Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoa Hồng và Giang Ánh Nghê hẹn gặp nhau ở Starbucks. Từ điểm thi phần hai tới đó mất một tiếng rưỡi, Giang Ánh Nghê ngồi xe buýt đến váng cả đầu.
“Hôm nay thi phần hai thế nào, có qua không?” Hoa Hồng nhấp một ngụm latte vị hạt phỉ, thủng thẳng hỏi.
“Qua.” Giang Ánh Nghê chỉ ly cà phê vị vani trên tay: “Cô gọi cho tôi à? Cảm ơn nhé.”
Hoa Hồng khẽ gật đầu: “Chúc mừng cô đã qua phần hai, thế thì chẳng bao lâu nữa sẽ có bằng lái thôi. Ơ, cô ốm à? Sao giọng khàn thế? Mặt trông cũng chẳng có sức sống gì cả.”
“Tôi đâu ốm đau gì, chắc do mệt quá thôi.” Giang Ánh Nghê vào thẳng chuyện chính: “Cô gửi tin đó cho tôi là có ý gì?”
“Qua đêm, ý trên mặt chữ đấy.” Hoa Hồng mỉm cười.
“Sao lại kể tôi nghe chuyện này?” Giang Ánh Nghê hỏi.
“Cô đoán xem?” Hoa Hồng tặc lưỡi với cô.
“Tôi đâu biết.”
“Cô biết.” Hoa Hồng khuynh người sang chỗ Giang Ánh Nghê: “Chắc chắn cô biết.”
“Nói rõ mục đích của cô trước đi.” Giang Ánh Nghê hơi mất kiên nhẫn: “Dạo này tôi mệt đến độ não không nảy số nổi, chẳng hơi sức đâu mà chơi trò đoán mò với cô.”
“Thế để tôi nói trước.” Hoa Hồng khẽ nói với giọng thần bí: “Chẳng phải mục đích của chúng ta đều là Hàn Kỳ Quang à? Tuy tôi không rõ cô muốn làm gì gã nhưng tôi có thể nhìn ra cô có hứng thú với gã nên mới năm lần bảy lượt tiếp cận tôi. Cô nghĩ vì sao tôi lại lọt bẫy của cô dễ dàng thế hả? Do tôi cố ý nói cho cô biết đấy, cô tưởng tôi ngu thật chắc.”
Giang Ánh Nghê nói thẳng: “Cô thông minh thật, hóa ra tôi đã xem nhẹ cô.”
“Tôi không thông minh, tôi chỉ tham lam thôi.” Hoa Hồng cười nói: “Thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, đó là moi được bê bối của tập đoàn Hàn Thị sau đó tống tiền bọn họ một khoản kếch xù. Phải cầm một đống tiền trong tay thì mới vững dạ được.”
“Ừm, có chí lắm.” Giang Ánh Nghê vỗ tay hai tiếng khen Hoa Hồng một cách chiếu lệ: “Đúng là cầm tiền thì mới vững dạ được.”
“Tôi không cần cô phải nói cho tôi biết mục đích cô ghim thù Hàn Kỳ Quang, cô hoàn toàn có thể giữ bí mật chuyện này. Tôi chỉ muốn cô hợp tác với tôi.” Hoa Hồng thong thả nói: “Lúc trước tôi sắp xếp cho cô làm chuyên viên trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc, một mặt là vì muốn giới thiệu việc làm cho cô, mặt khác là muốn cô giúp tôi giám thị mọi hành động của Thiệu Thu Ngọc. Quan hệ của Hàn Kỳ Quang và Thiệu Thu Ngọc không hề đơn giản, chắc cô cũng đoán được đôi chút nhỉ? Tôi sẽ theo dõi gã, còn cô theo dõi chị ta, chúng ta bao vây bọn họ. Cô thấy kế hoạch này thế nào?”
“Cô không sợ bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng à?” Giang Ánh Nghê hỏi: “Thiệu Thu Ngọc có tiền có thế, sao lại muốn thuê một chuyên viên trang điểm ất ơ chẳng có tiếng tăm gì như tôi? Trong giới đầy chuyên viên lão làng muốn hợp tác với chị ta mà. Chắc chắn Thiệu Thu Ngọc nhận tôi vào làm là có mục đích riêng của chị ta, tôi e có ngày sẽ bị chị ta chơi chết cũng không biết chừng.”
“À.” Hoa Hồng cười khẽ, “Để tôi nói thật cho cô biết lý do Thiệu Thu Ngọc thuê cô làm chuyên viên trang điểm nhé. Vì hôm đó tôi đã nói với chị ta rằng cô và bạn trai cũ của chị ta là Cổ Thành đang chơi trò mập mờ với nhau. Chị ta muốn xem rốt cuộc cô là hạng người gì mà lại có thể dây dưa với bạn trai cũ của chị ta.”
“Cô cao tay thật đấy.” Giang Ánh Nghê than: “Tin gì cũng bị cô đào ra.”
“Lại chẳng.” Hoa Hồng không để tâm tới câu mỉa của Giang Ánh Nghê: “Giờ tôi muốn cô giúp làm một chuyện, đó là quay lén những chuyện họ sẽ làm đêm nay. Nếu việc này mà thành thì bọn mình mỗi đứa giữ một bản.”
“Tôi có điên đâu mà đi làm chuyện mạo hiểm như vậy?” Giang Ánh Nghê cười khẩy: “Nếu bị bắt thì có khi Hàn Kỳ Quang giết tôi diệt khẩu luôn cũng không biết chừng.”
“Chắc chắn cô sẽ đi, bởi đây là cơ hội có một không hai, nếu bỏ lỡ lần này thì chẳng biết đến bao giờ cô mới moi được bê bối của Hàn Kỳ Quang đâu.” Hoa Hồng nói: “Tôi biết mục tiêu của cô là Hàn Kỳ Quang, còn mục tiêu của tôi chỉ là tống tiền bọn họ. Dã tâm của cô lớn hơn tôi nhiều nên tôi cá là cô dám mạo hiểm bằng mọi giá.”
Hoa Hồng nói rất đúng. Nếu thật sự quay được clip riêng tư của Hàn Kỳ Quang và Thiệu Thu Ngọc, cô sẵn sàng mạo hiểm.
Giang Ánh Nghê nói: “Dù tôi chịu làm chuyện này thì cũng chưa chắc sẽ quay được gì, chắc chắn bọn họ sẽ cảnh giác cao độ.”
“Sẽ quay được, miễn là cô làm theo lời tôi.” Hoa Hồng kề tai Giang Ánh Nghê thì thầm.
*
Trong căn biệt thự riêng của Hàn Kỳ Quang.
Hoa Hồng đã chuẩn bị đâu ra đó. Cô ả mua chuộc Tiểu Trương – một người hầu trong biệt thự – để hôm nay Giang Ánh Nghê lẻn vào biệt thự của Hàn Kỳ Quang bằng cách đi làm thay cô ta.
Buổi chiều trước khi Giang Ánh Nghê đến biệt thự đã tỉ mỉ trang điểm theo ảnh của Tiểu Trương, tuy trông không giống y như Tiểu Trương nhưng cũng phải giống đến 80–90%. Hơn nữa Tiểu Trương là người hầu mới tới, vốn không thân thiết với những nhân viên khác trong biệt thự nên khi Giang Ánh Nghê mặc đồng phục cúi đầu quét dọn chẳng có ai phát hiện điểm bất thường cả.
“Tiểu Trương.” Một mụ hầu già đột nhiên gọi cô: “Nhanh cái tay lên, sao quét cả buổi trời mới tới lầu hai thế hả?”
Giang Ánh Nghê đưa lưng về phía bà ta, vội dạ một tiếng rồi đẩy nhanh tiến độ quét dọn.
Mụ hầu già lại gần cô mắng sa sả: “Quét như cô thì có quét đến mai cũng chẳng xong.”
Vì hai người đứng quá gần, Giang Ánh Nghê sợ bà ta phát hiện ra mặt mình hoặc giọng nói không giống Tiểu Trương bèn cúi gằm mặt xuống, che miệng giả bộ ho sặc sụa vì đang thấy không khoẻ.
“Sao thế, ốm à?” Mụ hầu già nhìn cô chòng chọc.
Giang Ánh Nghê giơ tay trái lên che miệng nhân tiện che luôn nửa khuôn mặt, còn tay phải thì chỉ vào người mình, ý bảo đã ho đến tắt tiếng nên không nói chuyện được.
“Đen đủi!” Mụ hầu già chỉnh lại mắt kính, nghiêm khắc dặn dò: “Mau dọn dẹp cho sạch sẽ vào, lát nữa cậu chủ Hàn sẽ về đấy, tốt hơn hết là đừng để cậu ấy trông thấy con ma ốm ho khù khụ như cô, mất công chuốc bực vào người.”
Giang Ánh Nghê vội gật đầu. Đợi mụ hầu già đi khỏi tầng này, cô mới dám thở phào một hơi.
Nếu không có gì bất ngờ thì đêm nay Hàn Kỳ Quang và Thiệu Thu Ngọc sẽ làm chuyện không thể nói cho ai biết ở phòng ngủ trên lầu hai. Giang Ánh Nghê đi vào phòng ngủ với tinh thần cảnh giác cao độ, móc chiếc camera không dây ra… Nó là một khối vuông màu đen to khoảng 1cm, chỉ bằng đầu ngón tay út.
Gắn vào đâu thì được nhỉ? Giang Ánh Nghê giả đò quét dọn để quan sát mọi ngóc ngách trong căn phòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng trên tủ quần áo. Chiếc tủ này rất cao, chỉ cách trần nhà tầm 10cm. Nếu gắn camera trên tủ quần áo thì chắc không dễ bị phát hiện.
Giang Ánh Nghê vội vàng khóa cửa phòng lại, bắt ghế cạnh chiếc tủ rồi khẽ giẫm lên ghế, kiễng chân lắp camera.
Lúc gần lắp camera xong, ngoài cửa thình lình vang tiếng bước chân và cả tiếng đàn ông trò chuyện với người hầu. Chẳng lẽ Hàn Kỳ Quang về rồi à?! Cô sợ tới độ suýt ngã từ trên ghế xuống.
Ba giây, mất thêm gần ba giây, Giang Ánh Nghê mới lắp xong camera. Cô vội vàng đặt chiếc ghế lại chỗ cũ, sợ đến độ nín thở, lặng lẽ lại gần cửa phòng ngủ mở chốt cửa ra.
Cô cố gắng giả vờ bình thản quét rác thật tự nhiên, từ từ rời khỏi phòng ngủ, đi sang phòng kế bên. Cô vừa bước vào phòng kế bên thì Hàn Kỳ Quang đi vào phòng ngủ.
Cầu trời gã đừng phát hiện camera!
Giang Ánh Nghê kinh hồn bạt vía cầu khân. Hai tay sũng mồ hôi, nắm cán chổi mà cứ trơn tuột suýt thì làm rớt nó xuống đất.
Cô dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phòng kế bên một lát, có vẻ Hàn Kỳ Quang vào phòng lấy gì đó rồi đi ra ngay.
“Tối nay cậu chủ Hàn có về ăn cơm không ạ?”
“Đừng chuẩn bị bữa tối.”
“Vâng ạ.”
“À, hôm nay cho bọn họ nghỉ làm sớm một chút nhé.”
“Dạ, tôi sẽ bảo họ nhanh chóng rời khỏi đây.”
…
Xem ra đêm nay Hàn Kỳ Quang và Thiệu Thu Ngọc sẽ làm chuyện thầm kín kia ở căn biệt thự này thật.
Giang Ánh Nghê thấy hơi khó hiểu. Hàn Kỳ Quang giàu thế thì muốn dạng phụ nữ nào chẳng được? Sao lại tằng tịu với Thiệu Thu Ngọc… Chẳng lẽ chỉ vì thích cảm giác mạnh à? Hay giữa gã và Thiệu Thu Ngọc có giao dịch gì đó?
Tiếng bước chân trên lầu hai xa dần, sự yên ắng lại quay về. Giang Ánh Nghê quay lại phòng ngủ của Hàn Kỳ Quang kiểm tra chiếc camera không dây lần nữa, thấy nó vẫn nằm nguyên chỗ cũ, chắc gã không phát hiện ra.
“Quét xong chưa?” Mụ hầu già khệnh khạng đi tới giục: “Quét xong thì về sớm một chút, đừng có lề mề nữa. Nghe rõ chưa hả?”
Giang Ánh Nghê gật đầu.
Chiếc camera sẽ lặng lẽ ghi lại tất cả những chuyện xảy ra đêm nay. Trưa mai cô sẽ dùng thân phận của Tiểu Trương lẻn vào biệt thự lần nữa để tháo camera, hy vọng mọi chuyện thuận lợi.
Sau khi “tan làm” rời khỏi biệt thự, Giang Ánh Nghê lập tức báo cho Hoa Hồng biết nhiệm vụ đã hoàn thành rồi bắt taxi về. Vì căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, cách trung tâm thành phố rất xa nên chỉ còn cách gọi taxi về lại Nam Dương Minh Châu.
Trong xe taxi vừa ngộp vừa sực nức mùi nước hoa cực khó chịu khiến Giang Ánh Nghê suýt ói tận mấy lần. Hình như cô phát sốt thật. Sờ cái trán nóng rẫy xong, cô đuối sức dựa vào lưng ghế chợp mắt nghỉ ngơi.
Dạo này có quá nhiều chuyện ập đến. Cô vừa phải vắt óc tìm kiếm bê bối của tập đoàn Hàn Thị vừa làm việc cho Thiệu Thu Ngọc với tâm lý thấp thỏm đề phòng rồi lại còn kết phường mở shop Taobao, ngày nào cũng phải livestream, giải quyết đủ loại vấn đề của khác và đóng hàng gửi đi… Bận điên cuồng y như con quay.
Dạ dày bỗng cuộn trào như sắp ói đến nơi, Giang Ánh Nghê vội nói: “Bác tài ơi, dừng ven đường một chút đi, cho cháu xuống xe ói đã.”
“Hừ.” Tài xế bực dọc bảo: “Cô ráng chịu thêm chút đi, chỗ này không tiện dừng xe.”
Lúc chiếc taxi đậu ven đường, Giang Ánh Nghê đã nín ói tới chảy nước mắt. Sau khi xuống xe, cô ói đầy mật xanh chua lè vào chiếc thùng rác ven đường, đến độ dạ dày quặn đau.
Trước đó tài xế hơi bực, nhưng thấy cô chật vật như thế thì nổi lòng trắc ẩn, bèn chủ động đưa chai nước khoáng chưa mở nắp cho cô: “Mặt cô sốt đỏ bừng bừng rồi kia, để tôi chở cô tới bệnh viện.”
Đầu óc Giang Ánh Nghê lùng bùng như mớ len rối. Cô dùng nước khoáng súc miệng, nói tiếng cảm ơn tài xế rồi bảo: “Chú cứ chở cháu về Nam Dương Minh Châu là được ạ.”
Trời đã nhá nhem tối, đèn đường dần sáng lên. Đường phố Vũ Hán rất đông đúc, dòng xe cộ nườm nượp như mắc cửi, đâu đâu cũng thắp đèn sáng trưng nhưng chẳng nơi đâu là không cô độc.
Lúc lên lại taxi, Giang Ánh Nghê đã xụi lơ chẳng còn tí sức nào, đầu óc cũng dại ra chẳng nghĩ ngợi được gì. Nhưng dù lơ mơ thì cô vẫn thấp thỏm sợ Hàn Kỳ Quang phát hiện camera.
Sáng nay tận bốn giờ Giang Ánh Nghê mới đi ngủ, chỉ chợp mắt hai ba tiếng là dậy đi thi luôn, mà thi phần hai xong lại vội chạy đi gặp Hoa Hồng bàn bạc kế hoạch rồi lao tới biệt thự của Hàn Kỳ Quang gắn camera… Giờ cô thấy vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ nên chẳng còn lòng dạ đâu mà kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, bởi vậy không hề hay biết chiều nay Cổ Thành đã nhắn tin cho cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");