Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
•(♥).•*'¨'*•♥•(★) Chỉ có tại goát pát Bánh Ú (★)•♥•*'¨'*•.(♥)•
Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên Thanh từ nhớ mang máng đã quên mất chuyện gì, cậu vừa thu dọn đồ đạc vừa suy nghĩ.
"Có chuyện gì thế nhỉ, hình như có người nói với mình một chuyện có liên quan đến đồ thị hàm số." Thẩm Thanh Từ thu dọn xong thì rời khỏi phòng học, tận đến cổng trường vẫn chưa nhớ ra.
Nhưng Hà Nguyên đã sớm đoán được có khả năng Thẩm Thanh Từ sẽ không đợi cậu ta vì thế vừa tan học cậu ta đã chạy ra ngoài phòng học.
Chỉ là cậu ta đi WC về vừa chạy đến lớp bốn xem đã không thấy bóng Thẩm Thanh Từ.
||||| Truyện đề cử: Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ! |||||
Cậu ta không hơi đâu lo lấy cặp sách, liều mạng chạy về phía cổng trường cuối cùng vẫn đuổi kịp Thẩm Thanh Từ.
"Chờ một chút!" Hà Nguyên mệt đến thở hồng hộc, suốt dọc đường cậu ta không dám nghỉ lấy một lần. Chỉ sợ chậm một bước Thẩm Thanh Từ sẽ không đợi cậu ta.
Thẩm Thanh Từ nghe thấy giống như có người gọi tên cậu quay đầu lại nhìn trùng hợp nhìn thấy dáng vẻ sắp nằm liệt ra của Hà Nguyên. Đột nhiên nhớ ra mình hình như đồng ý tan học sẽ chờ cậu ta, suýt chút nữa thì lại quên mất.
Chậc, đều do cậu ta, làm gì mà cứ nhất quyết phải chờ sau khi tan học, có chuyện gì nói thẳng luôn không được à.
Chăng qua nếu đã đồng ý với người ta cậu không làm được quả thực là cậu sai, cậu dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Ngại quá, tôi lại quên mất, cậu nghỉ một lát đã rồi hẵng nói chuyện."
Hà Nguyên hít sâu một hơi, vừa thở phì phò vừa nói: "Không có gì, không trách cậu."
Cho dù không đợi cậu ta, cậu ta cũng không thể trách được ai, chung quy đây cũng là cậu ta đơn phương tự nguyện.
Có lẽ trong mắt Thẩm Thanh Từ bản thân mình thật là nực cười nhỉ, người lạnh nhạt như cậu ấy, cho dù nảy sinh tâm tư khác với mình chắc chắn là thương hại mình.
Nhưng cậu ta lại tham lam lưu luyến sự thương hại này.
"Có chuyện gì muốn nói à, tài xế còn đang đợi tôi." Tài xế này của nhà họ Thẩm là trước đó Thẩm Thanh Hàm phái đến, tính tình có hơi nóng nảy. Tuy không thích nói chuyện nhưng mỗi lần chờ lâu Thẩm Thanh Từ đều có thể cảm nhận được đại ca tài xế này sốt ruột.
Câu này nghe vào tai Hà Nguyên lại ra một nghĩa khác, cậu ta cảm thấy Thẩm Thanh Từ đang nói thân phận của bọn họ chênh lệch nhau.
Tuy rằng nhà Hà Nguyên không phải là gia đình có tiền nhưng cũng coi như là tiểu tư sản. Cậu ta chưa từng có cảm giác mình không xứng với một người như ngày hôm nay.
Lời đã đến môi lại đột nhiên không nói nên lời.
Thẩm Thanh Từ nhìn nhìn câu ta, có hơi sốt ruột vì thế nói với cậu ta trước: "Tôi đi nói với tài xế một câu trước đã, lát nữa lại nghe cậu nói."
Nói xong, cậu quay đi tìm tài xế, Hà Nguyên không muốn để cậu rời khỏi mình nửa bước, sợ cậu trộm lên xe đi mất nên cũng đi theo sau cậu.
Thẩm Thanh Từ vừa thò tay gõ gõ cửa kính xe vừa quay đầu nói với Hà Nguyên: "Sao lại qua đây, ở kia chờ tôi cũng được."
Vừa quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ xe, một ánh mắt lạnh buốt ở bên trong nhìn qua, Thẩm Thanh Hàm híp híp mắt lại tỉ mỉ nghiên cứu Hà Nguyên đứng phía sau Thẩm Thanh Từ.
"Tôi đệch, không phải, anh sao anh lại ở đây..." Giọng nói Thẩm Thanh Từ mang theo điệu nhảy nhót, không ngờ hắn sẽ trở về nhanh như thế, lập tức có chút vui vẻ.
Thẩm Thanh Hàm gật gật đầu với cậu, giọng điệu tự nhiên thong thả: "Lên xe đi, về nhà nói chuyện với em." Về chuyện thừa kế tài sản còn một vài thủ tục cần làm. Hắn bảo Nhược Ngôn sửa soạn rồi đưa đến, thuận tiện cho Thẩm Thanh Từ xem.
Mấy lão già trong hội đồng quản trị nháo nhào không đồng ý một người vị thành niên thừa kế tài sản. Thẩm Thanh Hàm tạm dùng chút thủ đoạn kiềm chế lại, may mà Phó Ý trở về thành phố C có thể giúp hắn chút việc.
Gần đây có nhiều việc như thế cái người làm hắn vội như thế vậy mà cùng thằng nhóc học sinh khác lén lút hẹn hò.
Hắn tức đến mức gan có hơi đau nhưng mà hắn không nói.
"Chờ một chút nha, anh, em có chuyện nói vớ bạn một chút." Thẩm Thanh Từ hoàn toàn không chú ý đến suy tính nhỏ nhoi của Thẩm Thanh Hàm, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng kéo Hà Nguyên đi để cậu ta nói cho xong.
Trong chớp mắt khi cậu xoay người đi về phía Hà Nguyên cũng bỏ lỡ ánh mắt lạnh đi của Thẩm Thanh Hàm.
Hà Nguyên không nhìn thấy người trong xe lại vẫn nghe thấy loáng thoáng tt kêu anh trai gì đó, trực giác nói với cậu ta người trong xe là người đàn ông hôm đó cậu ta gặp ở cửa văn phòng.
Người đàn ông có ý nghĩ đó với Thanh Từ.
Cậu ta trầm ngâm liếc về phía cửa sổ xe, đột nhiên nở một nụ cười chế giễu.
Hà Nguyên thấy Thẩm Thanh Từ đi về phía mình khuôn mặt lập tức nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời: "Thanh Từ, hôm nay cảm ơn cậu đã giảng nhiều đề như thế cho tôi."
Thẩm Thanh Từ nghi hoặc nhìn cậu ta, không hiểu sao giờ cậu ta mới nói cảm ơn nhưng bên ngoài vẫn nói: "Không có gì, dù sao tôi cũng rảnh rỗi."
Tay cậu trai nhẹ nhàng đặt lên vai Thẩm Thanh Từ, Thẩm Thanh Từ nhíu nhíu mày tuy cảm giác không được tự nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều.
"Có chuyện gì, cậu mau nói đi. Đừng lãng phí thời gian, tôi còn phải nhanh về nhà làm bài tập." Trong lòng Thẩm Thanh Từ chỉ có bài tập mới phát hôm nay.
Nhưng mà cuộc chiến giữa đàn ông với đàn ông thường sẽ không dễ dàng kết thúc, thế nào cũng phải đấu đến ngươi chết ta sống, chặt đầu đối phương xuống mới tính là chiến thắng.
Hà Nguyên cảm thấy bản thân đang chiến đấu với gã đàn ông kia.
Tỷ lệ chiến thắng không cao nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không nhận thua.
"Thanh Từ, tôi có một chuyện rất nghiêm túc muốn nói với cậu." Cậu ta dừng một lát. Ánh mắt khẩn cầu giống như một con nai con bị bỏ rơi: "Tôi không biết vì sao cậu nói không quen tôi, nhưng tôi muốn cầu xin cậu đừng bỏ rơi tôi nữa.'
"Thanh Từ, cậu còn nhớ lúc trước ngồi cùng bàn cậu nói cậu luôn chịu rất nhiều áp lực, rất muốn giải thoát không. Cậu chờ sau khi tôi tốt nghiệp nỗ lực làm việc, tôi nhất định có thể chăm sóc tốt cho cậu." Hà Nguyên nói vô cùng chân thành nhưng Thẩm Thanh Từ nghe thấy da đầu lại tê dại.
Da gà cũng nổi hết cả lên, Thẩm Thanh Từ nhanh chóng lên tiếng ngăn cản lời cậu ta định nói nhưng lại bị Hà Nguyên cắt ngang.
"Cậu đừng lên tiếng, cậu có thể nghe tôi nói trước được không. Từ mấy ngày trước cậu như thay đổi thành người khác. Tôi nhắn tin Wechat cho cậu cậu đều không trả lời." Vô nghĩa, lúc đấy ai ông đây cũng không quen nhỡ đâu nói sai bị lòi đuôi thì làm sao đây. Thẩm Thanh Từ vừa khịa thầm vừa nhịn không được muốn mở miệng.
Nhưng miệng của Hà Nguyên này như cái đập thủy điện xả lũ, blah blah vốn không cho Thẩm Thanh Từ cơ hội xen mồm.
"Thanh Từ, tôi thích cậu,. Rốt cuộc cậu có biết hay không." Giọng nói của Hà Nguyên hơi run run, lần đầu tiên cậu ta tỏ tình với người ta, không chỉ sợ bị từ chối mà còn mong được sự đồng ý của Thẩm Thanh Từ.
Cậu ta muốn ánh mắt của Thẩm Thanh Từ dừng trên người mình nhiều một chút, cho dù chỉ có một chút ánh sáng cậu ta cũng cảm thấy đáng giá.
Có thể cho cậu ta một đáp án ưng ý hay không.
"Nói xong chưa?" Không phải tiếng của Thẩm Thanh Từ mà là——
Không biết Thẩm Thanh Hàm đã xuống xe từ lúc nào, lạnh lùng túm lấy Thẩm Thanh Từ, đôi mắt liếc nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Nói xong thì chúng tôi đi."
"Từ từ! Anh dựa vào đâu mà quyết định thay Thanh Từ!" Hà Nguyên tức giận đến mức muốn đánh người.
Dựa vào cái gì? Thẩm Thanh Hàm cảm thấy bản thân mình sắp bị chọc tức đến bật cười, hắn nhìn nhìn Hà Nguyên rồi nói: "Cậu cho rằng mình là cái thứ gì, tôi quyết định cho em trai tôi liên quan gì đến cậu." Cậu ta nghĩ có thể quản được sao.
Thẩm Thanh Hàm tức giận đến ngứa răng, thật muốn nói thẳng với tên này, đây là Thẩm Thanh Từ của hắn! Là Thẩm Thanh Từ của một mình hắn!
Cho dù không xác định quan hệ hắn cũng có thể lấy danh nghĩa trước khi thi đại học không được yêu sớm từ chối Thẩm Thanh Từ hẹn hò với Hà Nguyên!
Nhưng mà Hà Nguyên không có dây dưa như hắn tưởng tượng, cậu ta chỉ muốn Thẩm Thanh Từ cho cậu ta đáp án.
"Thanh Từ, cậu còn muốn tôi lặp lại lần nữa ư? Tôi thích cậu, thật đó." Giong Hfa Nguyên gần như cầu xin.
Thẩm Thanh Hàm vốn đã cáu kỉnh muốn nổi điên, hắn tuyệt đối không cho phép bất kể kẻ nào thèm muốn Thẩm Thanh Từ của hắn.
"Tôi không thích nam thế nên cậu cũng chớ thích." Cuối cùng Thẩm Thanh Từ lạnh nhạt mở miệng lại lạnh lùng nói lời tuyệt tình như thế.
Cậu không thích đàn ông, cậu nói cậu không thích đàn ông.
Thẩm Thanh Từ nói xong cả Thẩm Thanh Hàm và Hà Nguyên đều ngây ngẩn cả người.
Nghe thấy đáp án như thế Hà Nguyên không can tâm: "Vì sao? Cậu không thích đàn ông mà lúc tôi phát sốt cậu lại lấy nước ấm pha thuốc giúp tôi, giảng đề toán cho tôi, dạy tôi yêu đương. Vì sao lại muốn ở bên cạnh tôi lúc tôi nản lòng thoái chí nhất!" Cậu ta một hơi nói nhiều như thế.
Thẩm Thanh Từ cũng chưa kịp nhận ra, đây mẹ nó. Ngoài giảng đề toán là do cậu làm những cái còn lại cậu chưa từng làm.
Xong rồi, anh trai của cậu có thể cho rằng cậu là biến thái hay không, hoặc là cây củ cải lăng nhăng.
Nghĩ vậy, cậu chính trực từ chối Hà Nguyên lần nữa: 'Tôi cũng không nhớ rõ, tuy rằng tôi thường xuyên thích giúp đỡ mọi người như thế nhưng không có nghĩa là tôi thích đàn ông." Huống hồ cho dù là thích đàn ông cậu cũng sẽ thích một chàng trai mềm mại đáng yêu giống con gái!
Một câu này của trai thẳng Thẩm Thanh Từ lại đồng thời xuyên thủng trái tim của hai người đàn ông. Sắc mặt Thẩm Thanh Hàm từ lúc nghe thấy Hà Nguyên nói những việc Thẩm Thanh Từ từng làm đã tối đi.
Giỏi, lúc phát sốt thì giúp lấy nước ấm, còn giảng đề cho cậu ta, còn dạy cậu ta yêu đương! Còn làm bạn với cậu ta lúc cậu ta nản lòng thoái chí!
Thẩm Thanh Hàm híp mắt lại, đột nhiên túm chặt cánh tay Thẩm Thanh Từ lôi lên xe.
Sau khi mở cửa xe thì ném người vào trong sau đó vòng qua ghế lái lái xe.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Hà Nguyên và Thẩm Thanh Từ chưa kịp phản ứng người đã bị mang đi.
Suốt đường Thẩm Thanh Hàm đem người về nhà ở trên xe cho dù Thẩm Thanh Từ nói cái gì cũng không trả lời.
Trong lòng hắn đang kiềm chế một đám lửa nhưng không muốn chút lên Thẩm Thanh Từ.
Nhưng Thẩm Thanh lại không hiểu tâm tình của hắn cứ trêu chọc đám lửa này.
"Em không thân với cậu ta, anh trai, ngẫm kĩ cũng biết em sao có thể thích đàn ông đúng không?" Thẩm Thanh Từ cảm thấy hình như anh trai mình không vui lắm, đã xụ mặt chứng tỏ là vô cùng không vui.
Cậu muốn dỗ hắn vui vẻ lại đi sai phương hướng, cậu cảm thấy Thẩm Thanh Hàm tức giận vì mình ngấp nghé yêu sớm.
"Anh trai, em không yêu sớm, em không thích ai, về sau cũng sẽ không thích người khác. Em chưa từng có hứng thú với yêu đương." Cậu cật lực muốn thoát khỏi liên hệ giữa mình và hai từ yêu sớm.
Thẩm Thanh Hàm nghe thế lửa trong lòng càng bùng cháy.
"Nếu không muốn tôi làm em trên xe thì câm miệng."
Thẩm Thanh Từ nghe thấy người đàn ông ẩn nhẫn mở miệng, ngẩn người, cơ thể khựng lại trên xe.
•(♥).•*'¨'*•♥•(★) Chỉ có tại goát pát Bánh Ú (★)•♥•*'¨'*•.(♥)•
Vừa viết luận xong là nhào zô edit triện cho mn. Thấy tui ngoan hơm, thấy ngoan thì vote & còm men (*W*) đi nà