Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
  3. Chương 7: Tâm lý
Trước /210 Sau

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 7: Tâm lý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: An Hàn23

Khách và chủ đều vui vẻ, Trương Kim Hoa và cha Cao coi như là có cái nhìn mới đối với con dâu. Quên đi những chuyện cực phẩm trong quá khứ, mánh khóe giao tiếp của Ứng Uyển Dung quả thật rất cao.

Một bữa cơm cô cũng không ăn nhiều lắm, nói cũng ít, nhưng cũng vừa đủ để khiến người khác nói ra theo mong muốn.

Ứng Uyển Dung giống như một làn gió xuân khiến cho nhóm đàn ông thô lỗ cẩu thả có nhận thức sâu sắc hơn, chờ Ứng Uyển Dung và Trương Kim Hoa dọn dẹp bát đũa rồi mang đi rửa xong thì cha Cao cũng theo sau đi ra ngoài, để lại không gian cho nhóm thanh niên nói chuyện với con trai một lát.

Vu Văn Diệu đi đóng cửa, thấy ba người đều đi xuống cầu thang, hướng mọi người nháy nháy mắt ra hiệu, đám người đã mồm năm miệng mười nói chuyện.

"Đội trưởng, vợ của cậu là như thế này!" Thiệu An Bình giơ ngón cái lên, vẻ mặt kính nể.

Trương Kiến Nguyên trực tiếp kéo cái ghế nhựa ngồi xuống cạnh Cao Lãng, nhỏ giọng nói âm lượng cho mọi người vừa đủ nghe hỏi: "Đội trưởng, cậu chính là anh ruột của mình! Trong nhà chị dâu còn có... Em gái hay không? Giới thiệu một chút đi."

"Tiểu tử ngươi, phi, có biết xấu hổ hay không? Đội trưởng, chúng ta có quan hệ tốt, nói với mình đi!" Mày rầm của Cảnh Duệ nhảy lên, cười đến đặc biệt nịnh nọt.

Cao Lãng không có nói gì, trong bụng toàn là nước có ga, đôi mắt ngăm đên thâm thúy nhìn chăm chú một chỗ không dời, lúc lâu sau mới hướng Trác Cao Phi và Dư Minh nói: "Tình huống trong đội các ngươi tạm chống đỡ trước, chờ mình dưỡng thương thật tốt liền trở về kiểm tra tình hình huấn luyện trong đội, nếu lười biếng, cũng đừng trách mình thêm cơm."

Hai người này trong đội đều là lão đại, người nhà cũng đi theo tùy quân, bây giờ đang sinh sống ở trông quân khu không xa trên trấn nhỏ.

Hiện tại quân khu chuẩn bị tu sửa lại đại viện ngay bên cạnh sân huấn luyện, danh ngạch cũng có giới hạn, giống như Cao Lãng nếu muốn thì có thể xin, chờ đại viện hoàn thành là có thể cho người nhà quân nhân theo tùy quân, có điều anh không có đi.

Tuổi của Trác Cao Phi hơi lớn, là người chững chạc, ừ một tiếng đáp ứng. Nhưng thật ra Dư Minh cũng có chút tò mò, "Đội trưởng, có phải lần này chị dâu tính ở lại hay không, có muốn mình giúp cậu đi xin ký túc xá?"

Trong quân đội tự nhiên cũng có ký túc xá, có điều đều là một gian phòng, không có phòng bếp. Cao Lãng cũng không có xin ở nhà bên ngoài, nếu Ứng Uyển Dung đến quân doanh, cũng chỉ có thể cùng Cao Lãng chen chúc trên một chiếc giường đơn...

Cao Lãng không có đồng ý, mím môi nói: "Chờ mình dưỡng thương tốt thì cô ấy cũng phải trở về, ở nơi này cũng không dễ dàng." 

Lời này vừa nói ra, mọi người lộ ra ý vị sâu xa "Ồ" một tiếng, dù da mặt của Cao Lãng có thể so vời tường thành cũng phải đen mặt, đuổi hết người đi.

"Ăn no chưa? No rồi liền nhanh đi về đi, nếu có rảng rỗi thì đến thăm mình, không huấn luyện cho tốt, cẩn thận mình trở về thu thập mấy người!"

Cao Lãng lại lạnh mặt, mọi người cũng cười hắc hắc đi rồi, "Đội trưởng, bọn mình nhất định không đến, ai lại muốn làm bóng đèn chứ."

"Đúng đúng đúng, đội trưởng, mình biết mấy ngày tới đều do chị dâu chăm sóc cậu, cậu nghỉ ngơi thật tốt nha. Cửa này quá mỏng rồi, khụ khụ."

"Văn Diệu, lát nữa giúp mình đi mua hai vé tàu." Cao Lãng gọi Vu Văn Diệu lại nói.

Vẻ mặt Vu Văn Diệu tràn đầy kinh ngạc, sau lại nghĩ đến cái gì đó, lập tức gật đầu, "Mình biết rồi, lát nữa mình sẽ đi mua vé, cậu xem ngày mai được không?"

Lông mày Cao Lãng khẽ gảy nhẹ, Vu Văn Diệu liền ngừng miệng, vui vẻ đi làm chân chạy.

Ứng Uyển Dung liền phụ trách đi vứt rác, còn việc rửa chén bát đều do hai vợ chồng cha Cao làm. Theo cách nói của Trương Kim Hoa chính là: con đã vất vả nấu cơm, việc rửa chén bát này để chúng ta làm là được, cũng không có mấy bát đũa, không tính là việc gì cả.

Bữa cơm làm hôm nay rất giá trị, ít nhất hai cợ chồng cha Cao đều đối với Ứng Uyển Dung có cái nhìn mới, việc chăm sóc Cao Lãng hôm nay cũng không tới phiên cô, an vị ngồi trong phòng rót nước, nghe hai người nói việc vặt vãnh trong nhà với Cao Lãng.

Chuyện này cũng giúp cho Ứng Uyển Dung có thêm hiểu biết đối với nơi này, đối với nhà họ Cao, cô Bảy lớn dì Tám lớn, Ứng Uyển Dung nghe tên thôi cũng có chút loạn, thậm chí có một ít tiếng địa phương nghe không hiểu.

"Như vậy đi, ba và mẹ con đêm nay ngủ ở phòng bên cạnh, buổi tối hai con cũng có lời muốn nói với nhau đi, trước hết cứ thế đã." Cha Cao liền lôi kéo Trương Kim Hoa chuẩn bị qua phòng bên cạnh.

Trương Kim Hoa do dự nhìn mắt của Ứng Uyển Dung, nghĩ đến lời vừa rồi ba nó nói, mặc kệ trước kia đứa nhỏ có như thế nào, nếu hiện tại nguyện ý chung sống thật tốt với Cao Lãng, vậy thì cứ như vậy đi.

Ứng Uyển Dung có chút phản ứng không kịp, nhưng mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, nhìn vừa hào phóng lại thỏa đáng.

"Vậy ba mẹ cũng đi nghỉ sớm một chút."

Cửa đóng lại, Ứng Uyển Dung do dự một chút, vẫn là cài then cửa lại, cô cũng không muốn bản thân ngủ được nửa giấc thì đột nhiên có người đến dọa tỉnh. Ý thức an toàn là vẫn phải có.

Ánh mắt Cao Lãng nhìn từ trên giường xuống dưới, tuy rằng đùi phải bị thương nhưng mà bây giờ vẫn còn có thể đi được. Vỗ vỗ bên cạnh giường nhìn Ứng Uyển Dung nói: "Đêm nay em ngủ trên giường, anh ngủ giường đó cho."

Ứng Uyển Dung nhìn giường gấp bên cạnh liền biết ngủ một đêm là có thể bị đau lưng, ánh mắt lóe lóe, dịu dàng nói: "Chuyện này không tốt lắm đâu, anh Lãng... Anh vẫn nên ngủ trên giường đi, anh là bệnh nhân mà."

Cao Lãng tìm tòi nghiên cứu nhìn ánh mắt Ứng Uyển Dung, thấp giọng nói: "Vậy nếu được thì chúng ta cùng nhau ngủ trên giường?"

Nhất thời Ứng Uyển Dung không nói gì, im lặng liếc nhìn người đàn ông không có chút phong độ thân sĩ nào, "Bác sĩ nói để tránh cho miệng vết thương bị rách thì phải tĩnh dưỡng."

"Cho nên, anh Lãng vẫn nên tự mình ngủ đi."

Cao Lãng nhíu mày nhìn Ứng Uyển Dung một chút cũng không xấu hổ nhăn nhó nói, bình thường giống như nói chuyện xem đêm nay ăn thịt kho tàu hay là rau cải trắng như nhau vậy.

Rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác lạ lùng xuất phát từ đáy lòng cả ngày nay là do đâu, Cao Lãng ngưng mắt thật sâu nhìn cô vợ nhỏ trước mắt. Cho dù là khoảnh khắc yên tĩnh lúc trước, hay vẫn là giọng mắng trong điện thoại, hay là người trước sau thỏa đáng của hiện tại, đều là tiểu hồ ly trong ngoài không đồng nhất.

"Được." Cao Lãng đáp.

Cho dù ngươi có ý tưởng gì, để ở ngay trước trước mắt, đến một ngày nào đó cũng sẽ biết được nguyên nhân tại sao cô ấy lại lặp đi lặp lại hành động đó.

Ứng Uyển Dung đã sớm rửa mặt xong, nhìn Cao Lãng với thân hình cao lớn nằm trên giường gấp phát ra âm cót két, có cảm giác giống như một cô vợ nhỏ oan ức, nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.

Cao Lãng thấy Ứng Uyển Dung liền nghiêng người qua chỗ khác, đôi môi khẽ mím lại lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, có chút không hiểu, cô có gì mà vui vẻ chứ?

Cao Lãng cảm thấy Ứng Uyển Dung giống như một cuốn sách, ngươi không thể nhìn thấy mặt sau của nó, liền hoàn toàn không biết tiếp theo có thể phát sinh chuyện gì. Hơn nữa cuốn sách còn rất thú vị, để cho anh nghĩ muốn lật trang tiếp theo, tiếp tục xem, cực tốt...

Ứng Uyển Dung kéo rèm thật tốt, quay lưng lại thay một bộ quần áo khác, sau đó mới lại kéo rèm ra, tránh cho việc nhỡ đâu buối tối Cao Lãng có bị ngã xuống đất mà cô lại không phát hiện.

Hai người nằm trên giường, một cao một thấp, tắt đèn xong, ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, mơ hồ có thể khuôn mặt của nhau.

Tuy rằng Ứng Uyển Dung rất mệt, nhưng hiện tại lại không thể ngủ được, muốn nói chút gì đó, nhưng lại cảm thấy có chút không tiếc.

Ánh mắt sắc bén của Cao Lãng chuẩn xác bắt giữ bóng lưng đang lăn qua lộn lại của Ứng Uyển Dung, thấp giọng nói: "Không ngủ được sao?"

Ứng Uyển Dung quay người lại, đầu gối lên tay trái, tóc đen xõa trên gối, "Vâng, mệt quá nên không muốn ngủ."

Âm thanh như mặt nước mát lạnh sạch sẽ, Cao Lãng sửng sốt, tai sao trước kia mình lại không cảm thấy âm thanh của cô có chút dễ nghe?

"Đếm cừu đi, lúc anh không ngủ được cũng đếm cừu liền ngủ được đó."

Ứng Uyển Dung trừng mắt, âm thanh lời biếng nói: "Em muốn nghe anh nói chuyện, việc huấn luyện trong quân đội có mệt không?"

"Ừm, đã sớm thành thói quen rồi." Cao Lãng chính là nói chuyện như việc làm sát thủ vậy, ngắn gọn sáng tỏ khiến cho người khác không có cách nào nói tiếp được.

"Em muốn biết... Vì sao lúc trước anh lại muốn kết hôn với em?" Ứng Uyển Dung hỏi.

Cô muốn đáp án này, nếu trả lời không hợp ý của cô, thì cho dù vừa rồi cô có cảm thấy người đàn ông này vừa mắt mình, cô cũng chỉ có thể bỏ qua.

Mày kiếm của Cao Lãng nhíu lại, trực tiếp ngồi dậy, Ứng Uyển Dung không rõ ý định của người đàn ông này, trên mặt khí thế cũng không muốn thua anh, cho nên liền ngồi dậy.

"Uyển Dung... Anh biết mình trong ngày kết hôn lại ra ngoài làm nhiệm vụ, em rất không vui." Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn anh, Cao Lãng tiếp tục nói: "Quả thật lúc trước kết hôn có chút vội vàng, anh cũng không nghĩ nhiều, chuyện trong quân đội rất nhiều, ba mẹ ở nhà lại thúc giục phải làm ngay..."

"Có khả năng em cũng chưa có suy nghĩ rõ ràng, anh cũng đáp ứng quá vội vàng, việc này anh có lỗi. Mặc kệ trước kia như thế nào, nếu em muốn ly hôn, chờ ba mẹ đi rồi, anh sẽ viết báo cáo."

Trong bóng tối Ứng Uyển Dung miêu tả đường cong trên khuôn mặt của Cao Lãng, đôi môi cong lên nở nụ cười, đôi mắt lóe sáng.

"Việc này không vội, chờ anh dưỡng thương tốt rồi nói sau." Ứng Uyển Dung bỏ xuống tâm sự trong lòng, phất phất tay không thèm để ý nói, nằm xuống ôm gối đầu chuẩn bị ngủ.

Cao Lãng còn rất nhiều lời muốn nói, đáng tiếc Ứng Uyển Dung nói một câu "Ngủ", liền thật sự ngủ luôn...

Cao Lãng ngồi trong bóng đêm lúc lâu, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Ứng Uyển Dung, cũng khắc thật sâu trong lòng.

Quảng cáo
Trước /210 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huyền Môn Cao Thủ Tại Đô Thị

Copyright © 2022 - MTruyện.net