Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giấy không gói được lửa, tuy Tiêu Tịnh tất bật từ sáng đến tối nên chẳng có thời gian xem điện thoại nhưng cuối cùng vẫn biết chuyện mình bị đám người trên mạng chửi bới phỉ nhổ.
Sai là sai. Cô ta từng làm gái, từng phá hoại gia đình của người phụ nữ khác, thậm chí còn làm bà vợ kia thiệt mạng… Bây giờ lâm vào cảnh bị bạo lực mạng, Tiêu Tịnh tự thấy mình đáng bị như thế nên không giảo biện gì cả.
Lệ Bình nằm nửa tỉnh nửa mê trên giường bệnh, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vệt đen trên trần nhà. Tiêu Tịnh ngồi cạnh giường bệnh với ánh mắt vô thần.
Hễ từng phạm lỗi thì làm gì cũng sai. Dù có cố gắng tha thứ cho bản thân nghìn lần cũng đừng mơ đến chuyện được người khác thứ tha. Bọn họ sẽ không cho bạn cơ hội hoàn lương, chỉ biết dùng sợi dây thừng đạo đức trói cứng bạn vô số lần.
Tất nhiên bạn sẽ cố giãy giụa vô số lần, nhưng vĩnh viễn trốn không thoát.
Giang Ánh Nghê cầm laptop và một bịch táo đi vào phòng bệnh, khẽ hỏi Tiêu Tịnh: “Lệ Bình ngủ rồi à?”
“Không.” Lệ Bình kiệt quệ hỏi: “Sao cô cũng tới?”
“Tối nay tôi phải đi trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc nên đành mang laptop tới đây cho Tiêu Tịnh giải quyết một số vấn đề hậu mãi.” Giang Ánh Nghê đặt laptop lên chiếc tủ lùn cạnh giường bệnh, bỗng dưng không biết phải nói gì với Tiêu Tịnh để cô ta thấy khá lên. Cô biết bây giờ lòng dạ Tiêu Tịnh đang rối bời.
“Cô nói xem, sao đang yên đang lành shop mình lại bị người ta công kích chứ?” Tiêu Tịnh không học hành nhiều, đầu óc cũng đơn giản nên không hiểu nổi vì sao mình lại bị công kích. Cô ta nghĩ cả buổi trời cũng chẳng ra, chỉ biết buồn rầu hỏi Giang Ánh Nghê: “Hay là người cùng nghề ganh ghét với doanh số shop mình?”
Giang Ánh Nghê đã có đối tượng hoài nghi nhưng không muốn nói với Tiêu Tịnh biết.
“Đừng lo quá, tôi sẽ cố gắng giải quyết vấn đề trong vòng hai ngày.” Cô hứa với Tiêu Tịnh: “Lát nữa cô xử lý chuyện trong shop nếu gặp mấy con chó cắn càn thì cứ lờ phứt đi nhé.”
“Ừ, tôi biết mà.” Tiêu Tịnh than khẽ rồi lại hỏi: “Sao tối nay cô lại phải đi trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc? Chẳng phải bình thường toàn trang điểm ban ngày à?”
“Tối nay có rất nhiều hot blogger đến dự dạ tiệc Người Nổi Tiếng gì đó, Thiệu Thu Ngọc là khách mời quan trọng của họ.” Giang Ánh Nghê giải thích.
Tiêu Tịnh nói: “Vậy cô đi nhanh đi, đừng đến muộn.”
*
Trong phòng trang điểm, bầu không khí thoạt trông không có gì khác thường.
Thiệu Thu Ngọc đột nhiên muốn đổi lễ phục dạ hội, chọn tới chọn lui thế là trễ gần một tiếng, cuối cùng quyết định mặc bộ vest cao cấp của Versace. Bộ vest trắng tinh khiến Thiệu Thu Ngọc trông như một nữ doanh nhân thành đạt mạnh mẽ.
Vì phí thời gian cho việc phối đồ và phụ kiện nên một tiếng đồng hồ vốn dành để trang điểm chỉ tóp lại còn nửa tiếng. Giang Ánh Nghê không có thời gian lề mề nên đã tập trung tinh thần phát huy khả năng vượt xa bình thường, nhanh tay trang điểm cho Thiệu Thu Ngọc theo phong cách trưởng thành sang trọng, từ đầu chí cuối chỉ tốn mười lăm phút.
Lúc cô trang điểm mắt cho Thiệu Thu Ngọc, hai người đã nhìn chằm chằm nhau tận ba phút.
Mắt Thiệu Thu Ngọc không hề gợn sóng, bình tĩnh và sâu hun hút như một đầm nước nâu. Giang Ánh Nghê đoán dưới đáy hồ kia cất giấu một con thủy quái hung hãn.
“Dạo này cô bị mất ngủ à?” Thiệu Thu Ngọc trước giờ luôn quan tâm cấp dưới: “Quầng thâm đậm thế có cần xin nghỉ mấy ngày không?”
“Khỏi ạ, cảm ơn chị Thiệu đã quan tâm.” Giang Ánh Nghê nói.
“Tôi đã đọc được kha khá bình luận ác ý dưới Weibo của cô.” Thiệu Thu Ngọc thủng thẳng hỏi: “Hôm nay cô bận lòng vì chuyện này à? Tôi nghe nói chiều nay Cổ Thành đã mua seeding điều hướng dư luận giúp cô, giờ dưới Weibo đã bớt bình luận ác ý rồi đấy.”
“Nhưng seeding chỉ chữa ngọn chứ không trị được gốc.” Thiệu Thu Ngọc mỉm cười: “Hai cô bạn của cô đã làm chuyện trái đạo đức thật, nếu có kẻ thực sự muốn phá sập shop các cô thì có nhiều cách lắm. Dù sao nếu muốn người ta không biết thì chỉ còn cách đừng làm.”
Câu này của chị ta đa nghĩa thật. Giang Ánh Nghê nghiền ngẫm ý tứ giấu trong đó: Nếu muốn người ta không biết thì chỉ còn cách đừng làm.
“Chị Thiệu, chị nghĩ ai làm chuyện này?” Giang Ánh Nghê giả ngu: “Có phải hai cô bạn em đã gây thù chuốc oán với kẻ giàu có nào đó khi còn ở phố đèn đỏ không?”
“Ơ.” Thiệu Thu Ngọc nhếch môi, chẳng buồn nhìn cô đáp: “Thật ra tôi cũng muốn hỏi cô… Cô nghĩ ai là người đã gắn camera trong biệt thự của Hàn Kỳ Quang?”
Giang Ánh Nghê cứng đờ người, thật ra cô hy vọng Hoa Hồng là người làm chuyện này, vì Thiệu Thu Ngọc khó chơi hơn Hoa Hồng nhiều.
“Sao cô không nói gì thế?” Thiệu Thu Ngọc vươn tay vỗ nhẹ vào má Giang Ánh Nghê rồi chầm chậm dời tay ra sau gáy cô. Chị ta tinh mắt phát hiện mấy dấu hôn mờ bèn dời mắt xuống thẳng một đường, dừng ở đôi chân thon lộ ngoài chiếc váy ngắn của Giang Ánh Nghê, cười hỏi: “Chắc tối qua mệt chết luôn hả? Lúc cậu ấy làm chuyện đó với cô cũng thích xài kiểu doggy à? Ôi cô bé tội nghiệp, cô quỳ thâm xì hết đầu gối rồi kìa.”
Thiệu Thu Ngọc vừa dùng từ “cũng”.
Giang Ánh Nghê thấy bức bối như bị kim đâm vào tim. Chuyện Cổ Thành làm với cô đêm qua, mười mấy năm về trước, anh cũng từng làm với người này…
“Đừng sợ phát câm thế chứ.” Thiệu Thu Ngọc kéo Giang Ánh Nghê sát lại chỗ mình, thoải mái thừa nhận: “Thật ra mớ bình luận ác ý trên mạng do tôi thuê người làm đấy, mục đích là để dạy cho cô một bài học nho nhỏ. Tôi đã phát hiện ra chiếc camera từ lâu rồi nhưng không buồn nói thôi, tôi muốn xem lá gan của cô to đến mức nào. Không ngờ tôi đã cố ý để cô quay được mà cô vẫn không chịu tháo camera trong phòng ngủ đi. Sao hả? Muốn quay thêm tập nữa à? Tôi khuyên cô nên nhanh chóng xóa đoạn clip đó đi, nếu không bạn bè xung quanh cô đều không sống yên nổi đâu. Đừng có giả ngu trước mặt tôi, cũng đừng bảo cô không biết chuyện chiếc camera và đoạn clip.”
“Tôi sẽ xóa sạch sẽ.” Giang Ánh Nghê thầm hoảng sợ.
So với người phụ nữ tên Thiệu Thu Ngọc này, cô thua kém quá xa.
“Cô xóa sạch cũng vô ích, chẳng phải đồng bọn của cô còn giữ bản sao à?” Thiệu Thu Ngọc bắt đầu dắt mũi.
Giang Ánh Nghê im lặng. Bây giờ cô cần nói năng và hành động thận trọng, nếu sai nửa chữ e sẽ làm ảnh hưởng tới những người xung quanh.
“Đồ ngốc.” Thiệu Thu Ngọc trìu mến xoa đầu Giang Ánh Nghê: “Cô có nghĩ tới chuyện… Người cô tưởng là kẻ địch thật ra là chiến hữu, còn người cô coi là chiến hữu mới thực sự là kẻ địch không? Hả?”
“Chiến hữu” mà chị ta ám chỉ chính là Hoa Hồng.
Giang Ánh Nghê vẫn tiếp tục im lặng.
“Này, tôi với cô không thù không oán, vốn không quen biết nhau, nên cô quay đoạn phim đó chắc chắn là nhằm vào Hàn Kỳ Quang chứ không phải nhằm vào tôi. Tôi chỉ là người vô tội bị lợi dụng đúng không?” Thiệu Thu Ngọc đột nhiên đổi giọng gian trá: “Sao cô không tính đến chuyện tôi cũng muốn nhằm vào Hàn Kỳ Quang hả? Ông chủ tập đoàn Hàn thị – chồng tôi – chẳng còn sống được mấy ngày nữa… Cô nói xem trước mặt tài sản thừa kế thì tôi với Hàn Kỳ Quang liệu có khắng khít với nhau nổi không?”
Ám chỉ của Thiệu Thu Ngọc rất rõ ràng, chị ta cũng muốn diệt trừ Hàn Kỳ Quang, động cơ là vì muốn tranh giành tài sản với con riêng.
“Với những thứ cô thu thập được thì đừng mơ hạ gục Hàn Kỳ Quang.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Chi bằng cô hợp tác với tôi đi, thế thì hai bên cùng có lợi.”
Hoa Hồng muốn bắt tay với cô xử đẹp Hàn Kỳ Quang, giờ Thiệu Thu Ngọc cũng đề nghị cô hợp tác xử đẹp Hàn Kỳ Quang.
Giang Ánh Nghê không biết phải tin ai, có lẽ chẳng ai đáng tin cả.
Thiệu Thu Ngọc thấy cô do dự bèn bồi thêm: “Tôi đã sai người điều tra ra chuyện chị cô từng học cùng trường với Hàn Kỳ Quang. Chuyện quá khứ tôi không việc gì phải nhắc lại vì chắc cô biết rõ hơn tôi. Tôi còn sai người điều tra ra Hoa Hồng và Hàn Kỳ Quang hoàn toàn không có thù oán gì cả. Quỹ đạo cuộc đời họ bắt đầu giao nhau kể từ cái đêm Hàn Kỳ Quang tới Thời Đại Vàng mua vui hưởng lạc. Cô nghĩ Hoa Hồng muốn xử đẹp Hàn Kỳ Quang thật à? Mặt khác, nếu tôi đã điều tra ra quá khứ của cô thì cô nghĩ liệu Hàn Kỳ Quang có thể điều tra ra quá khứ của cô không?”
Giang Ánh Nghê bất giác run rẩy.
Nếu cô đã sớm bị Hàn Kỳ Quang để mắt tới, hơn nữa còn bị điều tra rõ ràng… thì chẳng phải cô vẫn luôn bị Hàn Kỳ Quang theo dõi và kiểm soát sao? Vậy mấy câu Hàn Kỳ Quang thốt ra lúc say rượu ở quán bar cũng là cố ý nói cho cô nghe?
“Bây giờ cô đang gặp nguy hiểm đấy.” Thiệu Thu Ngọc nói: “Trước giờ Hàn Kỳ Quang luôn thích chơi gái đẹp, mà cô lại rất xinh đẹp. Tôi đoán hắn và Ngải Hoa Hồng đã bắt tay nhau giăng một chiếc bẫy lớn chờ cô sa lưới. Thừa dịp cô còn chưa sập bẫy, tôi tốt bụng vươn tay kéo cô ra đây. Có phải cô thấy biết ơn tôi lắm không?”
Những lời Thiệu Thu Ngọc có đáng tin không? Bây giờ ai cũng toan tính vì bản thân, ai cũng có thể bị người khác lợi dụng và biến thành vật hy sinh.
Giang Ánh Nghê cố ép mình phải bình tĩnh, đáp với giọng thản nhiên: “Chị Thiệu, mấy lời chị nói thâm sâu quá, tôi phải ngẫm nghĩ cẩn thận đã.”
“Cứ ngẫm từ từ.” Thiệu Thu Ngọc cười nói: “Chỉ cần cô chịu đứng về phía tôi thì mấy bình luận công kích Tiêu Tịnh và Lệ Bình sẽ biến mất ngay lập tức.”
Giang Ánh Nghê cố nén giận: “Chị có thể nhằm thẳng vào tôi, đừng làm khó bạn tôi.”
“Năm nay cô mấy tuổi?” Thiệu Thu Ngọc tự hỏi rồi tự đáp: “À, chưa đầy 10 nhỉ? Trước mắt bọn tôi, cô chỉ là một con ranh vắt mũi chưa sạch. Chậc chậc, một con ranh chưa tròn 20 mà đòi tính kế đám người 30-40 tuổi à? Chẳng lẽ cô không cảm thấy mình đang coi trời bằng vung sao? Với đầu óc và kinh nghiệm của cô mà mơ thắng người trưởng thành ư?”
“Tôi chưa từng muốn thắng ai hết.” Giang Ánh Nghê gằn từng chữ một: “Tôi chỉ muốn những kẻ từng làm chuyện xấu phải bị trừng phạt, vì chuyện đó tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Dáng vẻ quật cường của Giang Ánh Nghê khiến Thiệu Thu Ngọc chợt thấy mình già thật rồi, dù bình thường chị ta rất chịu khó chăm sóc bản thân nên trông không giống phụ nữ luống tuổi.
Chị ta đã hơn 40 nên không còn dũng khí đặt cược mọi thứ mình có như đám thanh niên nữa, mà cũng chẳng còn dũng khí để yêu hận dứt khoát.
Thiệu Thu Ngọc bỗng nhớ tới cuộc gọi hồi chiều của Cổ Thành. Anh đã tra ra chuyện chị ta sai người rải bình luận ác ý và cảnh cáo chị ta dừng tay.
Thật nực cười làm sao khi chàng trai khi xưa từng yêu chị ta say đắm giờ lại trở mặt thành thù với chị ta chỉ vì một con nhãi ranh, thậm chí còn thốt ra câu tàn nhẫn như thế…
“Tuổi trẻ tuyệt vời thật.” Thiệu Thu Ngọc nhìn khuôn mặt non nớt của Giang Ánh Nghê, cặp mắt tối lại đong đầy nỗi căm hận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");