Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Bố mẹ em đều bỏ em mà đi rồi à? "
Chí Thần hỏi cô khi cả hai đang đi dạo bên bờ hồ công viên gần dó.
Anh ta nói rằng nơi đây có điều rất kì bí mà chỉ anh mới biết.
Thế nên Tần Nhiệm mới đi ra chung.
Xem ra đi dạo bờ hồ ban đêm cũng khá thú vị.
" Họ không bỏ tôi đi.
Có lẽ là....có ai đó muốn cướp họ đi chẳng hạn..
Chắc ông trời muốn tôi tự lập sớm hơn người thường...!"
Tần Nhiệm khẽ đáp lại.
Cô vừa lắng nghe tiếng nước chảy đều đều bên tai.
Vương Chí Thần thì chỉ nhìn chăm chăm phía trước.
Họ bước đi chung một nhịp.
" Ra thế.
Mẹ tôi cũng bỏ tôi mà đi.
Có lẽ bà ấy thấy ở đây chẳng còn nhiệm vụ của mình nữa.
"
" Thật...thật sao? Mẹ anh đã....!"
" Đúng thế.
Chúng ta coi như lại có thêm điểm chung rồi.
Em có thấy thế không? "
Dưới ánh đèn vàng cổ điển bên hồ, nụ cười khểnh cùng nét mặt rạng rỡ của anh vẫn cuốn hút như lần nào.
Một lần nhìn thấy nó là một lần đắm say.
" À mà ban nãy cái tập tài liệu màu đen đó là gì....nó có thể đe dọa được cả cô hiệu trưởng sao? "
Cô cố lảng tránh sang vấn đề khác ngay khi cậu ta nhận ra cô vừa nhìn hắn.
Chí Thần khoác tay ra sau đầu: " Thật ra cái đó có cái gì đâu.
Bên trong chỉ là chút việc ăn hối lộ từ thành phố thôi.
Đáng ra tiền đó có thể xây lại mấy cái nhà kho cũ bỏ hoang rồi.
Bà ta hồ đồ quá.
"
" Thế...bà ta có bị trừng phạt không...có phải ban nãy tôi đã làm cái gì đó....!"
Tần Nhiệm băn khoăn với quyết định ban nãy của mình.
Cô chẳng ngờ hành động mình làm lại có ảnh hưởng đến thế.
Nên giờ cô bỗng thấy lo lắng hẳn.
" Đừng lo.
Từ nay đến thứ hai mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Em đừng lo lắng quá.
"
Cô thở phào nhẹ nhõm: " Được thôi....!chắc nó chẳng còn liên quan đến tôi nữa đâu.
Haiz....!"
Đang di chuyển bình thường thì bỗng Chí Thần nhảy lên trước mặt cô.
" Ban nãy đáng ra em có thể cầm bình hoa huệ kia và đập vào đầu nhỏ đó mà? Sao em không làm thế ta? Em không tức giận khi nó làm thế với em gần một học kì à?!! "
" Cái đó...!" Tần Nhiệm lúng túng, " Tôi chẳng biết nên giải thích như nào cho hiểu cả.
Nghe nó còn hơi giả trân nữa nên là...!không có nói đâu.
"
" Cứ nói đi.
Tôi luôn lắng nghe em mà.
" Chí Thần nhẹ vươn tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc bị vểnh lên trên cho cô.
" Thì....!quả thực lúc đó tôi cũng bực mình rồi tức giận lắm chứ.
Cũng muốn đánh ả cho ra bã lắm.
Kiểu như sảng khoái lắm khi danh dự cô ta chẳng còn đó.
Nhưng nếu làm thế....tôi đâu khác gì bọn chúng đâu? "
Đối phương có vẻ khá bất ngờ với câu trả lời của cô.
Tần Nhiệm lại hiểu lầm rằng anh ta không hiểu nên vội xua tay:
" Thế đó.
Kệ nó đi mà.
Đừng quan tâm nha.
"
" Công nhận em có suy nghĩ chín chắn hơn tôi tưởng rất nhiều.
Thật đáng yêu làm sao ~ "
" Hả...? "
Vừa dứt câu, Vương Chí Thần bỗng cúi thấp xuống để chạm đến bờ môi còn đỏ của cô.
Một nụ hôn bí mật và bất ngờ.
Mà cái gì bí mật cũng thật ngọt ngào.
Bàn tay thon dài của anh vuốt nhẹ qua mặt cô thật chậm.
Giọng anh ta vẫn mượt mà như hôm đầu:
" Em chấp nhận làm bạn gái tôi nhé? "
Đối diện với câu hỏi này lần thứ hai vẫn khiến cô khá lúng túng và ngại ngùng.
Tần Nhiệm hẳn cũng cảm nhận được tình cảm của mình dành cho anh ta rồi.
Chẳng còn đường lui nữa.
Gió khẽ thổi nhẹ qua làm mặt hồ xuất hiện những gợn sóng nước lăn lăn từng đợt.
Dưới ánh đèn vàng hôm đó bên hồ đầy sao, Tần Nhiệm đã chấp nhận làm người yêu của Vương Chí Thần đầy bí ẩn.
Con đường như trải đầy hoa hồng trước mặt cô.
" Này này.
Sao mày vẫn ở đây tập thể dục thế? Không về nhà học bài hả?! "
" Tầm này hơn bảy giờ rưỡi thôi.
Tao muốn tập trước xong mới về nhà học bài.
Mày đi trước đi.
"
Họ vừa mới thành đôi chưa đầy ba phút thì có hai nam sinh lớn tuổi đi qua.
Cô cứ tưởng bị họ nghe thấy nên ngượng quá, ngồi thụp xuống đất ôm mặt.
Chí Thần thấy cô như thế liền cười thích thú.
Anh đưa tay ra kéo cô lại gần mình:
" Đừng lo.
Thứ họ được nghe có khi lại là thứ họ không có đâu.
Em đừng ngại.
"
Những lời lẽ ngon ngọt đó sớm đã khiến cô hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Song cô bỗng dưng vùng ra khỏi vòng tay đối phương nhanh chóng.
Điều đó làm Chí Thần có hơi cụt hứng.
" Sao thế? "
" Em....em phải về nhà!! Hôm nay là ngày chị ấy về Quảng Châu!! ".