Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[.......]
" Xin lỗi cậu nha Đổng Uyên.
Tớ thấy chúng ta không hợp nhau nên đừng nói chuyện với nhau nữa.
Cảm ơn vì đã chấp nhận người như tớ ạ.
"
" Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa đâu.
Chúng ta cắt đứt mối quan hệ này ngay đi.
"
" Tớ xin lỗi Đổng Uyên...!nhưng tớ nghĩ chúng ta không có tư duy và suy nghĩ giống nhau sẽ khó có mối quan hệ lâu dài.
Đừng làm như quen biết nhau nữa nhé.
"
Cô đang tự độc thoại với mình ngay trước gương để tìm ra được câu nói từ chối sao cho phù hợp.
Nhưng nghe đi nghe lại vẫn quá giả trân.
Người như Đổng Uyên vốn không thích cái đẹp trong ngôn từ nên thật khó để giao tiếp.
Ít nhất là đối với người như cô.
Bản thân cô cho rằng không cần nói ra làm gì.
Hành động trước giờ luôn có ý nghĩa hơn là những lời sáo rỗng.
Vậy nên Tần Nhiệm quyết định sẽ không qua lại với cô bạn đó nữa.
Nhưng chuyện nào có dễ dàng như cô vẫn nghĩ.
Mọi thứ còn chưa bắt đầu mà?
......................
Giờ khi đến trường, cô đều nơm nớp lo sợ có ai sẽ ra túm lấy tóc mình rồi giật mạnh một cái.
Nhưng rồi cũng chỉ là tưởng tượng.
Cô muốn tránh mặt Đổng Uyên.
Đổng Uyên cũng không còn gặp lại cô sau hôm đó nữa.
Mấy tuần đầu cô vẫn còn ra vẻ phòng bị.
Nhưng hết tuần vẫn không có biểu hiện gì lạ.
Có phải cô ảo tưởng quá lố rồi?!
Một tháng trôi qua nhanh chóng hơn cô tưởng.
Các bài kiểm tra trên trường lớp chung quy cũng gọi là ổn thỏa.
Môn Công Nghệ vẫn là môn mà cô ghét cay ghét đắng nhất.
Điểm trung bình chỉ suýt soát dưới tám chấm.
Hơi thất vọng nhưng phải học lại thôi.
Chị Lý vẫn gọi về hỏi thăm cô hai ngày một lần.
Công việc của chị lần này mới đúng là của một luật sư đích thực.
Băng Băng phải chứng minh rằng bị cáo không phải thủ phạm giết người.
Anh ta đơn giản chỉ hứng thú với vật sắc nhọn chứ chưa bao giờ dám chạm vào chúng.
Chỉ nghe chị ấy nói qua về hiện trường cũng khiến tâm hồn mỏng manh như cô đau đớn theo.
Tần Nhiệm cũng không ngại mà chia sẻ vấn đề của mình bây giờ.
Cô tự nhận xét mình đã can đảm hơn khi nói chuyện với người xung quanh.
Cô không còn bị ám ảnh khi ai đó tụ tập lại một nhóm nói chuyện nữa.
Quá khứ đã dần xa....
" Tần Nhiệm đỉnh quá ha.
Còn đi làm bài chung với bạn cùng lớp nữa.
Thế cô bạn kia thì sao? Cái bạn em quen trên Wechat đó? "
Giọng chị ấy từ tai nghe rồi truyền đến tai cô.
Cô không muốn kể ra bất cứ cái gì, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay:
" Chúng em có gặp nhau rồi nhưng em thấy không ổn lắm.
Em đang tránh mặt người ta chị ạ.
"
" Em thấy thế có được không đấy?! Chị sợ em cô đơn quá thôi.
Em nói em sẽ kết thật nhiều bạn còn gì.
"
" Em có nói thế ạ? Không nhớ luôn ấy chị.
"
" Cái con bé này kì ghê.
Thôi chị đi ngủ đây.
Lát em có đi học cũng phải đóng cửa cẩn thận nhé.
"
" Vâng.
Chị ngủ ngon.
"
Dạo tới sẽ có nhiều sự kiện trong trường nên các thầy cô cùng cán bộ lớp rất bận.
Lớp trưởng các lớp học không học yên ổn được hôm nào.
Họ còn không thể ăn trưa đúng giờ vì phải họp lại với nhau suốt để tổ chức các sự kiên đó.
Những người mờ nhạt như Tần Nhiệm luôn là người vô hình trong mắt các thầy cô.
Mỗi khi các thành viên cốt cán của lớp đi rồi thì lớp chỉ còn lác đác lại vài bạn.
Thầy cô không nói thẳng ra nhưng cách dạy hời hợt đó cũng khiến cô đủ hiểu.
Chuông học lại reo lên lần nữa vào lúc năm giờ ba mươi phút chiều.
Học sinh lại tấp nập ra về như bình thường.
Tần Nhiệm cũng sớm hòa vào số họ để về nhà.
Đột nhiên có ai đó cầm mạnh tay cô lại.
Khi cô quay ra thì Đổng Uyên đã nhìn cô cười cười từ bao giờ.
" Đổng Uyên...? "
" Nhìn gì mà ngạc nhiên thế? Lâu ngày không gặp nhau trông cậu không khác gì nhỉ? "
" Tớ cần phải về nhà bây giờ.
Cậu có thể buông tay tớ ra không....!"
" Đừng đùa.
Lâu không gặp nhau thì nên đi xem phim chứ.
Cậu muốn đi xem từ ngày đầu gặp nhau còn gì.
Đi thôi.
Tớ có bộ phim rất hay nha.
Đảm bảo cậu sẽ ngạc nhiên lắm cho mà xem.
"
" Thể loại gì thế....!"
Cô hỏi nhỏ Đổng Uyên đang kéo tay mình đi.
Khuôn mặt cô ta dần dần quay lại nhìn cô với nụ cười tươi rói:
" Phim học đường.
".