Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Đến Nam Dương Minh Châu rồi đấy.” Tài xế hỏi: “Giờ cháu thấy đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi ạ, cảm ơn chú.” Lúc trả tiền, Giang Ánh Nghê nhân tiện thanh toán luôn chai nước khoáng Nông Phu tài xế đưa, sau đó loạng choạng xuống xe, vừa đóng cửa lại đã thấy trước mắt tối sầm, phải mất vài giây mới tỉnh táo lại.
Gần khu nhà cô có một bệnh viện phường nên Giang Ánh Nghê định ghé đó khám cho tiện. Chắc khám bệnh và mua thuốc sẽ tốn kha khá tiền, may mà hôm nay cô chưa ăn bữa nào, chỉ uống mỗi ly cà phê vị vani Hoa Hồng mời nên để dành được hai mươi tệ. À đâu, lúc nãy vừa mất toi mấy chục tệ tiền taxi còn gì.
Giang Ánh Nghê vừa thầm than thở tiền kiếm chẳng ra mà lại khó tiết kiệm kiếm, vừa đi vào bệnh viện phường. Tối nay có không ít người đến khám bệnh mà chỉ có hai bác sĩ trực ban. Lúc xếp hàng chờ đến lượt, Giang Ánh Nghê tranh thủ kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Thôi thì đủ thứ tin nhắn thượng vàng hạ cám, từ quảng cáo gói dữ liệu, thông báo cước điện thoại còn dưới mười tệ, mã nhận hàng đến Tiêu Tĩnh hỏi cô có về ăn cơm khôn, v.v…. Tin cuối cùng là Cổ Thành trả lời cô. Ban sáng cô đã gấp gáp nhắn ngay cho anh sặc mùi đắc ý: “Phần hai em thi một lần là qua luôn. Em có giỏi không?”
Cổ Thành trả lời: “Em giỏi lắm.”
Nhìn ba chữ này, Giang Ánh Nghê bỗng bật cười khanh khách. Giọng điệu anh nghe không khác gì bậc cha chú cách cả thế hệ khen một đứa con nít, vừa nghiêm túc vừa qua loa nhưng chẳng hiểu sao lại buồn cười.
Đoạn tin nhắn có đủ hai vế hỏi – đáp, dừng ở đấy là đẹp rồi, nhưng Giang Ánh Nghê không kìm được lại nhắn tiếp cho anh: “Cảm ơn thầy Cổ đã kiên nhẫn dạy dỗ em nha.”
Các thầy cô cấp Một và cấp Hai luôn rầu thúi ruột vì đứa học trò cá biệt Giang Ánh Nghe có bao giờ nhận được câu cảm ơn nào từ loại người vong ơn bội nghĩa như cô đâu, ấy thế mà Cổ Thành mới dạy có mấy bữa thì lại được tri ân ngay.
Ái chà, xem ra ai kia thiên vị rõ mười mươi.
Tin nhắn vừa gửi đi là Cổ Thành gọi lại luôn. Giang Ánh Nghê giật nảy mình, do dự một thoáng mới nghe máy.
“Nói mỗi câu cảm ơn thì ăn thua gì, hay em dùng hành động thiết thực để chứng minh đi, tối nay mời anh ăn khuya nhé?” Anh đúng là ngữ mặt thớt chính tông: “Ai đậu phần hai cũng mua thuốc biếu thầy Tăng với thầy Hạ, anh đòi một bữa khuya chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Đúng là không hề quá đáng, anh rất biết cách tiết kiệm tiền hộ em đấy.
Khóe môi Giang Ánh Nghê giật một cái, cô thành khẩn trả lời với giọng khản đặc: “À, tối nay chắc không được rồi, hẹn anh hôm khác nhé.”
Người xếp trước đã khám xong, cô bác sĩ hỏi Giang Ánh Nghê: “Cô thấy khó chịu ở đâu? Có sốt không?”
Tiếng bát nháo trong bệnh viện phường và tiếng cô bác sĩ vừa hỏi đều vọng vào điện thoại.
Cổ Thành hỏi: “Em đang ở bệnh viện à?”
Phía sau vẫn còn người xếp hàng chờ khám bệnh, Giang Ánh Nghê sợ lỡ thời gian của họ, vội nói: “Ừm, em cúp máy trước nhé.”
Dứt lời là ấn nút tắt luôn.
Cô bác sĩ đưa nhiệt kế cho cô: “Đo nhiệt độ đi.”
Quả nhiên con số hiển thị trên nhiệt kế rất phù hợp với khuôn mặt đang đỏ bừng của Giang Ánh Nghê: 39.5 độ C.
“Sao không đợi sốt đến 40 độ rồi vào viện luôn thể?” Bởi cái tâm với nghề, cô bác sĩ trách: “Ngồi xuống há miệng ra xem amidan có bị viêm không.”
Không ngờ amidan cũng viêm nốt, hèn gì giọng khản đặc thế.
Giang Ánh Nghê nhìn mấy chữ cô bác sĩ viết qua loa trên giấy, hỏi: “Chỉ cần ống thuốc thôi hay phải truyền dịch nữa ạ?”
“Truyền dịch.” Bác sĩ đáp.
“Thế thì truyền thuốc nào rẻ tí nhé.” Giang Ánh Nghê nói: “Bớt được chai nào hay chai ấy.”
Cô bác sĩ kia đã quá quen với chuyện bệnh nhân tiếc tiền thế này, bèn xử lý dập khuôn: “Hôm nay phải truyền ba chai dịch, mai truyền thêm hai chai nữa, mốt thì chưa biết, nếu hết sốt thì chỉ cần uống thuốc thôi chứ không phải truyền dịch nữa.”
Nhiều thế cơ à… Vậy là lại đi tong mấy trăm tệ rồi.
Sực nhớ ra chuyện tối nay còn phải livestream bán đồ trang điểm trên Taobao, Giang Ánh Nghê bèn hỏi: “Hôm nay bớt hai chai được không? Tối nay tôi còn phải làm việc.”
“Đám thanh niên bây giờ thật đúng là…” Cô bác sĩ xẵng: “Công việc quan trọng hay sức khỏe quan trọng hả?”
Theo lý thuyết, đương nhiên sức khỏe quan trọng hơn. Nhưng nếu cô không làm việc thì sẽ không có tiền, không có tiền thì sẽ không trả nổi tiền khám bệnh và thuốc men, thế thì khỏe kiểu gì được?
Câu hỏi này chẳng khác nào vòng lặp chết chóc với cô.
Giang Ánh Nghê im lặng, quyết định nghe theo sắp xếp của bác sĩ, giờ cô đã mệt tới mức chẳng buồn tranh cãi với bà ta nữa.
Quy trình chữa trị của bệnh viện phường không rườm rà lắm, bác sĩ khám xong là điều dưỡng sẽ cầm thuốc tới truyền cho bệnh nhân luôn.
Vì cả ngày trời chưa ăn gì nên mạch máu trên mu bàn tay Giang Ánh Nghê không hiện rõ, vậy nên điều dưỡng phải nắm chặt cổ tay cô rồi vỗ mạnh vào mu bàn tay càm ràm: “Những người có sức đề kháng yếu như cô thì phải chịu khó bổ sung dinh dưỡng, ăn đủ ba bữa một ngày. Với lại bình thường nhớ giữ ấm, dù mùa hè cũng không được ăn kem linh tinh.”
Giang Ánh Nghê yên lặng nhìn kim tiêm đâm vào làn da tái nhợt của mình khiến máu rỉ ra trông hơi sợ. Cô ghét mình của hiện tại, cũng ghét cuộc sống hiện tại.
Không ngờ cô điều dưỡng này lại lấy băng cố định đầu kim của con nít cho cô dùng. Giang Ánh Nghê nhìn còn Cừu Vui Vẻ ấu trĩ trên tay rồi nhìn tay phải bị buộc chặt cứng của mình, thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Truyền xong chai này thì gọi tôi tới đổi thuốc nhé.” Điều dưỡng hỏi: “Có ai đi cùng cô không? Nếu không lát nữa muốn vào WC mà cần giúp đỡ thì ới tôi một tiếng.”
“Vâng, cảm…” Giang Ánh Nghê còn một chữ chưa kịp nói đã tắt đài.
Bởi cô thấy Cổ Thành vừa mở cánh cửa kính bệnh viện đi vào. Ảo giác à? Sao anh lại tới đây?
Nhưng đó không phải ảo giác, vì chẳng những anh tới đây mà còn đi thẳng tới chỗ cô.
“Sao, sao anh biết em ở bệnh viện phường?” Giang Ánh Nghê thoáng bối rối.
“Đoán.” Cổ Thành đáp.
Cô điều dưỡng xoay người lại, thấy một người đàn ông cao to đang đứng đó, chẳng biết là người nhà hay người yêu của Giang Ánh Nghê nữa. Cô ta thấy hai người có vẻ chênh khá nhiều tuổi thì tò mò hỏi: “Anh là người nhà của con bé à?”
“Không phải đâu.” Giang Ánh Nghê vội trả lời.
“Ơ, tôi cứ tưởng…” Điều dưỡng nói với Cổ Thành: “Thế anh xem chừng con bé nhé, có chuyện gì thì gọi tôi giải quyết. Con bé phát sốt nên cần uống nhiều nước, máy lọc nước ở đằng kia, anh đi rót ít nước ấm cho nó đi.”
Cổ Thành nhìn Giang Ánh Nghê. Trông cô nhóc rất tội nghiệp, sốt đỏ bừng mặt, mắt lờ đờ, môi khô khốc tái nhợt. Cô ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt rất đỗi ngây thơ khiến anh… muốn chết.
Anh đưa ly nước ấm cho Giang Ánh Nghê: “Coi chừng nóng.”
Giang Ánh Nghê tính giơ tay phải ra theo thói quen mới sực nhớ bàn tay phải đang bị Cừu Vui Vẻ buộc chặt, vì thế ngại ngùng chuyển sang cầm ly giấy bằng tay trái, chầm chậm uống nước.
Trước đây Cổ Thành đã thấy tay cô nhóc này bé rồi, nhưng hôm nay so với tay mấy đứa con nít đang truyền dịch mới biết hoá ra là… bé thật. Tay rõ bé mà đánh cái nào là cháy cái ấy.
“Sao anh lại tới đây?” Giang Ánh Nghê uống hết ly nước ấm, sau đó hỏi Cổ Thành: “Muốn canh me em truyền dịch xong là bắt em mời bữa khuya à?”
Thật ra Cổ Thành đâu định bắt cô mời thật, anh chỉ kiếm cớ gặp cô thôi.
Mục đích anh tới bệnh viện là để gặp cô, nhưng ngay khi thấy bộ dạng ốm yếu của cô, tim anh bỗng thắt lại. Cô mới có 19 tuổi, đáng lẽ không nên sống cơ cực như vậy.
“Giang Ánh Nghê, làm bạn gái anh nhé, sau này anh sẽ chăm sóc em.” Anh nghiêm túc thổ lộ với cô.
Ai mở miệng trước, kẻ đó thua. Nhỡ một bên thật lòng thật dạ còn bên kia chỉ muốn chơi trò mập mờ thì sao? Người rung động trước lúc nào cũng yếu thế.
Nhưng giờ anh chẳng muốn nghĩ nhiều, ai thua ai thắng không còn quan trọng nữa, ngay cả khi anh là kẻ chiến bại thì sao chứ?
Giang Ánh Nghê rất ngỡ ngàng khi nghe anh nói thế.
Anh vừa mới… tỏ tình với cô à? Không có “Anh thích em”, càng không có “Anh yêu em” mà chỉ vỏn vẹn một câu rất đỗi bình dị “Làm bạn gái anh nhé, sau này anh sẽ chăm sóc em.”
Thật chẳng lãng mạn chút nào! Người khác toàn tỏ tình ở công viên giải trí hay rạp chiếu phim, anh lại tỏ tình trong bệnh viện. Người khác tỏ tình luôn tặng kèm hoa hồng và thú bông, anh lại đi tay không. À đâu, vừa rồi anh mới đưa cho cô một ly nước ấm miễn phí rót thêm bao nhiêu cũng được của bệnh viện.
Ngay cả mấy bộ phim ngắn cũng không có cảnh tỏ tình qua loa cỡ này.
Dù là thế, sống mũi Giang Ánh Nghê vẫn cay xè.
Không thể rơi nước mắt, cũng không thể nhận lời anh được, chí ít bây giờ chưa được.
“Ôi, anh nhìn hình Cừu Vui Vẻ trên tay em này!” Giang Ánh Nghê mỉm cười lảng sang chuyện khác: “Anh đã xem phim Cừu Vui Vẻ và Sói Xám chưa? Hồi em học cấp Một phim này nổi lắm đấy.”
Rõ ràng cô đang cười mà mắt lại rơm rớm.
“Anh chưa xem.”
Dù sao Cổ Thành cũng không cùng thế hệ với cô, lúc Cừu Vui Vẻ và Sói Xám nổi tiếng, anh đã hết tuổi ấu trĩ thích xem phim hoạt hình từ lâu rồi.
“Thế anh… À, thế chắc anh từng nghe nói…” Giang Ánh Nghê bỗng nghèo tù nhưng vẫn cố tìm cách đổi chủ đề.
“Đừng có đánh trống lảng.” Cổ Thành khom người kề sát cô, giam cô giữa chiếc ghế lạnh băng của bệnh viện và khuỷu tay mình, khẽ hỏi: “Em câu được anh rồi nên không thèm nữa à?”
“Em…” Giang Ánh Nghê cố gắng đối mặt với anh lúc buông lời tàn nhẫn: “Đúng thì sao nào? Trước giờ em chưa từng muốn làm bạn gái của anh, mà em cũng chẳng cần anh chăm sóc.”
“Thế sao em lại khóc?” Anh hỏi.
“Em khóc bao giờ.” Giang Ánh Nghê mạnh miệng.
Cổ Thành dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt vương trên khuôn mặt tái nhợt của cô: “Không khóc thì đây là gì?”
“Em mặc kệ anh đấy.” Giang Ánh Nghê vội cúi đầu, nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.
“Em nín đi.”
Bằng không anh sẽ đau lòng.
Cô dùng tay trái đẩy anh ra: “Anh đừng có nhìn em.”
“Anh có thể chờ em.” Cổ Thành kiên nhẫn nói: “Nếu giờ em chưa muốn đồng ý thì cứ suy nghĩ thêm, bao giờ đồng ý cũng được, nhưng không được phép từ chối.”
Anh ra lệnh bằng giọng ôn tồn, không để cô có cơ hội từ chối.
“Có phải anh đã mua một đống hàng trên shop Taobao của bọn em không?” Giang Ánh Nghê chợt hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Anh mua đấy.” Cổ Thành thừa nhận.
“Làm ơn đi.” Giang Ánh Nghê vừa bực vừa buồn cười: “Anh là gã hâm dư tiền à? Mua lắm thế mà chẳng thèm viết đánh giá cho bọn em, trông cứ như đơn hàng khống ấy. Giúp người thì giúp cho trót, ít ra cũng phải cho năm sao khen ngợi chứ, lời khen quan trọng với shop bọn em lắm đấy.”
Vị khách lười viết bình luận nào đó lập tức nghiêm túc nói: “Giờ anh viết luôn, em đọc gì anh viết đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");