tôi, nếu không tôi sẽ tiếp tục đánh.”
Đôi mắt đen láy đầy sát khí, thậm chí có lúc Từ Lộ Dương cảm giác được đối phương muốn giết mình, khiến cô ta lạnh sống lưng.
Từ Lộ Dương ma xui quỷ khiến gật đầu, lệ hai hàng. Từ nhỏ cô ta đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần, chỉ có hôm nay là thê thảm nhất, không chỉ bị thương nặng, quan trọng hơn là bị ức hiếp, mất đi tôn nghiêm.
Sau khi Xu Mạn nhận được đáp án khẳng định của cô ta, lúc này mới đứng dậy, phủi bụi trên quần áo của mình rồi rời đi.
Người này lần trước suýt làm gãy cuống hoa của cô, sau này còn định giở trò với cô, hôm nay lại dùng lời nói khiêu khích cô, đúng là chán sống mà.
Từ Lộ Dương nằm trên mặt đất, tức giận đến choáng váng, cô ta cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn, cô ta nhìn người dần đi xa hồ, chật vật đứng dậy, cô ta nhất định phải thắng lại một ván.
Từ Lộ Dương chịu đau trên người, theo đuổi Xu Mạn, sao cô ta có thể cam tâm bị một người phụ nữ không rõ lai lịch ức hiếp như này được chứ?
Cô ta muốn trả thù!
Sự xấu hổ và không cam lòng khống chế tâm trí cô ta, nhanh thôi, sắp đuổi kịp rồi, cô ta nhất định phải lợi dụng lúc đối phương không phòng bị, đẩy cô ngã vào trong hồ, tốt nhất là để cô trở thành ma nước trong hồ này – không bao giờ trở mình được.
Nhịp tim Từ Lộ Dương tăng lên, cảm thấy kích thích chưa từng có.
Cô ta vươn tay ra, đẩy mạnh người trước mặt…