Anh tựa như vũng bùn nhơ nhớp, chỉ đáng bị chà đạp.
Một người trưởng thành mà không có tình thân, không có gia đình, không người th ân thích. Người khác gọi anh “chó hoang”, mà chính cha ruột anh cũng chẳng màng…
Cuộc sống bốn bể là nhà giống như một kẻ ăn xin, đã mài giũa anh trở nên băng lạnh đến mức tàn khốc. Anh trở thành lãnh chúa không có trái tim, ra tay giết những ai ngán đường đi của mình. Người như anh làm gì có tình yêu chứ?
"Xin em đừng rời xa tôi. Chỉ khi có em bên cạnh, tôi mới cảm nhận vẫn còn chút ánh sáng bên trong trái tim chứa đầy bóng tối của mình." - Ôn Thuật Tần