Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ánh Dương Sáng Ngời
  3. Chương 22
Trước /22 Sau

Ánh Dương Sáng Ngời

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi lấy được cái top 1 ván vừa rồi, tôi ra sảnh thấy số 4 ban nãy đã gửi lời mời kết bạn cho tôi. Tôi đồng ý luôn

[Hello]

Cuối cùng cũng nói được từ khác ngoài “Ok”. Tôi còn tưởng bạn này bị liệt bàn phím chứ

[Chào, bạn là gì của em trai tớ vậy?]

Tôi cũng không rõ sao tôi nhắn thế đâu. Chắc do quen não. Cảm giác giống như đang tra hỏi gian tình vậy nhỉ. Muốn thu hồi nhưng mà trên đây không có tính năng này

[Mình là anh rể nó á, cậu tin không?]

Omg tôi xĩu nha. Trước xem mấy vid chơi game cũng có mấy ông đùa đùa kiểu này cũng vui. Thính dâng đến mồm thì phải đớp thôi. Tôi đang tưởng tượng bên kia là một bạn đẹp trai chơi game siêu giỏi

[Em trai tớ có anh rể hồi nào không nói tớ vậy nhỉ =)))]

[Sáng nay á]

[Vậy à]

Bạn off luôn sau đó nên vẫn chưa rep tôi

Tôi quay sang thằng Tom

- Ủa mày mới quen anh này hồi sáng thôi à em? Sao mới quen đã cho nó vào vậy? Tưởng thân thiết lắm chứ

- Xuỳ không sao, chị chả thích quá

- Sao chị cảm giác chị vừa rơi vào một âm mưu đen tối gì đấy của mày ý nhờ?

Nó ra vẻ ngây thơ vô tội

- Làm gì có đâu, chị bớt xem linh tinh lại rồi nhìn vào thực tế đi. Ai thèm gài chị

- Mày mai mối hả?

Nó lắc đầu nguầy nguậy

- Đằng nào chị cũng có mấy anh mà, thì em gửi thêm anh này làm bạn không được hả?

Tôi cốc đầu nó một phát

- Vớ vấn

Thằng bé ôm đầu rên rỉ

- Tốt thế mà không thèm cảm ơn, còn đánh em

- Chưa đá mày ra khỏi nhà là may rồi á em

Nhưng nghĩ cũng lạ. Cái thằng này sáng nay đi học ở trường thì làm gì gặp được anh nào lớp 10 đâu nhờ. Nó còn đi đón mình, còn đến muộn thì sao mà kịp làm quen một thằng nào đấy trước cổng trường mình. Cả ngày hôm đấy nó gặp mỗi Nam

Tôi xâu chuỗi lại các sự việc xảy ra. Không lẽ đấy là thằng Nam à? Nhưng ngay lập tức tôi phải bác bỏ suy nghĩ linh tinh đấy ra khỏi đầu. Làm gì có chuyện Tom kéo Nam vào đây được chứ. Với cả nếu là Nam thì nó sẽ nói từ đầu trận rồi chứ mắc gì cứ “Ok” mãi. Tôi tự nhắc mình dừng não lại

Một đêm dài trôi qua

Sáng hôm sau đến lớp, tôi khá buồn ngủ vì hôm qua thức muộn

- Chào bạn STZuong nhé

- Hể?

Tôi bất ngờ khi câu nói này thốt ra từ miệng Nam. Đây là nickname PUBG của tôi. “ST” là Shoto Todoroki còn Zuong là Dương

- Ủa sao bất ngờ vậy? Tớ là anh rể của em trai cậu nè, nhận ra không?

Vãi *** vậy là tôi đoán trúng phóc rồi chứ éo phải nghĩ nhiều. Về thằng Tom sẽ chết với tôi, còn bây giờ...

- Sao vậy? Ngơ ra thế

- Đm qua mày lừa tao à?

Nó nhìn tôi cười đểu

- Ủa tao có lừa mày hồi nào đâu. Tao còn chưa bảo tao là ai tên gì nữa, tao cũng chả phủ nhận gì hết

Chết tiệt, đúng là không cãi được. Giờ tôi mới ngấm câu bố mẹ tôi kêu phải cảnh giác với người lạ trên mạng

- Tối nay chơi tiếp không, chị gánh em nhé

- Cũng được

Tôi trả lời chán nản. Cái cách đùa cợt của nó nếu không thích tôi thì có gọi là quá chớn không. Kiểu gieo hi vọng á. Tự dưng thấy nó không khác gì trap boy. Chắc tôi nhạy cảm và phức tạp hoá vấn đề quá thôi

Thời gian trôi đi cũng đã đến cuối tuần. Tôi rất mong chờ vụ này. Vừa được xem movie, vừa được hóng quá trình thành đôi của hai bạn chẻ. Tôi không ngại việc húp cơm chó miễn phia đâu

- Chị xong chưa?

Tom đã chờ sẵn tôi ở dưới nhà. Tôi đứng trước gương chỉnh trang một tý, lấy vội cái ví rồi chạy xuống

- Đây đây...

Tom trở tôi đến khu nhà 25 tầng của thành phố. Hình như rạp chiếu phim ở tầng 4 hay 5 gì đó

- Được rồi, em về đây

- Ừ, nào xong ra đón chị nhé

- Vâng nhưng mà chắc cũng chả cần đâu

Nó phóng vụt xe đi mất làm tôi chưa kịp phản ứng gì. Cái thằng này hay thích trả treo chị nó vậy nên cũng quen

Chúng nó hẹn tôi ở trước rạp nên chắc lên trên là sẽ thấy thôi. Tôi bước vào thang máy, bấm lên tầng 5.

Đúng là chúng nó đã chờ sẵn tôi trên này thật. Đăng trông có vẻ căng thẳng nhưng Banh thì háo hức lắm. Tôi mới đến nó đã ra đập vào vai một cái rồi

- Chúng mày mua vé, chọn chỗ trước đi, tao đi vệ sinh tý vào sau

- Ok

Tôi quay đầu bước thẳng ra nhà vệ sinh

- Tao chờ mày rồi vào chung nhé

Cái giọng nói này... Tôi giật mình quay ra và rất bất ngờ vì sự xuất hiện của một đứa không mời mà đến. Sao lần nào cũng tình cờ va phải nó vậy hả? Mà chưa chắc đã phải, khéo nó biết trước rồi

- Sao mày lại ở đây?

- Sao tao không được ở đây?

Má nó lại nhờn rồi

- Tao đến đây xem phim như những con người bình thường thôi mà

- À... tình cờ ghê, mày xem phim gì vậy?

- Mày xem gì tao xem nấy

- Không tiếp, tao có hẹn với bạn rồi, tiếc thật

- Không sao bạn mày bạn tao mà

Cứng đầu quá! Thực ra có người xem cơm chó chung cũng vui nhưng ai biết được thằng cha này có làm kì đà cản mũi otp của tôi không

- Tao đi với thằng em họ tao mà, nhưng nó theo gái bỏ tao rồi. Mày không thể thương tình mà cho tao đi chung hả?

Thôi tôi hiểu cái cảm giác này mà. Đi xem phim 3 đứa mà trong đấy 2 đứa có gì đấy mờ ám là dở rồi. Tôi nuốt được cơm chó nhưng chắc Nam nó không nuốt nổi. Với cả tự dưng gặp bạn lúc xem phim là chuyện gì đấy vô cùng hiếm hoi, cũng vui vui. Thành phố tuy không to bằng Hà Nội nhưng bắt gặp nhau trên đường cũng khó lắm ý chứ

- Được rồi, miễn cường đồng ý. Nhưng nếu mày thấy người quen giả mù giùm tao nhé

- Ok

Vậy là chúng tôi mua vé. Ví trí ngồi của bọn tôi ngay sau hai đứa kia như đã thoả thuận. Nam nó trả hết tiền bỏng với nước làm tôi hơi ngại tý, nhưng mà nghĩ lại cứ sướng cái đã rồi tính tiếp

Trời ơi hai đứa nó xem phim với nhau mà tôi là người rung động á. Tôi rút điện thoại ra nhắn cho con Banh bảo tôi lỡ chọn nhầm chỗ nên ngồi dưới tạm cho chắc ăn. Không nó lại tưởng tôi chưa vào

Nói gặm cơm chó vậy chứ thực chất cả buổi hôm đấy xem bị cuốn quá nên tôi chỉ nhìn chăm chăm vào màn chiếu và ăn thật nhiều, không để ý đến bất cứ thứ gì xung quanh đâu. Bận ngắm Toge đẹp trai ròi

Hết phim, đèn trong rạp bật lên, mọi người đứng dậy, không gian yên lặng bỗng trở nên xôn xao

- Tf ủa sao thằng Nam lại ở đây vậy

Banh quay xuống ngạc nhiên

- À vô tình gặp, nó đi cùng em nó nhưng em nó bỏ nó theo gái

- Xàm quá, tao tưởng chúng mày hẹn nhau vào sau cơ

Nó cười cợt

- Có cái đầu mày ý

Điều kì lạ là Đăng và Nam có vẻ không ngạc nhiên về cuộc gặp gỡ tình cơ này cho lắm. Hay là bọn nó biết trước rồi nhỉ? Chắc chúng nó chơi với nhau thì nói chuyện đôi ba câu cũng là việc bình thường

- Về thôi, thằng em mày có chở gái không hay chở mày?

Tôi đùa

- Tao đi xe riêng mà, chả cần quan tâm nó đâu, nó bơ tao rồi

Khổ thân thật, bị ra rìa luôn. Bên phía Đăng với Bảo Anh hình như chúng nó đi chung thật. Phấn khích ghê!

- Về không?

Nam quay ra nhìn tôi

- Không cần phiền vậy đâu, em tao đón rồi

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tom

[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau]

Tôi bấm đi bấm lại 5 - 6 cuộc đều cho cùng một kết quả. Nó tính vứt chị nó à đây à?

- Hình như mày bơ vơ lạc lõng không ai chở đúng không?

Tôi ngậm ngùi không biết nói gì, ban nãy vừa mới từ chối mà, giờ leo lên xe nó khác gì tự vả cái bốp vào mặt đâu

- Thiếu gì cách chứ, tao gọi bạn cũng được

- Đừng có cứng đầu nữa. Mồi tới tận mồm mà không đớp, cá gì mà ngu vậy

Cách ví này hơi sai sai thì phải

- Tao có ăn thịt mày đâu

Nói chung cuối cùng bằng một cách thần kì nào đó thì tôi cũng để nó chở về

- TRẢ XE ĐÂYY!

Tôi giật mình quay lại sau tiếng hét to tướng phía sau

- Ủa, thằng Đăng kìa

Đằng sau tôi là một cảnh tượng nực cười hết sức. Bảo Anh đang đèo Đăng, hình như có gì đấy rất rất sai luôn

- Ừ kệ nó đi

Nam tặc lưỡi, vẫn chạy bon bon trên đường. Tôi có thể nghe rõ tiếng cười đắc ý của thằng Nam ở đằng trước

- Sao mày lấy xe nó vậy?

- Tại nó chậm quá, không nhớ xe để chỗ nào nên tao chôm luôn thôi

Cái tình huống quái gì đang xảy ra vậy? Tôi chết não mất thôi

Nhưng tôi bắt đầu xâu chuỗi lại sự việc. Thằng Nam sao có thể khởi động xe của Đăng nếu không có chìa khoá? Thằng Nam kêu đi cùng em nó, em nó đi với gái. Vô cùng trùng hợp, Đăng nó đi cùng với Bảo Anh. Không lẽ 2 người là một? Nhưng sao trong lớp không thấy nói gì đến vậy?

- Ê, em mày là cái thằng đang rượt phía sau đấy à?

Nó quay lại nhìn tôi cười

- Giờ mới nhìn ra à

Tôi khá sốc vì tôi đoán đúng. Xem Bibimbapbap riết cũng học đoán ngược đoán xuôi nhưng mà trúng thế này cũng quá là...

- Sao ban đầu mày không nói gì

- Có ai hỏi đâu mà nói

- Nhưng chúng mày chưa từng gọi nhau là anh em trong lớp mà

- Thì bọn tao cũng có gọi nhau bạn bè trong lớp đâu

Đến đây bắt đầu khó hiểu rồi nha. Tôi ngu ngơ không hiểu lắm, trong lớp vẫn nói chuyện như 2 thằng bạn còn gì?

- Chậc, mày không nhận ra nó luôn khuất chủ vị khi nói chuyện với tao à? Tao thì thoải mái xưng mày - tao với nó là việc đương nhiên, còn nó tuổi gì mà xưng “tao”. Nếu để ý sẽ thấy

Tôi không để ý tiểu tiết lắm nhưng hình như câu mới nhất đúng là không có chủ vị, chỉ có “trả xe đây”

- Thôi nói chung cũng không quan trọng đâu, mày để ý làm gì chuyện đấy

Rồi nó quay lại phía sau kêu lớn

- Banh trở nó về hộ nhé, xe mượn tý, tẹo nữa tao trả

Tôi vẫn ngơ ngơ cho đến khi được Nam trở tận đến nhà

- Dù sao thì cũng cảm ơn mày

- Không có gì, tiện đường thôi, tao cũng có chút việc gần đây

Rồi tôi tạm biệt nó rồi đi vào trong nhà, thấy thằng Tom đã thảnh thơi nằm như chờ sẵn trên ghế gỗ

- Đi chơi vui không?

- Mày rảnh quá nhỉ em?

- Vừa mới rảnh thôi

Cái cách trả lời cộc lốc vô lễ không có chủ vị như vậy thật không xứng với con nhà giáo

- Sao không qua đón chị?

- Thì em bận mà, giờ mới rảnh nè, xin lỗi

Thì tôi cũng chả có gì bắt bẻ được nó nữa, kệ vậy

[Ngoài lề xíu: Định drop vì lười nhưng tự nhiên không có gì làm nên viết tiếp:((]

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Tứ, Tiến Công Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net