Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tới Bệnh viện số 5 gần nhất hả?” Khách quen phố đèn đỏ lái xe, thuận đã hỏi ý kiến Giang Ánh Nghệ. Nhưng thật ra không giống hỏi ý kiến lắm, bởi anh đã lái về hướng Bệnh viện số 5 rồi.
“Tùy, đâu cũng được." Giang Ảnh Nghề ngồi băng sau lơ đễnh trả lời.
Lệ Bình gầy trơ xương nên Giang Ảnh Nghê không nhờ khách quen phố đèn đỏ giúp mà cố sức tự vác cô ta nhét vào ghế phụ của chiếc Ford trắng.
Giang Ánh Nghệ thoải mái thò tay ra ngoài cửa sổ, khua làn gió lạnh vào. Dù sao bây giờ trên đường chỉ có mỗi chiếc Ford trắng nảy, có thò tay ra cũng không phải chuyện gì nguy hiểm.
Tầm một hai giờ sáng ở Vũ Hán đường phố vắng hoe, khách quen phố đèn đỏ lái nhanh thấy rõ nhưng vẫn rất chắc tay. Ngồi trên chiếc xe lái vừa nhanh vừa lụa thể này sướng tê tái. Nhất là
trong đêm tối tịch liệu, giỏ đêm cuốn theo hơi nước ẩm ướt quất tới, khiến mí mắt cũng mát mẻ.
“Em là chủ tiệm trang điểm à?” Khách quen phố đèn đỏ hỏi.
"Ừm.” Giang Ánh Nghê cười lả lơi trêu: “Anh muốn tán em hay sao mà tự dưng lại hỏi chuyện này?”
Khách quen phố đèn đỏ nói: “Tôi chỉ tò mò thôi,
thấy em còn nhỏ quá mà sao nửa đêm nửa hôm lại ở phố đèn đỏ."
“Em 25, nhỏ gì.” Giang Ánh Nghệ đeo khẩu trang thời gian dài, che khuất hơn nửa khuôn mặt, cũng không biết khách quen phố đèn đỏ nhìn kiểu gì mà bảo cô còn nhỏ. Dù sao mấy năm nay, kể từ khi Giang Ảnh Nghề mở tiệm trang điểm gần phố đèn đỏ để mưu sinh, nếu có ai hỏi tuổi cô đều đáp mình đã 25.
"25?" Khách quen phố đèn đỏ khẽ cười một tiếng, không rõ có ý gì.
Bọn họ nhanh chóng tới Bệnh viện số 5. Vì bệnh viện này không xem là bệnh viện tốt trong thành phố nên tối đến khá vắng vẻ. Nếu giờ mà tới bệnh viện Đồng Tế thì trong viện vẫn còn cả biển người tấp nập.
Giang Ánh Nghệ đỡ Lệ Binh đi vào viện. Cô kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp còn lại, khẽ nở nụ cười cợt nhả với khách quen phố đèn đỏ: “OK, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, anh đi được rồi, về trễ coi chừng bị vợ bắt quỳ ván giặt đấy.”
“Ừ, tôi đi đây.” Khách quen phố đèn đỏ xoay người đi, hoàn toàn ngó lơ hành động cợt nhả của Giang Ánh Nghê,
“Đi thật đấy à?” Giang Ảnh Nghệ gọi anh lại, nói trắng ra: "Em thấy anh hợp gu em lắm, hay lưu số điện thoại nhé”
Khách quen phố đèn đỏ dừng bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ánh Nghề hỏi: “Sao? Em muốn tôi bị vợ cho quỳ ván giặt thật à?"
Giang Ảnh Nghệ thoảng nhếch môi: “Thôi đi, cứ hai ba bữa anh lại tới phố kia tận hứng, nếu bị vợ phạt quỷ thật thi đầu gối anh hỏng từ lâu rồi.”
Khách quen phố đèn đỏ cười, không tỏ ý kiến.
“Thể anh có chịu cho số điện thoại không đây?" Giọng Giang Anh Nghề ra chiều cưỡng ép.
“Không cho.” Khách quen phố đèn đỏ chối phăng ngay, anh nhoẻn môi cười cợt trông còn xấu xa hơn Giang Ảnh Nghê cả trăm lần.
Vị khách quen phố đèn đỏ này độ 30, tính tuổi thì có thể làm chú Giang Ảnh Nghê. Anh ăn mặc vô cùng tùy tiện, rõ ràng phối đồ lộn xà ngầu nhưng trông lại hao hao phong cách Hồng Kông, bờ vai rộng trùm chiếc áo khoác da đen ngắn, chiếc quần túi hộp màu xám dậm khoe ra đôi chân dài miên man, bên dưới ống
quần là phần xương mất cả chân gợi cảm đến kỳ lạ. Nhìn kỹ mới thấy anh còn chẳng buồn xỏ giày hẳn hoi, đi giày da y như dép lê, để phần gót chân lộ hết ra ngoài. Chắc anh vừa tới phố đèn đỏ về, xong chuyện lười di giày, tính ăn mặc qua loa lái xe về nhà ngů.
Chậc, người mới bao lớn mà xíu trò mập mờ cũng không dám chơi.
Giang Ảnh Nghệ bỗng thấy mất hứng, không thèm xin số điện thoại của anh chàng này nữa mà xoay người đỡ Lệ Bình đi tìm bác sĩ. Bệnh viện vắng người, hầu như không cần xếp hàng. Lúc
bác sĩ trong phòng khám kiểm tra cho Lệ Binh, Giang Ảnh Nghệ bắt tréo chân ngôi ở chiếc ghế bên cạnh rảnh đến phát chán, chỉ ước có vốc hạt dưa cắn chơi.
Đương cơn chán nên cô bắt đầu hồi tưởng lại đoạn đối thoại ngắn ngủi chứng hai phút với khách quen phố đèn đỏ trước cổng bệnh viện. Thôi được rồi, có lẽ thời gian nói chuyện còn chẳng đến hai phút, người ta có đếm xỉa gì cô đâu. Giang Ảnh Nghệ cảm thấy rất thất bại, không ngờ mình thả bà không dính, hơn nữa dõi tượng còn chẳng phải chính nhân quân tử trung trinh giữ minh gì mà chẳng qua chỉ là một gã quen thói phong trần chuyên tới phố đèn đỏ mua vui hàng đêm.
Trần Lệ Bình bị chị điều dưỡng trẻ quần một vòng bảng trắng dày cộp. Chị điều dưỡng vừa quấn vừa nhíu mày ghét bỏ vì mùi rượu và mùi dâm dục trên người Lệ Bình quá nồng nặc khó ngửi. Không thể trách diều dưỡng người ta phô ra vẻ mặt do được, Lệ Bình đáng bị thế.
Giang Ảnh Nghề nghi ngờ không biết có phải chị điều dưỡng quấn băng chặt quá khiến Lệ Bình đang hôn mê bị siết tỉnh lại không.
“Tôi..” Lệ Bình ú ở kêu gì đó không rõ, thoáng xấu hổ nhìn chị điều dưỡng băng bó vết thương cho mình, sau đó gục đầu xuống như làm sai điều gì.
Điểm hư một khi gặp gái ngoan thi tự biết xấu hổ đỏ cả mặt chử sao.
Giang Ánh Nghệ cảm thấy cô nàng Lệ Bình này chẳng được
thông suốt cho lắm. Nếu vì muốn phát nhanh mà chọn nghề này thì nên học tập thái độ “bà đây đếch biết ngượng là gì” của Lộ Lộ, dù người ngợm dư dãy muốn chết vẫn hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đám đông, phớt lờ sự khinh bỉ và chế nhạo của những kẻ qua đường.
“Lát nữa nhớ chuyển tiền thuốc men cho tôi đấy.”
Giang Ánh Nghề giục Lệ Bình trả nợ; “Tiền đi đường ban này thì khỏi, người ta không đòi tiền chúng ta.”
Lệ Bình ngu ngơ gật đầu. Không ai dám nợ tiền Giang Ánh Nghê, dù là năm hào. Con người cô bủn xỉn cùng C * U" * C mà bản lĩnh đòi nợ lại nổi danh phố đèn đỏ.
Ra khỏi bệnh viện đã là bảy giờ sáng. Đây là thời điểm dân đi làm mới dậy hoặc vừa ra cửa, cũng là lúc đám gái cùng nghề với Lệ Bình say giấc nồng.
Vì đã tổn một khoản kha khá ở bệnh viện, Lệ Bình tiếc tiền gọi taxi về nhà bèn chen chúc trên xe buýt với Giang Ảnh Nghệ, cả đường đều chửi đổng ông chủ Vương chẳng ra giống ôn gì.
Mắng hả giận xong, Lệ Bình sực nhớ hỏi: “Ai mà tốt bụng dưa bọn mình tới bệnh viện miễn phi thế?”
Giang Ảnh Nghê khoanh tay dáp: “Không quen, chắc là khách quen chỗ mấy cô.”
Lệ Bình nói: “Khách quen chỗ chúng tôi nhiều lắm.”
Giang Ảnh Nghê nhớ lại khuôn mặt vị khách quen kia: Cái gã khách quen trong siêu bỏ trai í.”
“Tôi hành nghề nảy suốt một năm chỉ toàn gặp bụng bia với đầu hỏi thôi,” Lệ Bình buồn bực mếu máo: “Mẹ kiếp số nhọ thể không biết.”
Giang Ảnh Nghệ an ủi Lệ Bình: “Hầy có khi lũ mặt đẹp thì tính tình lại quái thai, còn biến thái hơn ông chủ Vương ấy chứ.”
“Cô bảo người kia lái xe gì ấy nhỉ?" Lệ Bình hỏi.
“Ford, màu trắng, số đuôi 68.”
“Lái Ford à, bảo sao tôi chưa từng gặp anh ta.” Lệ Bình rành rẽ giải thích: “Chắc anh ta tìm gái hạng trung, bình thường đám khách tôi tiếp đều là dân giàu có chạy BMW. Với đám đàn ông khốn nạn ấy thì đàn bà cũng như ô tô, chạy con xe ngon thì tìm gái hạng sang chạy xe thường thường thì tìm gái hạng trung. còn cái loại chạy xe chẳng ra gì thì chỉ có nước thắt lưng buộc bụng mới dành dụm đủ tiền chơi gái”
"Chiếu theo logic của cô thì cô là gái hạng sang à?” Giang Ảnh Nghề mỉa: “Đúng là biết dát vàng lên mặt thật.”
“Cô cứ thích mỉa dều tôi thế." Lệ Bình liếc cô một cái: “Sao tôi lại không xứng làm gái hạng sang? Hôm trước lúc tôi đeo LV, mặc Prada đi mua sắm, bọn bán hàng hơi bị nể nang tôi đấy nhé."
Giang Ánh Nghề mắng: “Chắc bọn ấy toàn mấy con nhóc mới tới nên mắt chưa đủ nhạy, nhải loại A cũng không nhận ra.”
“Ơ kìa Trân Trân, tôi xải nhái loại A bao giờ, là loại B biết chưa? Lệ Bình cãi lý: “Không phải hàng nhái.”
Loại B (B-Ware) không phải hàng nhái, mà là những sản phẩm chính hãng bị lỗi.
Câu cãi ban này khiến Lệ Binh hơi kích động, bất giác cao giọng hắn, từ khóa “loại B" bỗng chốc khiến cô nàng công sở đang chen chúc bên cạnh chú ý.
Xe buýt đột ngột phanh lại, tất thảy người trong xe đều ngả ra trước. Lệ Bình và Giang Ảnh Nghê bám vào tay vịn, lảo đảo khuynh về trước, đụng trúng người cô nàng công sở nọ.
Cô ta bỉ bai lườm hai người một cái, trỏng tức tối như mới giảm phải cứt chó trên đường đi làm vậy.
Lệ Bình liếc nhìn túi xách của cô ta, khẽ chửi với Giang Ánh Nghề: "Xuy, chó chê mèo lắm lông.”
Giang Ánh Nghệ chẳng buồn để ý đến họ, lẳng lặng lướt điện thoại.
Tất tả cả đêm trong viện với Lệ Bình khiến Giang Ảnh Nghệ buồn ngủ điên đảo, vừa về tới tiệm trang điểm mười lăm mét vuông là ngả đầu ngủ luôn rồi cứ thể mê man suốt từ tám chín giờ sáng tới tận sáu bảy giờ chiều, rất khéo bỏ qua bữa sáng và bữa trưa, tiết kiệm được tiền cơm hai bữa,
Cô không có nhà ở Vũ Hán, ngày nào cũng rúc trong gian mặt bằng mười lăm mét vuông này. Lúc tiệm trang điểm không có khách, cô sẽ đóng cửa, mở chiếc ghế gấp ra ngủ. Ngay cả giường cũng chẳng có. Nếu muốn đi vệ sinh thì đều tới nhà vệ sinh công cộng giải quyết, từ tiệm trang điểm Trần Trần mà rảo bước tới chỗ ấy cũng phải mất năm phút.
Sống chẳng ra khỉ gì. Thỉnh thoảng Giang Ánh Nghề sẽ tự trào. nhưng may mà mấy năm nay cô để dành được không ít tiền.
Cô là dân Vũ Hán gốc, trước kia cũng có nhà ở đây, có bố mẹ và chị gái, tiếc là về sau cửa nát nhà tan, mất tất sau một đêm.
Bụng rẻo mấy tiếng, Giang Ánh Nghệ uể oải kéo cửa cuốn tiệm
trang điểm lên, chất nhôm hợp kim của cánh cửa cuốn phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai khiến người qua đường bất mãn.
Cô xỏ dép lê đi tới một tiệm mỳ bò gần đó, gọi tô mì suông bốn tệ, há to miệng húp xi xụp, chả buồn giữ hình tượng mà buông mấy câu chửi thề. Cuối cùng, cô ngửa cổ lên uống một hơi nước lèo.
“Trân Trân, cô cũng ở đây à?” Lisa mặc bộ váy hồng giá rẻ cũng gọi một tô mỷ suông bốn tệ, bê tô giấy đi tới bàn Giang Ánh Nghề.
Giang Ánh Nghề chợt nhớ hồi sáng Lệ Bình bảo: Đàn ông chạy sẽ thường thường sẽ tìm loại gái hạng trung.
“Tisa, tôi hỏi cô một chuyện nhé." Giang Ánh Nghề hỏi: “Cô có biết một anh chàng rất đẹp trai không? Hơn 30 tuổi, thường tới khu này mua vui.”
“Cô bảo rất đẹp là đẹp cỡ nào?” Lisa cười hì hì hỏi.
Giang Ánh Nghê đáp luôn chẳng buồn nghĩ: “Anh ta trông cực kỳ giống Cổ Thiên Lạc lúc trẻ, cũng đẹp ngang ngửa thể.”
“Tôi biết rồi,” Lisa đập bàn: “Cô đang nhắc Cổ Thành à? Nghề bọn tôi hiếm khi gặp trai dẹp lắm, anh ta là người dẹp nhất theo đánh giá của cánh chị em bọn tôi đấy.”
“Cổ Thành?” Giang Ảnh Nghề nhe răng: “Tên này... Anh ta làm gì? Nghề gi?”
Lisa kể: “Lúc trước tôi nghe Phàm Phàm bảo anh ta làm ở trường lái Minh Thành
“Thầy dạy lái à?”
“Tôi chưa tiếp anh ta bao giờ nên không rõ lắm, chắc là thầy dạy lái.” Lisa nghi ngờ: “Sao thế? Cô tia anh ta à?”
“Không.” Giang Ánh Nghê rút một tờ khăn giấy lau miệng: “Tôi ăn xong rồi, đi trước nhé.”
Lisa vẫy tay: “Ồ, tối tôi ghé chỗ cô trang điểm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");