Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùa hè tôi học năm 2, Thường Thịnh lên 12.
Hôm đó trường cũ của tôi có tổ chức lễ hội mùa hè, tất cả mọi người đều có thể tham gia. Tôi nghe đứa bạn thân gào thét trong điện thoại rằng tại sao trước đây khi chúng tôi còn là học sinh của trường thì chưa từng thấy qua lễ hội này, nhất định phải quay về phục thù. Tôi vì muốn tốt nghiệp sớm sau đó đi du học nên chọn phương án học hè, đương lúc đang ngồi trên thư viện thì bị đứa bạn xông tới kéo đi, vậy là trong tình trạng chẳng mang theo bất kỳ thứ gì, chỉ cầm theo một cái balo nhỏ đựng laptop, tôi và nó phóng xe từ thành phố M về trường cũ.
Ngay cả khi đã yên vị trên xe và đi được nửa chặng, tôi vẫn không hiểu sao mình lại ở đây. Gió nóng ngày đầu hè vẫn phần nào khiến tôi khó chịu, đôi mắt vẫn chưa quen với ánh sáng cường độ cao nheo lại đến mức chẳng thấy rõ quang cảnh ven đường. Đứa bạn tôi vẫn điên cuồng vặn ga chiếc xe phân khối lớn mà nó mè nheo bố mẹ mua cho bằng được nhân dịp đỗ đại học.
"Tao nói chứ Kỳ Anh, mày còn ngồi nữa thì xác mày sẽ mục rữa trong nhà luôn đấy. Ra ngoài chơi đi, chúng ta là sinh viên cơ mà."
"Nhưng tao còn bài tập giảng viên giao chưa làm, cuối tuần là hạn nộp rồi."
"Mày bạt mạng thế làm cái gì, chúng ta mới là sinh viên năm hai."
"Tao..."
"Đi, tao đưa mày về gặp bạn trai."
"Mày biết rồi?"
"Mày thấy trên đời này có chuyện gì là tao không biết chưa? Được lắm, còn không nói với tao tiếng nào."
"Không phải sợ mày đánh chết tao sao."
"Yêu đương thôi mà, mày chịu mở lòng tao còn mừng quá. Có điều nếu thấy có gì không ổn phải gọi cho tao ngay, đừng để tao phát hiện mày để thằng nhóc đó bắt nạt, tao xé xác cả hai đứa đấy."
"Biết rồi biết rồi."
Chúng tôi đi mất hai tiếng, khi về đến thì đã là cuối chiều chỉ kịp tham gia phần cuối của lễ hội cũng là phần náo nhiệt nhất. Đứa bạn tôi vốn chẳng biết khiêm nhường là gì, tôi nhớ như in ánh mắt và cái cằm như muốn rớt xuống của người xung quanh khi thấy nó đỗ một chiếc phân khối lớn cực kỳ nổi bật giữa cả trăm chiếc xe điện. Hãy coi như tôi không tồn tại đi, tôi chẳng quen biết gì với chủ xe hết, tôi đảm bảo đấy.
Tôi ăn mặc cơ bản, áo phông và quần jeans suông, làm sao biết được mình sẽ phải đi tham dự lễ hội cơ chứ, cứ nghĩ sẽ đóng họ trong thư viện đến đêm nên chẳng chuẩn bị gì. Tôi cướp luôn mũ của đứa bạn rồi đeo khẩu trang, rất bình thản mà đứng phía cuối đám đông nhìn lên sân khấu.
Phần cuối này là chương trình ca hát, nhưng thực ra nó là chương trình tỏ tình núp bóng biểu diễn mà thôi. Tôi thừa hiểu đám học sinh này, vì tôi cũng từng là bọn họ. Trước khi diễn ra lễ hội, trên page của ban tổ chức sẽ đăng một form gọi là đăng ký tiết mục. Sau đó thì đương nhiên bạn trẻ nào có tài năng nghệ thuật một chút, muốn gửi đến ai đó vài lời sẽ ghi danh.
Mở màn là một ca khúc mà tôi không thể quen hơn - "Chạy về nơi phía anh". Lý do đơn giản lắm, vì mấy năm trước có người dùng bài hát này để tỏ tình với bạn tôi, ngay giữa quán cafe mà hai đứa đang ngồi. Chỉ là anh ta chọn nhầm thời điểm khi tôi đang bị trầm cảm, và nó đã phải dùng mọi cách để đưa tôi ra ngoài hít thở khí trời. Kết quả là bạn tôi từ chối, sau đó kéo tay tôi ra về. Giây phút đó là khi tôi nhận ra mình phải tìm cách khắc phục những cảm xúc tiêu cực này bởi nó đã ảnh hưởng đến người khác rất nhiều.
Tôi từng hỏi bạn thân rằng nó có hối hận khi ngày ấy từ chối bạn nam kia không, nó rất tự nhiên nói rằng chưa từng hối hận, chẳng chuyện gì quan trọng bằng tôi, tình yêu có thể có hoặc không nhưng bạn bè thì chỉ có một. Sau này khi lên 12, tôi cũng chữa khỏi trầm cảm, nó cuối cùng gặp được một chàng trai tốt, cậu ta bằng tuổi, học lớp bên cạnh và đối xử với nó rất tốt, hơn nữa cũng thông cảm cho căn bệnh của tôi. Thi thoảng có gặp lại cậu bạn tỏ tình năm đó, bạn gái cậu ta bây giờ thậm chí còn chẳng có bạn bè tôi mới hiểu hóa ra lý do bạn tôi từ chối không phải chỉ do cậu ấy chọn sai thời điểm nói lời yêu, là do hai người vốn chẳng hợp nhau.
"Mày biết không, năm đó chúng ta thực sự rất trẻ con. Cái gì cũng tự cho là mình đúng chẳng đếm xỉa tới ai, sau đó nửa đêm ngồi trong phòng khóc vì sợ hãi, đúng là ngốc nghếch thật." Tôi ngây ngốc nhìn lên sân khấu, chẳng có điểm đặt mắt cố định, có chút nhu mì hiếm gặp hiện lên trên mặt.
"Kỳ Anh, có đôi khi tao cảm thấy mày rất mong manh, có thể vuột mất khỏi tay tao bất kỳ lúc nào. Mày nói thật đi, mày thật sự chữa khỏi rồi đúng không."
"Rồi mà, tao không nói dối đâu. Chỉ là lớn lên rồi nên nhiều khi suy nghĩ có hơi khó hiểu thôi."
Chúng tôi cứ thế đứng cạnh nhau từ khi trời còn sáng đến khi sẩm tối, mắt nhìn ánh đèn neon đa sắc màu, lắng nghe những tiếng reo hò đến ù cả tai. Hai người chúng tôi cứ như vậy đã đồng hành cùng nhau suốt quãng đường tuổi trẻ, vẫn luôn là nó cố gắng nắm lấy đôi tay chực chờ muốn buông xuôi tất cả của tôi, kéo tôi rời khỏi vực thẳm thêm một lần, lại một lần mà chưa từng có ý nghĩ bỏ cuộc.
Đến tiết mục cuối cùng, vốn đã muộn nên hai đứa định rời đi vì phải quay về thành phố M trước khi quá giờ đóng cửa ký túc xá của nó, nhưng khi nhìn người bước lên sân khấu thì chân tôi không đi tiếp được nữa. Tiếng hò reo cũng lớn hơn, có lẽ vì người ấy nổi tiếng, cũng có lẽ vì sự dịu dàng khắc vào tận xương tủy mà người ấy tỏa ra.
"Hôm nay tôi hát bài này tặng cho một người, muốn nói với cô ấy vài câu."
Dưới khán đài đột nhiên có tiếng hét lớn.
"Trưởng ban, cô ấy ở đây đúng không!!" Cùng một trận cười lớn.
"Không biết nữa" Thường Thịnh không nhịn được mà hơi bật cười thành tiếng, có thể nghe ra hơi thở run nhẹ nhẹ của em ấy, giây phút đó tim tôi hẫng đi một nhịp. Tôi đứng trong góc tối nhìn em ấy tỏa sáng trên sân khấu kia, tự hào muốn nói với cả thế giới rằng đứa nhỏ đó là bạn trai tôi.
Bên tai có loáng thoáng nghe được vài tiếng bàn tán xôn xao
"Cậu bạn đó là trưởng ban kỷ luật hội học sinh trường này đúng không, có bạn gái rồi sao, tiếc quá vậy."
"Tớ cũng không biết nữa, nghe đồn là có rồi nhưng chị gái đó đi học ở xa, không biết đã chia tay chưa."
"Bạn của tôi học ở đây nói là cậu ấy học giỏi, hát cũng hay, tính tình tốt lắm, rất nổi tiếng ở trường. Tôi còn định hôm nay tới đây sẽ tìm cách làm quen nữa chứ."
...
Tiếng nhạc cất lên, là bản tình ca mà tôi hay nghe mỗi lần ngồi trên xe bus, "Until you" của Shayne Ward. Âm giọng nhẹ nhàng bên tai luôn quan tâm nhắc nhở tôi khi trở thành tiếng hát lại bay bổng dễ nghe đến thế, vậy mà còn loại tài năng này nữa.
[It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me]
Ánh mắt Thường Thịnh cuối cùng cũng nhìn sang phía tôi đang đứng rồi chợt sững lại. Vốn nghĩ với cường độ ánh sáng thế này cùng với sự che chắn từ khẩu trang và mũ sẽ chẳng ai nhận ra mình nữa, nhưng tôi đã nhầm. Giống như khi tôi chỉ cần nhìn bóng lưng cũng biết người kia là ai vậy.
Chính là giữa biển người bao la, cho dù em trở thành như thế nào anh vẫn dễ dàng nhận ra. Vì em không ở trước mặt, em ở trong tim.