Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh
  3. Chương 80
Trước /89 Sau

Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 80

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Thanh Yến cầu hôn thành công, hai người không muốn vội vàng tổ chức hôn lễ, hai người quyết định sẽ tổ chức vào mùa xuân năm sau.

Môi trường ở nông trại rất trong lành và yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp, hơn nữa cả núi thuộc về bọn họ, quả thực có cảm giác làm chúa và phu nhân núi rừng. Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến ở đây, rất ít về thành phố, chỉ có khi đi dạo phố mua sắm mới trở về.

Nông Trại Hạnh Phúc chính thức khai trương, có không ít minh tinh, đạo diễn nổi tiếng trong giới đến đây ủng hộ. Tổng biên tập xinh đẹp Mary càng thường đưa người mẫu và minh tinh đến đây chụp ngoại cảnh, chỗ này trở thành sân ngoại cảnh nổi tiếng.

Tổ tiết mục “Minh Tinh Đại Tác Chiến” cũng từng đến đây quay chương trình, thỉnh thoảng cũng có đoàn làm phim đến quay phim, Nông Trại Hạnh Phúc thu phí cho thuê ngoại cảnh cũng kiếm được không ít.

Xung quanh Nông Trại Hạnh Phúc có tường vây, cửa lớn rất kín đáo, coi trọng sự riêng tư của khách hàng, có nhiều thương nhân trong thành phố thích nói chuyện làm ăn ở đây, sau khi bàn bạc xong thì hai bên có thể đi ngâm suối nước nóng và nếm thử hương vị chính tông, vẫn có thể được xem là một loại hưởng thụ.

Nhà gỗ của Thẩm Thanh Yến cách nông trại khá xa, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, nông trại náo nhiệt cũng không sẽ ảnh hưởng đến bên sự yên tĩnh bên này, cuộc sống của anh và Xu Mạn cũng không bị quấy rầy bởi nông trại bên kia.

Nhưng Xu Mạn thấy bên này quá an tĩnh nên nuôi một số động vật, có lợn rừng, gà rừng, thỏ rừng. Cô nuôi động vật rất mập mạp, hương vị tươi ngon, bán với giá cao.

Kiếp trước Xu Mạn sống ở Lăng Tiêu Đạo, tiên nhân Lăng Tiêu Đạo am hiểu nhất là luyện đan, cô ở đó sống mấy trăm năm, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng hiểu được một chút. Khi cô rảnh rỗi thì dùng vườn hoa của Thẩm Thanh Yến làm nguyên liệu để luyện đan, luyện Trú Nhan Đan, Dưỡng Sinh Đan.

Mặc dù loại này tên là Trú Nhan Đan, nhưng bởi vì nguyên liệu có hạn, hơn nữa thế giới này thiếu linh khí, hiệu quả không bằng ở Lăng Tiêu Đạo. Nhưng cho dù như vậy cũng tốt hơn các thực phẩm chức năng dưỡng da rất nhiều lần.

Hiện tại trong cơ thể cô âm dương cân bằng, linh lực tràn đầy, pháp thuật không chỉ có thể sử dụng trong Vô Mộng Chi Cảnh, bình thường cũng có thể làm phép. Mà đây cũng là một bước không thể thiếu trong việc luyện đan, chẳng qua pháp lực của cô không bằng kiếp trước.

Thẩm Thanh Yến đang kiểm tra sổ sách của phòng tài vụ, Xu Mạn luyện đan dược trong sân.

Cô ném một loại hoa lan cuối cùng vào lò luyện đan, quay đầu lại phát hiện điện thoại trên bàn đá đang rung lên, cô cầm lên nhìn thấy Vân Tụ gọi video tới.

Xu Mạn có chút buồn bực, Vân Tụ tìm cô làm gì?

Cô nghe máy, mặt của Vân Tụ xuất hiện ở màn hình: “Mạn Mạn, ông Thẩm nhà cô quá keo kiệt, lại kéo tôi vào danh sách đen, gọi thế nào cũng không được. Hai ngày nữa tôi muốn tới câu cá… Hửm, hiện tại cô đang làm cái gì? Sau lưng cô là cái gì vậy?”

Vân Tụ oán giận Thẩm Thanh Yến keo kiệt, anh ta gọi mấy lần để hỏi mấy thứ, Thẩm Thanh Yến kéo anh ta vào danh sách đen. Anh ta thấy sau lưng Xu Mạn có một cái lò thì tò mò không thôi.

Xu Mạn không khỏi nhíu mày, khó chịu nói: “Anh lại chọc giận anh Thẩm sao?”

“Tôi nào dám trêu chọc anh ta, rõ ràng anh ta keo kiệt, bủn xỉn, còn luôn thích giả vờ đứng đắn. Đúng rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết sau lưng cô là cái gì.” Vân Tụ hỏi.

“Đây là lò luyện đan.”

“Lò luyện đan?” Vân Tụ nghe xong thì không khỏi cười ha ha: “Vậy không phải trong miếu đạo sĩ mới có thứ này sao?”

Cô thật sự mua lò luyện đan này từ một miếu đạo sĩ mấy ngàn năm, không chỉ tốn không ít tiền, mà cô còn tốn nhiều tiền để tìm được lò luyện đan như thế. Con người của thế giới này tôn trọng khoa học, hoàn toàn không tin thuật luyện đan.

Trước kia có triều đại mê tín thuật luyện đan một cách sai trái, hạ độc người sống, cũng khó trách bọn họ sẽ cảm thấy luyện đan không đáng tin.

“Anh không tin thì thôi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với anh, tạm biệt.” Xu Mạn nói xong muốn cúp điện thoại.

Vân Tụ vội vàng ngăn cản cô: “Đừng mà, trò chuyện một lát đã. Cô đang luyện đan à? Đan dược gì? Có thể trẻ mãi không già không?”

“Tôi không làm ra được loại trẻ mãi không già, tôi chỉ luyện ra được đan dược dưỡng sinh mà thôi.”

Nguyên liệu làm đan dược Trường Sinh không có ở thế giới này, hơn nữa cần phải luyện chế ba loại Chân Hỏa, sẽ tốn rất nhiều linh lực trong cơ thể. Mà luân hồi cũng không có gì không tốt, không già không chết như Thanh Huyền tiên quân cũng rất cô đơn. . truyện kiếm hiệp hay

Người của thế giới này rất thích xinh đẹp, nhất là người giới giải trí, bọn họ còn phải dựa vào mặt thu hút nhiều fan và kiếm tiền. Thẩm Thanh Yến rất tuấn tú, cho dù không cần dưỡng da nhiều vẫn khiến người ta say mê, nhưng Xu Mạn cũng hy vọng có thể làm chuyện gì đó cho anh, ví dụ như giữ gìn nhan sắc thanh xuân cho anh một thời gian dài.

Vân Tụ thấy cô nói nghiêm túc, lại nghĩ tới Xu Mạn thần bí và đặc biết, anh ta nói: “Thật sự có thể làm đẹp sao? Nào, chúng ta nói tác dụng cụ thể xem! Có phải người xấu ăn vào có thể biến thành người đẹp không?”

“Đây không phải là phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ không biến xấu thành đẹp, nhưng có thể làm cho da tốt hơn, khai thông kinh mạch, không còn hôi miệng, chủ yếu là dưỡng sinh, không có tác dụng như anh nói.” Xu Mạn nói.

Cho dù ở Tiên giới, muốn thay đổi ngoại hình cũng không phải một việc dễ dàng. Nhưng thế giới này có thể phẫu thuật thẩm mỹ làm cho người ta thay hình đổi dạng, đôi khi cô cũng không thể không bội phục thế giới này, bọn họ thật sự thông minh vượt mức bình thường.

“Vậy cô đưa cho tôi một viên kiểm tra hiệu quả, tôi sẽ quảng cáo miễn phí cho cô.” Vân Tụ không biết xấu hổ dụ dỗ nói.

“Tôi không bán.” Xu Mạn từ chối.

“Này, đừng như vậy! Có đồ tốt phải chia sẻ cho mọi người đúng không? Cô xem quan hệ của chúng ta tốt như vậy, không bán cũng được, đưa cho tôi một viên thôi.”

“Tôi luyện cho anh Thẩm, vừa không bán cũng không cho anh.” Xu Mạn nói.

“Anh ta cũng không dùng được nhiều như vậy, cô bán mấy viên cho tôi. Cô cứ ra giá đi, nhiều quá cũng lãng phí đúng không? Hơn nữa lỡ đan dược không luyện chế thành công, sẽ phản tác dụng thì sao? Cô phải cho người kiểm tra hiệu quả, Tần Thủy Hoàng cũng phải tìm người thử thuốc trường sinh có độc hay không…”

“Sẽ không có độc.” Nếu cô không làm được loại đan dược đơn giản này thì uổng công cô lăn lộn Lăng Tiêu Đạo ở kiếp trước Lăng Tiêu Đạo.

“Haiz, người đẹp Mạn Mạn, tôi đã để cô ra giá, có phải tôi rất có thành ý đúng không?” Vân Tụ tiếp tục mặt dày nói.

Luyện đan cũng không phải một việc dễ dàng, mỗi lần cô luyện ra nhiều đan dược như vậy, trong một trăm viên chỉ có thể khiến cô hài lòng một hai viên là không tệ rồi. Mà mặt khác cô không thể cho Thẩm Thanh Yến ăn đan dược thất bại, không bằng bán cho Vân Tụ, kiếm thêm tiền cũng không tệ.

Dù sao đan dược thất bại không gây hại cho người, chẳng qua công dụng bình thường mà thôi, cũng không có tác dụng dưỡng da.

Hơn nữa đan dược này ở cấp độ thấp nhất, quá trình luyện chế cũng không phức tạp, nguyên liệu cũng có sẵn, Xu Mạn không nhịn được bị hấp dẫn bởi số tiền của Vân Tụ nên hỏi: “Vậy anh định trả bao nhiêu?”

Từ khi Vân Tụ và Xu Mạn giao dịch bán cánh hoa, Xu Mạn lại cứu Phương Viện Viện, Vân Tụ hoàn toàn mê tín Xu Mạn, anh ta cảm thấy mọi thứ trong tay cô có thể gọi là báu vật của thế gian, cũng khó trách Thẩm Thanh Yến không thích anh ta và Xu Mạn tiếp xúc.

“Tôi là khách hàng quen, một nghìn một viên được không?” Vân Tụ thử nói.

“Giá này quá thấp, còn không bằng tiền vốn của tôi.” Mấy ngày nay Xu Mạn đi theo Thẩm Thanh Yến học cách bàn bạc chuyện làm ăn, cô muốn lấy được giá cao nhất của Vân Tụ.

“Vậy cô ra giá đi.” Vân Tụ cũng không biết đan dược của cô lớn thế nào, hiệu quả tốt bao nhiêu, ăn bao nhiêu. Hơn nữa Xu Mạn rất dễ lừa, Vân Tụ cũng chỉ thuận miệng ra giá.

Xu Mạn rối rắm một lúc lâu, lần trước cô bán cánh hoa cho Vân Tụ với giá một trăm nghìn, sau đó Thẩm Thanh Yến lập tức nâng lên một triệu. Hiện tại Vân Tụ ra giá một nghìn, cô trả giá một trăm nghìn cũng không sao.

“Nếu chúng ta là bạn bè, vậy thì một trăm nghìn đi. Đây là giá hữu nghị, tôi cũng không kiếm lời, nếu anh cảm thấy thích hợp, tôi có thể bán mấy viên cho anh.” Xu Mạn nghiêm túc nói.

“Được rồi, quyết định như vậy. Hai ngày nữa tôi đến câu cá sẽ lấy luôn, chúng ta tiền trao cháo múc, cô đừng nói cho Thẩm Thanh Yến, tôi sợ anh ta sẽ có ý kiến với mình.” Vân Tụ nói.

Trên thực tế nguyên liệu làm đan dược chưa đến một trăm, nếu có thể bán với giá một trăm nghìn thì sẽ không lỗ. Xu Mạn vốn chuẩn bị vứt đan dược thất bại đi, sau khi Vân Tụ đến đây thì bán cho tên coi tiền như rác.

Dù sao người ngốc nhiều tiền luôn không có mắt, thích chiếm tiện nghi Thẩm Thanh Yến, không hố anh ta thì hố ai.

Xu Mạn và Vân Tụ quyết định xong thì cúp điện thoại, cô cất đan dược thất bại vào bình nhỏ, chờ Vân Tụ tới đây rồi nhận tiền.

Thẩm Thanh Yến kiểm tra sổ sách xong, Nông Trại Hạnh Phúc đã thu hồi lại được một phần ba tiền vốn, dựa theo tình hình kinh doanh trước mắt, sang năm có thể lấy lại được tiền vốn.

Gần đây đạo diễn Đậu có một bộ phim, muốn kéo anh đầu tư, mời anh làm nam chính, nhưng Thẩm Thanh Yến đã từ chối.

Mỗi tác phẩm của đạo diễn Đậu luôn chất lượng, đảm bảo doanh thu phòng bán vé, ít nhất cũng có thể lấy lại vốn. Ông ta muốn quay phim, cần tiền thì chỉ cần noi một câu, sẽ có rất nhiều nhà đầu tư đưa tiền cho ông ta.

Đạo diễn Đậu và anh hợp tác ba bốn lần, hai người là bạn thân, đạo diễn Đậu tìm anh tham gia vào việc kiếm tiền này, Thẩm Thanh Yến vẫn rất cảm động. Nhưng nếu anh vào đoàn làm phim thì phải quay ít nhất nửa năm, hiện tại Xu Mạn vừa trở về, Thẩm Thanh Yến muốn ở bên cô.

Chẳng qua đạo diễn Đậu cố chấp, nói vẫn còn thời gian, nói anh suy nghĩ kỹ.

Thẩm Thanh Yến và đạo diễn Đậu gọi điện thoại xong, anh xuống lầu thấy Xu Mạn đang canh giữ lò luyện đan. Có lẽ Xu Mạn đang luyện đan, dường như cũng không có gì kỳ lạ, dù sao cô là yêu tinh, nếu có thể đi vào giấc mơ thì cũng có thể luyện đan.

Thẩm Thanh Yến đi đến bên cạnh Xu Mạn ngồi xuống, thấy mặt cô lem luốc, anh cầm khăn giấy lau mặt cho cô: “Em rảnh rỗi thì cứ chơi là được, không cần phải canh lò luyện đan đâu, em xem mình đổ đầy mồ hôi rồi này.”

Xu Mạn ngẩng đầu lên để Thẩm Thanh Yến lau mặt: “Em muốn luyện đan dược sớm, hơn nữa luyện đan cũng rất thú vị, còn có thể luyện ra một số thứ hay ho.”

Đời này cô là hoa lan, sợ lửa, cho nên sợ nóng, kiếp trước cô chơi đùa quanh lò luyện đan lớn nhất Lăng Tiêu Đạo cũng không cảm thấy nóng bức.

Thẩm Thanh Yến lau mồ hôi cho cô, ném khăn giấy vào thùng rác, anh thấy bình thủy tinh bên cạnh chứa đầy viên thuốc màu đen thì mở ra xem, trong bình có hương vị kỳ lạ, khó có thể miêu tả được.

“Đây là đan dược mà em luyện ra sao?”

“Đó là đan dược thất bại.” Xu Mạn lấy lại bình thủy tinh, đậy nắp lại.

Thẩm Thanh Yến cười nói: “Đan dược thất bại mà em còn yêu quý như thế sao? Đan dược này dùng để làm gì đó?”

Trong lòng Xu Mạn nói mỗi một viên đều là tiền, cô đương nhiên phải bảo quản tốt rồi. Cô chỉ vào lò luyện đan: “Sắp xong rồi, anh Thẩm lùi ra xe một chút, em lấy nó ra.”

Thẩm Thanh Yến lùi lại, Xu Mạn lấy đan dược ra, viên đan dược này có ánh sáng, không giống như viên thuốc đen trong bình thủy tinh.

Xu Mạn sáng mắt lên: “Anh Thẩm, rốt cuộc đã thành công!”

Thẩm Thanh Yến thấy cô kích động, cũng không khỏi vui vẻ: “Thành công thì tốt, em nghỉ ngơi trước đi!”

Xu Mạn đưa đan dược đến bên miệng Thẩm Thanh Yến: “Em tặng cho anh, há miệng ra.”

Thẩm Thanh Yến có chút do dự, lúc trước anh giúp Xu Mạn đi tìm lò luyện đan khắp nơi, còn tưởng rằng cô chỉ muốn chơi thôi. Nhưng từ xưa đến nay trò luyện đan đã hại chết biết bao nhiêu người, Thẩm Thanh Yến cụp mắt nhìn Xu Mạn đưa đan dược đến bên miệng mình.

Xu Mạn cũng không ném kim loại kỳ lạ vào, cô dùng hoa cỏ trong nông trại, có lẽ không đến mức trúng độc. Thẩm Thanh Yến nhìn vẻ mặt nghiêm túc và hưng phấn của cô, anh cũng không muốn phụ lòng tốt của cô, cẩn thận ăn đan vào miệng.

Đan dược vừa vào miệng lập tức biến một thành một khí lạnh bay xuống nội tạng, nếu không phải Thẩm Thanh Yến trải qua thì chỉ sợ không tin được.

“Thế nào?” Xu Mạn hỏi.

“Không tệ.”

Thẩm Thanh Yến lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, Xu Mạn luôn tạo bất ngờ cho anh, nhưng luyện đan quá vất vả, Thẩm Thanh Yến xoa mặt cô: “Sau này em đừng luyện đan vì anh nữa, sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, không có gì đáng sợ, cùng lắm thì kiếp sau anh lại đến tìm anh.”

Anh nhớ tới hoàng đế và phi tần trong giấc mơ, cũng không biết đời này Xu Mạn có chết đi như người bình thường hay không. Anh không nỡ Xu Mạn chết đi, cũng không nỡ để cô ở lại một mình.

Nhưng đây là chuyện của sau này, hiện tại anh chỉ muốn quý trọng thời gian mình và Xu Mạn ở bên nhau.

“Ừm, nhưng đan dược này có thể tăng cường thể chất, dưỡng sinh, bảo đảm cho anh không bệnh tật. Bình thường em không có việc gì làm, có thể luyện đan để giết thời gian, kiếp trước em xem người khác luyện, chưa từng làm qua, lúc ấy em rất hâm mộ những người đó.” Xu Mạn nói.

Lúc đó cô cũng rất muốn luyện đan cho Thanh Huyền tiên quân, nhưng cô là thú, không làm được, chỉ có thể xem học trò của thanh Huyền Tiên quân luyện đan, cô học luyện đan cũng từ học trò của Thanh Huyền tiên quân.

Thẩm Thanh Yến nhìn mắt cô lóe sáng thì cười cười: “Được, nghỉ ngơi một lát, anh đưa em đi câu cá.”

Xu Mạn vừa nghe Thẩm Thanh Yến nói muốn câu cá, lập tức lên tinh thần, giành đi lấy dụng cụ, sau đó cô và Thẩm Thanh Yến đi ra ngoài.

Hai ngày sau, quả nhiên Vân Tụ dắt trẻ đi vào Nông Trại Hạnh Phúc.

Anh ta đăng ký bên Nông Trại Hạnh Phúc, sau khi cất hành lý thì đến nhà gỗ Thẩm Thanh Yến tìm người, nhưng chỉ có anh ta và con gái, anh ta mời Phương Viện Viện mấy lần, Phương Viện Viện lại muốn đi ngâm suối nước nóng, không chịu đi với anh ta.

Xu Mạn và Thẩm Thanh Yến đang thả câu bên hồ nước, cô vất vả mới bắt được một con, vội vàng gọi Thẩm Thanh Yến giúp cô kéo lên. Thẩm Thanh Yến đi đến sau lưng ôm lấy cô ở phía sau, nắm tay cô, kéo cần câu lên.

“Một con rất to!”

Thẩm Thanh Yến thấy cô hưng phấn, không khỏi cười khẽ, buông tay cô ra: “Được rồi, em đi lấy xô đi, buổi tối anh nấu canh cá cho em.”

Xu Mạn đi lấy xô, Thẩm Thanh Yến bỏ cá vào.

“Ồ! Thầy Thẩm biết tôi đến nên câu cá chiêu đãi sao? Tôi được yêu thương mà sợ đấy.” Giọng quen thuộc mang theo vẻ thiếu đòn truyền tới.

“Cá cá, cá cá!” Sau đó tiếng trẻ con phụ hoa nói.

Thẩm Thanh Yến thấy khách không mời mà đến thì hơi nhướng mày: “Cậu đúng là không mời mà đến.”

“Nhị Nhị nhà em muốn đến xem hoa và chị Mạn Mạn đúng không?” Vân Tụ quay đầu hỏi đứa bé trong lòng.

Đứa bé gật đầu, sau đó nhìn về phía Xu Mạn, mềm mại gọi một tiếng: “Chị ~”

“Còn có chú Thẩm.” Vân Tụ nói.

Đứa bé gọi Thẩm Thanh Yến: “Chú.”

Thẩm Thanh Yến gật đầu với đứa bé, sau đó mấy người đi vào sân.

Vân Tụ đặt đứa bé xuống, đứa bé lập tức chạy đi, Vân Tụ đi theo sau, sợ cô bé té ngã. Thẩm Thanh Yến đi vào thả cá, Xu Mạn ở lại trong sân.

Vân Tụ thấy Thẩm Thanh Yến đã vào nhà, lại nhìn thoáng qua lò luyện đan trong sân, anh ta chớp mắt nhìn Xu Mạn hỏi: “Đây là lò luyện đan của cô sao?”

“Ừ, anh đến lấy hàng à?” Xu Mạn đi thẳng vào vấn đề nói.

Vân Tụ ừ một tiếng, thấy đứa bé đang chơi một mình thì để cô bé tự chơi, anh ta chạy tới bên cạnh Xu Mạn: “Có thể bán cho tôi mấy viên?”

Trong tay Xu Mạn có không ít đan dược thất bại, nhưng cô cũng không muốn bán hết cho Vân Tụ: “Tôi chỉ luyện ra ba viên, nếu anh muốn thì tôi sẽ bán hết cho anh, lần sau tôi sẽ luyện cho Thẩm Thanh Yến.”

Một viên một trăm nghìn, ba viên là ba trăm nghìn, ba trăm nghìn không đủ tiền cho Phương Viện Viện mua túi xách, Vân Tụ lập tức lấy điện thoại ra thanh toán, Xu Mạn đưa ba viên đan dược thất bại cho anh ta.

Ở Lăng Tiêu Đạo, cầm đan dược thất bại cho chim ăn thì chim cũng không thèm. Vân Tụ lại vui vẻ hớn hở nhận lấy, Xu Mạn không khỏi thương hại nhìn anh một cái.

Người tới là khách, Thẩm Thanh Yến vẫn tiếp đón Vân Tụ, nói anh ta gọi Phương Viện Viện đến đây.

Nhưng cơm tối của Thẩm Thanh Yến không ăn dễ dàng như vậy, Vân Tụ còn phải tự ra tay, phụ trách rửa rau thái thịt. Vân Tụ vừa làm vừa oán giận: “Tôi nói này ông chủ Thẩm, anh có cần tiết kiệm như vậy không? Tài sản mấy chục nghìn tỷ, muốn thuê bảo mẫu và đầu bếp nào mà chẳng có, cần gì phải tự làm?”

“Cậu nói rất đúng, cho nên hiện tại tôi muốn thuê cậu làm bảo mẫu, mau rửa cá đi, tôi phải hầm canh.” Thẩm Thanh Yến không chút khách sáo đáp trả.

Lúc Thẩm Thanh Yến không muốn nấu cơm thì sẽ kêu đầu bếp bên khách sạn nấu cơm mang qua đây, có bạn đến, anh cũng sẽ mời đầu bếp nấu cơm. Nhưng tên nhóc Vân Tụ làm cho người ta chán ghét, tuần nào cũng tới quấy rầy thế giới hai người của anh và Xu Mạn, mỗi lần anh ta đến cũng muốn vơ vét vườn rau của anh, Thẩm Thanh Yến đành phải để anh ta nấu cơm.

Vân Tụ mua ba viên dưỡng sinh, anh ta đưa cho Phương Viện Viện hai viên, còn mình một viên. Không lâu sau, mụn trên mặt Phương Viện Viện biến mất, Vân Tụ càng thêm tin tưởng đan dược của Xu Mạn.

Anh ta ra giá gấp đôi mua một trăm viên của Xu Mạn, Xu Mạn nghĩ có tiền không kiếm là đồ ngốc, dù sao đan dược không bán đi thì cô cũng định cho lợn rừng ăn, đúng lúc đồ ngốc Vân Tụ bằng lòng mua một viên hai mươi nghìn nên cô đồng ý.

Sau đó Xu Mạn mở ra con đường tiền tài mới. Không ít minh tinh và nhà giàu dùng số tiền lớn cầu xin đan dược của Xu Mạn, đan dược này có thể giảm mụn thu nhỏ lỗ chân lông, hiệu quả tốt hơn đi phi kim, hơn nữa không có tác dụng phụ.

Ai cũng thích cái đẹp, huống chi minh tinh kiếm tiền bằng khuôn mặt.

Lúc đầu bọn họ không biết đan dược này có từ đâu, chỉ có thể mua từ Vân Tụ, Vân Tụ nhân cơ hội kiếm tiền. Dù sao anh ta và Phương Viện Viện không thể ăn hết nhiều đan dược như thế, gần đây anh ta hồng hào, da Phương Viện Viện cũng thay đổi không ít, lợi dụng nâng giá lên hai ba mươi lần bán cho người trong giới.

Người giới giải trí rất chịu khó bỏ tiền ra, mỗi ngày bọn họ đều trang điểm, thường thức đêm, làn da xấu đi không ít. Mấy trăm nghìn có thể giải quyết vấn đề làn da mà không cần đụng vào dao kéo, hơn nữa Vân Tụ rất giỏi ăn nói, có không ít người tin tưởng Vân Tụ.

Một ngày nọ, Mary đưa một lưu lượng đến đây chụp ảnh, sau đó mọi người nói chuyện phiếm, vô tình nhắc tới chuyện giới giải trí đang thịnh hàng thuốc dưỡng sinh, giá cả đã nâng lên bảy chữ số.

Thẩm Thanh Yến nghe xong chỉ cười cười: “Nếu có thuốc thần kỳ như thế thì còn cần phẫu thuật thẩm mỹ làm gì?”

“Tôi biết Thanh Yến sẽ không tin, cậu có nhớ lúc trước tôi có một vết sẹo nhỏ ở đây không?” Mary chỉ vào trán bên trái, có một lần xảy ra chuyện đã để lại sẹo, cho nên Mary phải dùng tóc mái che lại vết sẹo.

Thẩm Thanh Yến cũng không biết vết sẹo của Mary có từ lúc nào, nhưng anh biết vết sẹo của Mary không nhỏ. Hôm nay Mary đến đây, tóc mái đã được chải lên, lộ ra vầng trán bóng loáng, Thẩm Thanh Yến còn tưởng rằng cô ấy đi xóa sẹo.

Thẩm Thanh Yến bỗng nhiên nhớ tới thời gian trước Xu Mạn luyện đan dược, lúc ấy cô nói đan dược có tác dụng dưỡng sinh làm đẹp… Thẩm Thanh Yến ý thức được gì đó.

“Cô nói xem thuốc này trông như thế nào?” Thẩm Thanh Yến hỏi Mary.

“Đúng lúc tôi có hai viên, mua từ Vân Tụ, tặng cho anh và Mạn Mạn.” Mary lấy ra một hộp nhỏ xinh đẹp trong túi xách ra.

Lưu lượng bên cạnh nói: “Da của thầy Thẩm còn tốt hơn em, hoàn toàn không cần thuốc này đâu, em thấy chị Mary bán cho em thì hơn!”

Mary nói: “Thanh Yến vốn rất đẹp trai, làn da cũng đẹp, nhưng tôi thấy da Mạn Mạn mới đẹp nhất, nhanh chóng hạ gục người khác. Tiểu Mang muốn mua thì đi tìm Vân Tụ đi, tôi tặng cho người khác rồi. Thuốc này không chỉ làm đẹp mà còn dưỡng sinh, tôi lâu rồi không nằm mơ nữa.”

Thẩm Thanh Yến mở hộp qua, bên trong có hai viên thuốc màu đen giống như đan dược thất bại mà Xu Mạn luyện ra lần trước, thậm chí hương vị cũng giống nhau.

Thẩm Thanh Yến cụp mắt, cảm xúc trong đáy mắt không rõ ràng.

Mary lại nói: “Cậu đừng nhìn viên thuốc nhỏ mà lầm, hiện tại rất quý hiếm, không mua được trên thị trường. Lúc trước tôi cũng nghĩ là lừa đảo, nhưng tôi thấy Tiểu Chương dùng hiệu quả nên mới mua. Khi đó tôi nghĩ dù sao không phải là thuốc độc, ăn không chết người, thử một lần cũng không sao, không ngờ hiệu quả còn tốt hơn đến thẩm mỹ viện. Tôi mua mười viên, còn chưa dùng hết thì đã tốt hơn…”

Mary vô cùng sùng bái thuốc này, nhiệt tình đề cử cho Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến đóng hộp lại, ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi câu: “Chị mua hết bao nhiêu tiền?”

Mary không biết Thẩm Thanh Yến hỏi có ý gì nên nói: “Tôi vẫn luôn coi cậu và Xu Mạn là em út trong nhà, tôi tặng cho hai người.”

Thẩm Thanh Yến không từ chối, cũng chưa nói nhận lấy, chỉ nói: “Tôi chỉ muốn hỏi giá thôi.”

Mary mới nói: “Tôi mua hết tám trăm nghìn, tôi vốn định xóa sẹo nhưng có hơi nguy hiểm, chi phí không ít hơn thuốc này.”

Thẩm Thanh Yến cười cười, trả hộp cho cô ấy: “Chị Mary, chị cứ giữ lại dùng đi. Sau này nếu chị cần thì đừng mua của Vân Tụ nữa, hỏi em và Xu Mạn là được.”

Mary không hiểu gì cả: “Thanh Yến, rốt cuộc là sao?”

Quảng cáo
Trước /89 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Copyright © 2022 - MTruyện.net