Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ khách sạn Rhein Main về, nhịp sống vài ngày qua của Giang Ánh Nghê rất đỗi bình thường, mọi chuyện đều suôn sẻ. Ngoài tất bật lo việc trong shop, cô và Tiêu Tịnh còn bận chăm sóc Lệ Bình.
Hôm trước Lệ Bình đã xuất viện nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, phải ở nhà tĩnh dưỡng, cần đám bạn cùng nhà đổi thuốc thay băng hộ. Cô ta đã bị bố đường Vương Đức Dương vứt bỏ, giờ một là tìm ông bố đường khác, hai là kiếm việc gì đàng hoàng mà làm để kiếm tiền. Lệ Bình có khuynh hướng chọn cái đầu hơn, vì với cô ta mà nói thì những món đồ hiệu luôn có sức hấp dẫn chí mạng.
Thật ra Lệ Bình cũng từng nghĩ đến chuyện hoàn lương, nhưng cô ta ăn chơi đàng điểm với đám nhà giàu quá lâu nên đã quen với cuộc sống ngợp trong vàng son(), giờ đột nhiên quay lại cuộc sống bình thường không mua nổi đồ hiệu, cô ta cảm thấy không cách nào thích ứng nổi. Dù lần này cô ta bị đám Vương Đức Dương hành ra bã nhưng vẫn cứ chứng nào tật nấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Giờ cô ta vừa lướt điện thoại vừa ngẫm xem phải đi đâu tìm một ông bố đường khác.
“Trời ạ, hai cô có xem tin tức không?” Lệ Bình lười biếng nằm trên giường kêu toáng lên: “Cái gã bao nuôi Hoa Hồng, gọi là cậu chủ Hàn gì ấy...”
“Cậu chủ Hàn làm sao thế?” Tiêu Tịnh giục: "Mau nói đi.”
“Bố anh ta mất rồi.” Lệ Bình nói: “Thế mà chỉ chia cho anh ta 5% cổ phần tập đoàn Hàn Thị, còn 35% còn lại đều để lại cho Thiệu Thu Ngọc. Ôi trời, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Con mụ Thiệu Thu Ngọc này cao tay thật, chẳng những chài được ông chủ Hàn mà còn được chia cho chừng ấy tài sản. Hai cô mau lên hóng đi, giờ mười bài đăng thì phải đến tám bài đang bàn tán về chuyện chia tài sản của ông chủ Hàn đấy... Thôi không nói nữa, tôi hóng tiếp đây!”
“Cậu chủ Hàn kia vừa mất bố đã đủ buồn rồi.” Tiêu Tịnh cảm thán: “Ai ngờ con trai ruột mà chỉ được chia mỗi tí tài sản thế?”
“Tôi đoán ngày lành của Hoa Hồng sắp tận rồi.” Lệ Bình hớn hở nói: “Thiệu Thu Ngọc chiến thế thì chắc chắn sau này sẽ ra sức chèn ép cậu chủ Hàn trong tập đoàn Hàn Thị... Cậu chủ Hàn bị mẹ kế của anh ta vét sạch túi thì còn tiền đâu để bao gái bên ngoài nữa. Đúng là hả lòng hả dạ quá đi mất, vừa nghĩ tới chuyện Hoa Hồng chẳng còn mấy ngày lành là tôi thấy sướng điên người!”
“Tém bớt đi, nghiệp tụ vành môi đó Lệ Bình ơi!” Tiêu Tịnh khuyên: “Giờ cô bị Vương Đức Dương đánh thành thế này, nếu Hoa Hồng biết thì chắc ả còn cười sau lưng cô đấy.”
“Cười đi, ai sợ ai nào.” Lệ Bình trề môi: “Ôi, có khi sau này tôi lại thành đồng nghiệp của Hoa Hồng cũng nên... Hình như Thời Đại Vàng sẽ mở cửa lại đấy, các cô đã biết chưa?”
“Cô nghe ai nói thế?” Giang Ánh Nghê luôn im lìm bất ngờ lên tiếng.
“Thì đám Vương Đức Dương chứ ai nữa.” Lệ Bình nói: “Má Khâu vào bóc lịch rồi còn gì, nên giờ giang sơn đã đổi chủ, con phố này chẳng mang họ Khâu nữa.”
Giang Ánh Nghê hỏi: “Chủ mới là ai thế?”
“Một gã tên Đào gì đó, tôi không quen.” Lệ Bình nói: “Nhưng cô không biết chuyện này thật à? Tên gã Đào gì đó là bạn của Cổ Thành mà, trước kia hai người họ toàn rủ nhau tới Thời Đại Vàng chơi khiếp lắm. Hình như lần này Cổ Thành cũng góp vốn phục hưng phố đèn đỏ đấy, anh ta không kể với cô à?”
“Không.” Giang Ánh Nghê thờ ơ nói: “Mấy hôm nay anh ấy tới một câu lạc bộ đua xe bên thành phố Lâm, hình như muốn cải tiến xe đua nên bận lắm, bởi thế tôi cũng không gọi điện cho anh ấy.”
“Tôi nói thật nhé, tôi cảm thấy cô quen Cổ Thành đúng là lỗ nặng.” Lệ Bình phân tích đâu ra đấy: “Tuy cô chẳng phải em gái tinh khôi gì nhưng so với Cổ Thành thì sạch kin kít. Trước kia anh ta chơi bời có tiếng ở Thời Đại Vàng, số phụ nữ từng ngủ với anh ta còn nhiều hơn cả đống bạn trai cũ của tôi nữa. Giờ anh ta hẹn hò với cô tám phần là vì muốn ngủ với cô... Ừ thì tôi biết là cô cũng muốn ngủ với anh ta nên về chuyện chăn gối coi như hai bên bình đẳng.(truyen nha bo.com) Nhưng những mặt khác thì sao? Anh ta đùa bỡn tình cảm của cô, dụ cô nghiện không dứt nổi, nhỡ sau này anh ta phủi tay không thèm chịu trách nhiệm với cô thì sao? Đấy cô xem, lần này anh ta đầu tư phục hưng phố đèn đỏ mà chẳng buồn hé răng với cô nửa chữ... Dù gì chị đây cũng là người từng trải nên cái gì cần nhắc vẫn phải nhắc cô vài câu...”
“Tôi có cần anh ấy chịu trách nhiệm đâu.” Giang Ánh Nghê biết tuy Lệ Bình ăn nói khó nghe nhưng bụng dạ không xấu. Cô ngắt ngang mạch thao thao bất tuyệt của Lệ Bình: “Thời đại nào rồi mà ngủ với nhau một đêm còn đòi chịu trách nhiệm? Bao giờ tôi với anh ấy chơi chán thì cùng lắm là đường ai nấy đi, chia tay trong êm đẹp, làm gì có chuyện ai lỗ ai lãi chứ.”
Tiêu Tịnh xen miệng: “Nhưng cô yêu anh ta mà, thế khác hẳn với yêu chơi đấy.”
“Ai bảo là tôi yêu anh ấy.” Giang Ánh Nghê vừa dứt lời thì điện thoại reo.
Trùng hợp thế nào mà lại đúng là Cổ Thành gọi tới.
Cô bực bội nghe máy.
“Em có nhà không?” Cổ Thành hỏi.
“Sao hả?"
“Anh đang ở dưới lầu nhà em, có việc tìm em.” Anh nói.
Giang Ánh Nghê ngớ người: “Chẳng phải anh tới thành phố Lâm à? Sao tự dưng lại về... Được rồi, em xuống ngay đây, đợi em hai phút."
“Xuống từ từ thôi.”
Giang Ánh Nghê xuống lầu thấy Cổ Thành thì chẳng thèm cười cái nào, đanh mặt hỏi: “Chuyện gì thế?"
Ai ngờ mặt Cổ Thành còn lạnh hơn cả cô, anh nghiêm giọng hỏi: “Về nhà với anh trước đã, nói chuyện ở đây không tiện.”
“Có gì mà không tiện?” Giang Ánh Nghê ngẩng lên lườm anh: “Anh có gì thì nói luôn cho nó vuông, mắc gì vừa về đã mặt sưng mày sỉa với em.)Muốn nói gì thì nói ở đây nhanh đi, em còn phải về làm việc nữa.”
“Thật hết cách với em...” Cổ Thành cũng không biết tại sao hôm nay cô nhóc này quạu quọ như ăn nhầm thuốc nổ vậy. Anh hết cách, đành bế bổng cô lên đi về phía tòa nhà số 5.
“Không cho anh bế em." Giang Ánh Nghê nổi khùng giãy giụa loạn xạ.
Cổ Thành cố nén giận nói: "Ngoan chút đi, em mà còn xù lông là về nhà anh trị em đấy.”
Cách anh “trị” cô... Vừa nghĩ tới nó là Giang Ánh Nghê ngoan ngay, không dám cáu kỉnh với anh nữa.
Về đến nhà, cô được anh đặt lên sô pha.
“Tự xem đi.” Cổ Thành ấn mở đoạn clip trong điện thoại, nghiêm túc hỏi: “Sao em lại đánh nhau hả?”
Đây là đoạn clip quay cảnh cô đánh Hàn Kỳ Quang trong phòng thiết bị ở khách sạn Rhein Main hôm trước.
“Đoạn clip này ở đâu ra đấy?” Giang Ánh Nghê hỏi.
“Thiệu Thu Ngọc gửi cho anh.” Cổ Thành đáp.
“Đồ điểm thúi.” Giang Ánh Nghê lầm bầm mắng một câu rồi hỏi: “Chị ta gửi cái này cho anh làm gì? Tính bôi xấu hình tượng của em à? Để anh xem em bạo lực cỡ nào?”
“Sau này không cho phép em làm việc cho Thiệu Thu Ngọc nữa, cô ta nguy hiểm lắm, em càng không nên hợp tác với cô ta trả thù Hàn Kỳ Quang, cô ta chỉ lợi dụng em như công cụ thôi.” Cổ Thành nói: “Anh có thể tìm việc khác cho em. Còn về Hàn Kỳ Quang, nhất định anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
Giang Ánh Nghê gặng hỏi: “Câu trả lời thỏa đáng kiểu gì cơ? Anh biết em muốn gì sao?”
Cổ Thành bình tĩnh nói: “Em muốn Hàn Kỳ Quang thân bại danh liệt, muốn gã ta chết. Mấy chuyện đó anh đều là được, Hàn Kỳ Quang chẳng sống quá mười ngày nữa đâu. Vậy nên trong khoảng thời gian này em cứ tập trung lo chuyện shop online đi, đừng có dính vào Thiệu Thu Ngọc nữa.”
“Rốt cuộc anh tính làm gì? Đừng nói là anh tính giở trò gì đó với Hàn Kỳ Quang ở giải đua Pikes Peak nhé?” Giang Ánh Nghê hỏi: “Anh bảo em đừng mạo hiểm mà lại tự đâm đầu vào nguy nan à?”
Cổ Thành nói: “Chuyện anh làm không hề mạo hiểm chút nào, anh nắm chắc 100%.”
“Thế nhưng anh muốn làm gì cũng chẳng thèm nói cho em biết!" Giang Ánh Nghê nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy: “Anh cũng không nói với em chuyện anh hùn tiền với bạn phục hưng phố đèn đỏ! Sao hả? Anh muốn làm ông chủ sau màn của Thời Đại Vàng để sau này tiện chơi gái hơn phải không?”
“Em có biết mình đang nói gì không vậy?” Sắc mặt Cổ Thành cực kỳ khó coi.
“Tất nhiên là biết.” Mắt Giang Ánh Nghê nóng lên, thoáng nghẹn ngào: “Hồi xưa anh từng chơi bao nhiêu gái trong Thời Đại Vàng còn gì, anh có phải thứ tốt lành gì đâu!”
Cái câu “Trước kia anh ta chơi bời có tiếng ở Thời Đại Vàng, số phụ nữ từng ngủ với anh ta còn nhiều hơn cả đống bạn trai cũ của tôi” của() Lệ Bình ban nãy cứ như kim đâm vào tim Giang Ánh Nghê. Cô không thể không ghen khi nghe câu ấy được, dù cô biết rõ những chuyện ấy chỉ là dĩ vãng.
Vì cô để ý, quá để ý.
Thấy mắt cô đỏ hoe, tim Cổ Thành nhũn ra, chẳng tài nào giận nổi.
“Dù anh chẳng phải thứ tốt lành gì thì em vẫn yêu anh đó thôi? Nhỉ?” Anh ôm Giang Ánh Nghê vào lòng, rủ rỉ bên tai cô: “Bé ngốc, tự em muốn yêu đàn ông xấu mà.”
Chỉ trách cô tự làm tự chịu. Nếu không rung động sẽ không đau lòng, nếu cô chỉ coi Cổ Thành là bạn giường thì bây giờ làm gì đến nỗi ghen vật ghen vã vì một câu nói của Lệ Bình như thế.
Giang Ánh Nghê càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt cứ lã chã rơi suốt không sao kìm nổi.
“Đúng là anh có góp vốn đầu tư với Đào Phẩm thật, nhưng anh chưa từng muốn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.” Cổ Thành thành khẩn nói: “Hơn nữa anh đã mua lại tiệm trang điểm lúc trước của em rồi, bao giờ phố đèn đỏ mở cửa kinh doanh, em có thể tiếp tục trang điểm cho bọn họ, khỏi cần thắt lưng buộc bụng để trả tiền thuê mặt bằng nữa... Chẳng phải tối hôm đó em bảo rất nhớ tháng ngày trang điểm cho đám chị em phố đèn đỏ à?”
“Cổ Thành...” Giang Ánh Nghê lí nhí gọi anh: “Anh buông em ra trước đã, đừng ôm em...”
“Hả?”
Cô thút tha thút thít nói: “Em muốn... Xì mũi... Nhưng không muốn xì lên đồ anh... Nhanh lên...”
Cổ Thành đưa khăn giấy cho cô, cô cúi đầu xì mũi, trông vừa ngoan vừa tội.
“Mấy hôm nữa anh phải sang Mỹ thi đấu.” Anh nói: “Em ở nhà ngoan một chút nhé. Em nghỉ việc bên chỗ Thiệu Thu Ngọc đi, cũng đừng qua lại với cô ta nữa, đi làm kiếm tiền không phải chuyện quan trọng nhất. Hay là em sang Mỹ với anh đi, phải mang em theo cùng thì anh mới yên tâm được.”
“Em không ra nước ngoài đâu, shop online bận lắm, em không rảnh.” Giang Ánh Nghê nói: “Nếu nghỉ việc khiến anh yên tâm thì sáng mai em sẽ tới chỗ Thiệu Thu Ngọc xin nghỉ ngay."
“Mai anh sẽ đi với em.”
“Không cho anh đi.” Giang Ánh Nghê rầu rĩ nói: “Chắc chắn Thiệu Thu Ngọc còn thích anh... Em không muốn để chị ta gặp anh.”
“Em đó.” Cổ Thành nhoẻn môi cười, ấn cô nhóc ghen tuông xuống sô pha: “Nhớ cho kỹ, anh là của một mình em."
“Em còn phải về xử lý đơn hàng của khách nữa...” Giang Ánh Nghê nói đứt quãng: “Anh... tối hãy... Ưm a..."
Khắp phòng kiều diễm, liều chết triền miên.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");