Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm giác mình bắt đầu dung nhập vào đại gia đình này, trong lòng Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp.
Sau khi nói xong cũng không tán gẫu nữa, bắt đầu chuyên tâm đánh cờ.
Ánh mặt trời ấm áp, hòa thuận vui vẻ. Nấu một ấm trà xanh, một ít bánh ngọt, cùng nhau ngồi một chỗ, tiếng đánh cờ thanh thúy vang lên.
Kỳ Diệu cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự là không tệ.
Khoảng hai giờ sau, măt trời dần ngả về tây, Mạc lão gia đánh cờ chiến thắng. Mạc lão gia đắc ý sờ râu, phát hiện cháu trai thua không có vẻ mặt gì, hai tiểu gia hỏa thì không phục.
"Sao thế? Cụ nội giỏi hơn ba các cháu đúng không? Có muốn cụ dạy các cháu đánh cờ không?"
Hai tiểu gia hỏa nhìn ông, cùng nhau lắc đầu.
Mạc lão gia buồn bực: Hai đứa ranh con này... Chỉ biết đến cha nó.
"Vậy thì ghép hình đi." Mạc lão gia bị từ chối không vui phân phó.
Hai tiểu gia hỏa nhíu mày.
"Cụ nội, thẹn quá hóa giận là không đúng."
"..."
Con thỏ nhỏ đáng chết kia, còn biết "Thẹn quá hóa giận" sao?
Nhưng mà, trong lúc vô thức kêu ông là "Cụ nội", ông không so đo với hai tiểu quỷ nữa.
Vì vậy, hai tiểu gia hỏa bĩu môi, đi ghép hình, vài người lớn làm theo ý mình, thích làm gì thì làm.
Nhưng bất luận thế nào, bọn nhỏ ở nhà họ Mạc ăn cơm tối, tòa nhà yên tĩnh có mấy phần náo nhiệt. Kỳ Diệu bồi hai đứa bé ghép hình được một lúc, đột nhiên bị Mạc Minh gọi ra ngoài, nói là để hai đứa bé tự mình làm.
"Em chỉ ở cùng với bọn chúng thôi, em sợ bọn chúng cảm thấy xa lạ, không quen."
"Có gì mà không quen, bọn chúng có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh mới."
Mạc Minh không nghĩ là đúng, theo ý anh, tiểu nha đầu là bạn gái của anh, sao phải hầu hạ hai đứa bé?
Người đàn ông hoàn toàn quên mất, mình mời cô đến là vì chăm sóc hai đứa bé.
anh không e dè đưa cánh tay ra, ôm cô vào lòng, hướng vào một gian phòng khác.
Đối với động tác tùy tiện này của anh, Kỳ Diệu lúng túng tai đều hồng.
"Ông nội và ba anh còn ở đây đấy!" Ngụ ý anh chú ý ảnh hưởng một chút có được không?
Mạc Minh quan sát hai mắt cô, mặt không đổi sắc nói: "Bọn họ ở đây thì sao? Chúng ta không làm việc gì đồi phong bại tục cả."
Còn "Đồi phong bại tục"...
Kỳ Diệu sắp bị anh làm tức chết.
"đi đường cẩn thận!" Sau đó, cô đành trừng mắt nhìn anh, đè thấp giọng nói xuống, thoát ra khỏi trói buộc của anh, phối hợp đi lên phía trước.
Mỹ nhân chạy, Mạc Minh tất nhiên không cao hứng, mặt lạnh đi theo. Nhưng mà, anh không khống chế lại được ôm cô vào lòng - - cho đến hai người vào phòng cô bôi thuốc lúc trước, người đàn ông vội vàng không kịp đóng cửa phòng, đè lên cửa, một tay đỡ lấy đầu cô, hôn miệng anh đào nhỏ nhắn.
Kỳ Diệu sức lực xưa nay không nhỏ, không biết làm sao khi đối mặt với người đàn ông này, khí lực luôn bị rút đi phân nửa, thân thể cứ mềm nhũn như vậy, tùy ý anh xằng bậy. Khi người đàn ông chiếm đủ tiện nghi buông cô ra, hô hấp cô không được ổn định.
"Sao anh có thể như vậy chứ..." cô tức giận đấm vào ngực anh hai cái, tội không đứng đắn, "Nơi này là nhà ông nội anh đấy!"
"Ở nhà ông nội anh thì sao?" không hiểu nhìn chăm chú đôi môi đỏ hơi sưng của cô, hình như bị anhcắn sưng một ít, "Chúng ta là người yêu, âu yếm thì sao, ông nội và ba anh không biết đâu."
"Vậy anh kéo em đến chỗ này làm gì?" rõ ràng là có tật giật mình.
Nhìn tiểu nha đầu tức giận, anh nhếch môi mỉm cười.
"Kéo đến chỗ này, tất nhiên là để tiện làm chuyện khác."
Mặt Kỳ Diệu thoáng chốc thành quả táo. Đặc biệt là khi cô thấy vẻ mặt người đàn ông tà mị nhích lại gần, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"anh anh anh... anh đừng làm bậy!"
Mạc Minh thấy hai mắt cô trợn tròn, hai tay che ngực, bộ dáng cô vừa đề phòng vừa khẩn trương chọc anh cười.
"Phốc..." Xem ra dọa được cô rồi...
Tiểu nha đầu lập tức hiểu được, người đàn ông này lại hù dọa mình.
"Quá phận!" cô tức giận tiến lên đánh anh hai cái.
Quả đấm nhỏ rơi xuống đầu vai, Mạc Minh không thấy đau, anh cảm thấy trái tim ngứa ngáy. anh mạnh mẽ nắm lấy quả đấm của cô gái nhỏ, kéo cô đến trước ngực, đè lên môi cô, tinh tế hôn.
Cũng không hiểu vì sao, lúc trước đối với phụ nữ - - cho dù là phụ nữ xinh đẹp anh cũng không có cảm giác, bây giờ mỗi lần động vào tiểu nha đầu, trong người anh giống như có một ngọn lửa thiêu cháy toàn thân.
anh nghĩ, đây chính là yêu. anh đã từng nghĩ, không muốn động vào người phụ nữ nào, cứ như vậy côkhông hề báo trước xông vào thế giới của anh, chiếm trái tim anh.
Hôn rất lâu Mạc Minh mới buông cô gái ra.
"Yên tâm." anh nhìn vành tai cô đỏ rực, vừa chạm vào mặt cô vừa khàn giọng nói, "anh sẽ không ép buộc em."
Đúng vậy, anh hiểu, cô là cô gái giữ mình trong sạch, hoàn toàn không giống với phụ nữ mà anh từng gặp, chân còn chưa bước vào giới giải trí đã bắt đầu vắt óc tìm cách bò lên giường người khác, cũng không giống phụ nữ đã có bạn trai, tuổi không lớn lắm nhưng kinh nghiệm so với kết hôn còn phong phú hơn - - thử hỏi, một cô gái tốt như vậy, anh sao có thể không thương tiếc cô được?
Lần đầu tiên của bọn họ, phải để đến đêm tân hôn.
Tưởng tượng đến tương lai tâm tình người đàn ông thoải mái hơn. Mà anh trịnh trọng cam kết làm trái tim Kỳ Diệu đập thình thịch.
thật thần kỳ, rõ ràng là người đàn ông cô mới quen nửa năm, nhưng cô lại tín nhiệm anh vô điều kiện.
"đã như vậy, anh không cần động thủ với em..." Tiểu nha đầu chu miệng, nhẹ giọng oán trách.
Mạc Minh cười.
"Việc này không được." nói xong, anh còn đặc biệt hôn cổ cô một cái, "Em không thể tước đoạt quyền lợi làm bạn trai của anh."
Kỳ Diệu mặt đỏ tới mang tai đánh anh một cái. Đương nhiên, anh vẫn không đau.
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau trong chốc lát, Mạc Minh mới buông cô ra, ôm cô ngồi trênghế sofa nhỏ, vừa nghịch di động vừa sờ tóc đối phương.
"Chúng ta không cần đi bồi ba và ông nội anh sao?"
"không cần."
"Như vậy hình như không được tốt lắm?"
"không có gì mà không tốt cả."
Thấy nha đầu trầm mặc, người đàn ông cầm tóc cô vòng qua ngón tay dừng động tác lại.
"Dù sao, sau này em sẽ có thời gian bồi bọn họ nói chuyện."
Tiểu nha đầu thật vất vả mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường lại hồng.
Bị người ta nói mình là nàng dâu, cháu dâu, cảm giác... Rất ngọt ngào, làm sao bây giờ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn