Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẫn như thường lệ, cứ sau khi tan làm, Ôn Thuật Tần sẽ lái xe đến Phương gia để thăm ông bà Phương. Tuy nhiên hôm nay Thái Oanh cũng có mặt. Cô nghe Phương Thế Hào kể lại rằng, sau khi hoàn thành công việc, anh sẽ ghé lại Phương gia để cùng ăn cơm và nghỉ ngơi sau đó mới trở về nhà riêng. Chính vì lẽ đó, Thái Oanh muốn tranh thủ cơ hội để có thể nhìn thấy hình dáng, vẻ mặt băng lạnh của anh từ xa cũng đủ làm cô hạnh phúc cả ngày.
Chuyện có người con gái ở tạm nhà anh đã truyền đến tai ông bà Phương.
- "Nghe nói con cho một cô gái lạ ở lại trong nhà sao?"
Phương lão gia có chút tò mò bèn cất giọng hỏi. Ông vốn biết con người anh xưa nay luôn giữ khoảng với phụ nữ cho nên chuyện để một cô gái lạ ở lại nhà khiến ông có chút ngạc nhiên.
- "Con chỉ là tạm thời cho cô ta ở lại. Vài ngày sau sẽ đuổi đi."
Anh vừa gắp thức ăn vừa lên tiếng trả lời. Về phía Thái Oanh, ngay khi nghe có người phụ nữ lạ ở bên cạnh Ôn Thuật Tần, sắc mặt có chút không vui. Cô ủ rũ, tay thì gắp thức ăn liên tục, trong đầu thì nghĩ chuyện luyên thuyên đến nổi thức ăn đầy chén không hay. Phương Thế Hào ngồi cạnh, quan tâm hỏi:
- "Thái Oanh, cậu không sao chứ?"
Lúc này cô mới giật mình, phát hiện ánh mắt Thuật Tần đang nhìn về phía mình bèn cuống cuồng, vội giải thích:
- "À, không có gì."
Ôn Thuật Tần chỉ nói vài câu gỏn gọn liền sau đó đưa về phía Phương lão gia một xấp tài liệu mà anh đã chuẩn bị từ trước. Phương lão gia nhìn sơ qua một lượt, ông mĩm cười gật đầu, tỏ ý hài lòng:
- "Tốt lắm. Dự án hợp tác lần này, cha tin rằng con sẽ thành công."
Phương Thế Hào nhìn về phía Ôn Thuật Tần mĩm cười mà lên tiếng:
- "Anh hai của con xưa nay luôn sắp xếp mọi việc một cách chu toàn. Cha cứ yên tâm."
Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, riêng Thái Oanh chỉ biết ngậm đũa, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra người con gái đang ở nhà Ôn Thuật Tần. Cô ta có xinh đẹp hơn cô không?
...***...
Trong gian bếp rộng, một cô gái mái tóc được bới cao, trên người đeo chiếc tạp dề màu trắng đang cặm cụi nên nếm thức ăn. Má Phùng đứng bên cạnh gật gù, tỏ vẻ hài lòng. Bà dùng muỗng nếm thử hương vị. Thật bất ngờ là cô gái này nấu ăn ngon hơn bà tưởng tượng.
- "Khả Song, con biết nấu ăn sao?"
- "Dạ, con cũng không rõ nhưng dường như lúc trước con thường xuyên xuống bếp cho nên theo bản năng mà làm ạ."
Khả Song vừa mới cười nói vui vẻ với má Phùng, ngay khi cô vừa xoay lưng lại liền giật mình khi nhìn thấy người trước mặt. Ôn Thuật Tần nhìn cô với ánh mắt như muốn giết người khiến cô vô cùng sợ hãi, anh gằng giọng mắng:
- "Tránh ra xa chỗ này. Căn bếp này chỉ có má Phùng mới được động vào mà thôi."
Giọng nói của anh khiến tim cô như rớt ra ngoài, ngay lập tức tháo bỏ tạp dề mà sợ hãi chạy lên trên lầu. Má Phùng nhìn thái độ của anh đối với cô, không vui nói:
- "Sao con lại lớn tiếng với Khả Song. Con bé cũng chỉ muốn giúp má một tay. Hơn nữa còn vì muốn trả ơn con đã cứu nó."
- "Nhưng từ trước đến nay, con chỉ muốn ăn cơm do má nấu."
Nghe anh nói thế khiến má Phùng không nhịn được mà bật cười. Bà biết tình cảm mà anh dành cho bà cũng giống như mẹ ruột của mình. Và người có thể thấu hiểu mọi tâm tư, suy nghĩ của anh cũng chỉ có má Phùng. Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng đi đến chỗ bếp, sau đó múc một bát canh nóng hổi mà Khả Song vừa nấu, mang đến cho anh.
- "Đã đến lúc con nên nếm thử nhiều hương vị mới. Có lẽ sẽ ngon hơn những thứ mà con đã ăn trước đây do chính tay má nấu."
- "Hạnh phúc đôi khi nó ở ngay bên cạnh con ở thời khắc này, chỉ là con có nhìn ra nó hay không?"
Ôn Thuật Tần nghe lời xoa dịu của má Phùng mà ngoan ngoãn nếm thử món canh mà Khả Song vừa nấu. Quả thật rất ngon. Hương vị của nó mang chút ngọt ngào, trọn vị, có chút gì đó khác biệt so với món canh mà má Phùng vẫn thường nấu cho anh. Tuy nhiên, nếu so về độ ngon thì cũng không kém cạnh.
Anh đưa mắt nhìn về phía căn phòng ở phía trên. Có lẽ anh đã cư xử quá thô lỗ. Dù sao cô cũng là có ý tốt muốn nấu món gì đó để thay lời cảm ơn.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...