Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*** Dài dòng nhiều chữ nên không đọc cũng được, không ảnh hưởng gì tới mạch truyện đâu ***
Trên thực tế, sự cảnh giác đối với mọi người, nhạy cảm với lời nói hay một chút overthinking đều có nguyên do. Trước đây, tôi vốn dĩ rất ngây thơ, thoải mái, thân thiện và quan hệ khá tốt với mọi người xung quanh
Biến cố đầu tiên trong đời là năm lớp 3, tôi bị một đứa con trai trong lớp trêu chọc, bắt nạt. Chuyện này tôi đã quen từ hồi mẫu giáo rồi nhưng đỉnh điểm là khi bị đẩy ngã chảy máu đầu. Lúc đấy tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi những thành phần bất hảo và trông như bất hảo
Năm lớp 5, tôi thi trượt trường điểm của tỉnh do thiếu 0,25 điểm nhưng sau đó tôi đã có nửa năm học rất tuyệt vời ở một ngôi trường bình thường. Đó cũng là năm đầu tiên tôi thân với Hải dù đã biết nó từ tiểu học. Tôi ngồi cạnh nó, tôi là tổ phó còn nó là tổ trưởng. Chúng tôi đã trải qua rất nhiều kỉ niệm từ việc bao che bài vở đến việc đánh nhau chí choé, hờn dỗi cũng có. Ngày nào học xong, tôi cùng với nó và 1 - 2 đứa chung đường cùng nhau đi bộ về nhà. Về học tập, tôi được vào lớp chọn, được chọn vào đội tuyển toán. Điểm kiểm tra đội tuyển bài đầu tiên của tôi cao nhất lớp - 10 điểm. Là con giáo viên ở trường nên có hơi bị các thầy cô để ý chút nhưng cũng khá được yêu quý, được giảm miễn học phí. Cuộc sống của tôi khi ấy chỉ toàn sắc hồng. Giáo viên yêu quý, bạn bè tốt, ngưỡng mộ tôi. Nhưng đáng tiếc càng tốt thì càng không duy trì được lâu
Đợt đó, bố mẹ tôi đã quyết định cho tôi chuyển sang ngôi trường mà tôi đã từng thi trượt. Khi nghe tin mình sẽ phải chuyển đi bất ngờ, tôi đã rất sốc do chưa chuẩn bị tâm lý, đóng cửa trong phòng khóc thút thít. Chuyển đi bất ngờ, tôi cũng không kịp nói lời từ biệt với mọi người, với lớp 6A1 yêu dấu của tôi. Ngay cả một bữa tiệc chia tay cũng không có. Đặc biệt tôi còn chưa giảng hoà với Hải nữa. Lúc này tôi còn chưa động đến facebook nên cũng không có phương thức liên lạc nào khác với các bạn cả. Tôi không hề muốn chuyển trường 1 chút nào hết
Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi đã cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Ở đây, tôi chỉ biết có 4 đứa từ trường cũ, còn lại chả quen đứa nào cả. Những ngày tăm tối bắt đầu. Học lực giảm sút, không bạn bè, không hoà nhập. Mặc dù một số bạn cũng đến bắt chuyện, ngỏ ý làm quen nhưng chính tôi lại chối bỏ, chỉ cười cho qua hay nói 1 2 câu cho có lệ. Từ đấy tôi chẳng bao giờ có thể nhìn thẳng vào mọi người khi nói chuyện, luôn cúi gằm để né tránh. Tôi bắt đầu có xu hướng tự ti, hạ thấp bản thân, bắt đầu quan tâm đến cách nhìn nhận của mọi người đối với tôi. Mỗi lần đi học là vô cùng mệt mỏi. Cả học kì năm lớp 6 đến tận gần cuối năm lớp 7 tôi cũng chả có bất kì một người bạn nào, lúc nào cũng ngồi yên một góc, chỉ học, học và học. Chỉ khi về nhà tôi mới có thể giải toả bằng cách đọc truyện, chơi game
Cuối năm lớp 7 tôi may mắn quen được 1,2 người bạn và bắt đầu nhắn tin lại với Hải do tự nhiên tìm thấy facebook của nó. Từ đấy, tôi với nó hay rủ nhau vào PUBG lập team chơi, đỡ cô đơn hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy có vẻ khá hơn nhưng lúc này tôi lại dính vào hai vấn đề lớn là học lực cực kì sa sút và dính níu đến chuyện tình cảm. Từ một đứa luôn đứng top, tôi trở thành một kẻ đội sổ thảm hại. Đến nỗi bố mẹ tôi phải quyết định cho tôi đổi chuyên từ Toán sang Lý. Tôi cũng không có ý kiến gì vì tôi không còn theo được Toán nữa là sự thật. Lần đầu tiên tôi có thiện cảm với một đứa là học sinh giỏi của lớp, kiểm tra luôn trong top đầu. Lúc đấy có biết cái gì đâu, chỉ thi thoảng nhìn nhìn thôi nhưng cũng im lặng. Tôi cũng kể chuyện này với bạn ở lớp của tôi. Bọn nó cũng hưởng ứng và trêu chọc như bình thường. Cũng khá hơn rồi nhưng hậu quả sau này rất lớn
Nhưng xui cái tôi bị bạn này chê là béo tại hồi đấy tôi có hơi mập tý, còn bị nói thường xuyên nữa. Điều này khiến tôi tổn thương khá nhiều về mặt tinh thần, cũng khiến tôi vô cùng tự ti về ngoại hình bản thân
Năm lớp 8, tôi học lớp chuyên Hoá nhưng vẫn song song với việc chuyên Lý. Đây có thể nói là thời kì gần như ổn định lại con người tôi. Tôi bắt đầu có nhiều bạn hơn một tý nhưng đồng thời cũng là lúc tôi không còn liên lạc với lũ bạn hồi lớp 7. Tôi gần như hết hẳn cái tâm lí chuyển trường, còn nô đùa đánh nhau với mấy thằng trong lớp. Chúng nó đùa hay đánh tôi có hơi mạnh tay tý nhưng tôi cũng không để tâm. Vì như thế tôi mới cảm thấy mình được đối xử công bằng, cảm thấy mình mới thật sự là bạn. Tôi quen được một bạn nữ trầm tính và như thấy được bóng dáng mình ngày xưa, tôi và nó đã trở thành bạn thân. Phần nữa là do một đứa bạn của tôi thích nó nên tôi cũng làm quen để giúp cho dễ. Đương nhiên cặp này không thành
Năm đó tôi học rất giỏi và rất có khiếu với Hoá. Tôi nhận ra mình thích môn học này và nó cũng không phụ sự yêu thích của tôi. Trừ lượt kiểm tra đầu tiên thì tất cả các đợt còn lại kiểm tra chuyên của tôi luôn được vào top 3. Tôi tự tin năm sau mình sẽ không bị đá khỏi chuyên Hoá. Học kì 2, tôi đã ngưng học Lý để tập trung cho Hoá
Sẽ rất tuyệt vời nếu năm lớp 8 không có biến cố xảy ra. Mấy đứa trong lớp bằng một cách nào đó phát hiện ra được crush năm ngoái của tôi. Giờ tôi chả quan tâm đến nó nữa nên việc bị gán ghép khiến tôi thấy có chút khó chịu. Đỉnh điểm là khi 1 thành phần con trai trong lớp dựt điện thoại tôi để nhắn với thằng kia. Chúng nó nhắn câu nào sến câu đấy
- Đm trả đây con chó
- Tao mượn tý, tao hứa là tao không làm gì hết
Tôi hay bị mềm lòng nên cũng cho bọn nó mượn mà không nghĩ gì nhiều
Đoạn tin nhắn chắc chắn bị thằng kia loan ra rồi. Chỉ là tin đồn sai lệch về tôi bị lan rộng. Trong lớp sẽ biết, nhưng bên chuyên Toán thì chúng nó tưởng tôi là người nhắn. Tôi thấy khá phiền và bực.
Cuối cùng tôi vẫn không hiểu được tại sao việc tôi từng thích thằng kia lại bị lan ra. Hồi lớp 7 tôi chỉ kể cho đúng 3 đứa nhưng chả đứa nào có vẻ sẽ phản bội tôi cả. Tôi hỏi thì đứa nào cũng bảo không.
Đây là một vụ lùm xùm lớn nhất cuộc đời tôi khiến tôi mất niềm tin, cảnh giác hẳn với đám bạn và đặc biệt là không muốn dính dáng đến ai nữa. Tôi cũng trở nên để tâm đến hình tượng của mình trước mọi người, không được tự nhiên nữa
Lớp 9, tôi vào được lớp Lý Hoá 1 của trường và cũng không ngạc nhiên vì điều này là chắc chắn rồi. Cả học kì một và đầu học kì 2 đều học online nên tính lười của tôi trỗi dậy. Một lần nữa, học lực lại giảm. Sau khi lấy được cái giải Nhì thi HSG Hoá cấp TP thì tôi cũng chả còn tý gì là học sinh ưu tú nữa. Nhưng ngược lại, những ngày đi học lại, tôi may mắn thân với thằng Huy (thực ra đã từng chơi với nhau một ít năm lớp 8 nhưng không thân) và có những ngày tháng cuối cùng của cấp 2 rất tuyệt vời. Cùng nhau lười, cùng nhau đi học về bằng xe đạp mặc dù nhà không chung đường, những lần mất trật tự trong giờ đều để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Nó chính là một lí do quan trọng khiến tôi cảm thấy không hối hận khi đã chuyển trường nữa
Cuối cùng nó đỗ, tôi trượt. Sau khi trượt, tôi cũng nản vì mỗi môn học 1 ít rồi cuối cùng chả giỏi hoàn toàn môn nào, chả đỗ được vào môi trường mình mong ước
Bây giờ, lựa chọn của tôi chỉ còn có 1 trong 2 trường điểm của thành phố mà thôi. Tôi rất tự tin nhưng bố tôi đã nó một câu khiến tôi khá tổn thương
- Mày suy nghĩ kĩ lại đi con, xem nên đăng kí vào LVT hay QN. HĐT với KN mày học như vậy không đỗ nổi đâu
Tôi biết lựa chọn trường cấp 3 vừa sức là chuyện quan trọng. LVT hay QN là 2 trường cấp 3 mà bố tôi cho là kém do nó không phải trường điểm. Bố nói vậy khiến tôi cảm giác mình bị chối bỏ, thiếu tin tưởng ý. Sự tự tin của tôi về việc thi đỗ 2 trường điểm là rất cao. Bố tôi rất nghiêm khắc, chưa bao giờ khen tôi trong học tập hết. Tôi biết ông làm thế là muốn tôi cố gắng hơn nữa, không ngủ yên trên chiến thắng nhưng sát thương của lời nói quá lớn. Tôi muốn được khen hay công nhận sự cố gắng tiến bộ, chỉ 1 lần thôi cũng được
Cuối cùng tôi đăng kí THPT HĐT và đỗ với số điểm 42,8. Tôi có chút không hài lòng vì điểm này vẫn thấy so với khả năng. Lẽ ra tôi có thể làm tốt hơn
Có thể thấy tôi khó có thể cân bằng giữa quan hệ bạn bè và học tập - một lý do ngớ ngẩn khiến tôi muốn có ít bạn thôi