Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
  3. Chương 81: Tương Tư
Trước /210 Sau

Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 81: Tương Tư

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Editor: Mẹ Bầu

     Tuy rằng Ứng Uyển Dung được xem như là một đại nữ diễn viên mới, nhưng hiện tại lại có quyền thế rất mạnh.

Thế nhưng mà Khang Đức đối xử với cô vẫn bình đẳng như trước, giống như những diễn viên khác trong cùng đoàn làm phim.

Điều này làm cho trong lòng những người ủng hộ đối với Ứng Uyển Dung, mơ hồ có chút chua xót không ít.

     Mặc kệ Ứng Uyển Dung ở bên ngoài có thành công như thế nào, ở trong đoàn làm phim này, cô và những người khác đều giống nhau.

Hơn nữa, nhỏ thì cũng vẫn là nhỏ rồi, lớn thì cũng chưa hẳn là tốt, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, bao nhiêu ví dụ còn thiếu sao? Là một diễn viên giỏi hoàn toàn đều dựa vào tác phẩm để nói chuyện!

     Lâm Tuyết cũng không biết là đã nhận rõ ra sự thực chưa, hay là vẫn còn nghĩ thế nào thì không biết.

Trong khoảng thời gian này cũng không có thấy cô ta tiếp cận đến trước mặt Ứng Uyển Dung.

Điều này ngược lại, lại khiến cho Ứng Uyển Dung thêm đề cao cảnh giác.

Phàm là chó cắn người thì sẽ không sủa, chỉ sợ nhất đúng là cái loại người nín nhịn mạnh mẽ để nghĩ muốn giở trò xấu với  người ta.

     Lần trước Lữ An Dịch tuy rằng bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim rồi.

Nhưng mà mặt sau cũng vẫn còn bóng dáng của Lâm Tuyết bao phủ, @MeBau*[email protected] luôn luôn đúng là âm hồn bất tán.

     Cho đến khi bộ phim Nữ Đế được hoan nghênh nhiệt liệt một tháng sau, Ứng Uyển Dung cũng phải đi theo đoàn làm phim cùng nhau chạy tới nơi khác để quay chụp phân cảnh diễn xuất rồi.

Khang Đức chủ yếu lựa chọn sử dụng địa phương chính là một nơi có phong cảnh cảnh sắc đẹp đẽ.

Ngoài chuyện đã tới gần ngày hè, trên người mặc một thân toàn cổ trang làm cho mồ hôi ướt đẫm, kỳ thực đoàn người vẫn luôn cực kỳ chờ mong được ra ngoài đi dạo.

     Cố Tinh Tinh và các cô líu ríu thảo luận cần phải chuẩn bị một chút những thứ gì đó để mang đi.

diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Riêng Ứng Uyển Dung thì vẫn đang ngồi ở trên băng ghế đằng kia, cầm một cây kim một sợi chỉ để thêu khăn.

     Lục Manh đang ngồi ở trên giường xếp quần áo, thấy Ứng Uyển Dung lại bắt đầu thêu hoa rồi, trực tiếp cười phá lên một tiếng rồi.

     " Lâm muội muội (Ứng Uyển Dung đóng vai Lâm Đại Ngọc trong phim Hồng Lâu mộng) của chúng ta thật sự là hiền lương thục đức, Lúc này mà mỗi ngày vẫn ở đó mà thêu hoa, cũng không đi xem kịch bản như thế nào.

Này cậu nói xem, đây là thêu hoa gì đó hay chính là cỏ đấy?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Lục Manh trực tiếp từ phía trên thò đầu ra, nhìn xuống.

     Cố Tinh Tinh chính là đang thử váy ở trên người, người hết xoay trái lại xoay phải, miệng hỏi Triệu Dao Cẩm xem bộ váy này mặc như thế nào.

Nghe thấy Lục Manh nói như vậy cũng liền nhíu mày qua để nhìn nhìn.

     "Cũng không biết Uyển Dung có phải là bởi vì linh cảm từ lần quay phim vài ngày trước hay không, Từ hôm ấy về sau liền siêng năng chịu khó làm một cái khăn tơ, liền ngồi chết dí ở trong phòng để thêu hoa rồi."

     Triệu Dao Cẩm thăm dò nhìn nhìn, nói khen tặng Ứng Uyển Dung thực sự là đang thêu hoa rồi.

Ở mặt trên là một đóa hoa giống như hình gậy có đường nét xoắn xuýt.

Mặt trên nhìn khá gọn gàng ngoại trừ bộ dáng của đóa hoa nhìn thật thảm thương.

Mặt sau thì có quá nhiều đường chỉ, thoạt nhìn cũng thấy đây là do một người chưa có kinh nghiệm về thêu…

     Ứng Uyển Dung mắt điếc tai ngơ, híp mắt cẩn thận từng đường kim sợi chỉ thêu một.

Một lúc sau cô nhìn xem đóa hoa nho nhỏ màu vàng, cười cười vẻ rất vừa lòng.

     "Tớ tốt xấu gì còn biết thêu thùa! Các cậu giỏi lắn thì cũng chỉ biết đích cái cúc áo mà thôi." Ứng Uyển Dung nói vẻ tràn đầy tự tin, lấy chiếc khăn từ trong khung thêu xuống gấp xếp lại gọn gàng.

     Cũng may là bọn họ đang quay phim truyền hình cổ trang, những khung thêu vải lụa và những đồ vật khác, tất cả đều có đầy đủ.

Chỉ cần bạn có thể sử dụng thì không thành vấn đề.

     Lục Manh phục hồi tinh thần lại kinh ngạc nói: "Uyển Dung, không phải ý cậu muốn nói, cái khăn này là cậu định tặng cho Cao Lãng đấy chứ?"

     Trong phòng liền một trận trầm mặc khác thường, rồi sau đó một trận cười thành tiếng phát ra.

Ứng Uyển Dung hơi đỏ mặt hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không để ý các cô bạn mop mình nữa.

Đây là một món đồ mà cô đã tự tay làm để tặng cho người khác, đặc biệt hơn nữa là cô vốn không am hiểu nhất chính là công việc thêu thùa này.

     Ứng Uyển Dung sờ sờ cái hộp trang điểm vẫn luôn luôn đặt ở bên gối.

Chiếc hộp này là sau Tết Nguyên đán cô liền mang theo đi.

Tuy rằng sau này Cao Lãng không hỏi cô có nhận được hay không, nhưng mà mỗi lần ra ngoài anh đều sẽ hỏi cô cực kỳ hàm súc, gần đây cô đang dùng loại lược nào.

.

.

     Đàn ông quen kiềm chế và nhường nhịn, nhưng Ứng Uyển Dung thì không thể coi đó là điều hiển nhiên được.

Cô, luôn luôn nhớ thương muốn tặng lại cho Cao Lãng một thứ gì đó.

Dù sao lần này ra ngoài quay phim, có thể nói, nếu nhanh thì có lẽ cũng phải đến năm sau mới trở lại rồi.

Lời nói muộn, cô nghĩ cũng không cần phải chọn thời gian tốt.

     Ứng Uyển Dung mắt khép hờ.

Trên gương mặt trơn bóng mịn màng thoáng lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Trong nháy mắt vẻ dịu dàng kia gần như làm mê hoặc ánh mắt của quần chúng.

Mấy người Lục Manh các cô nhìn nhau mà cười đều không thể nào nói được cái gì đó.

Có thể được một cuộc hôn nhân toàn tâm toàn ý như vậy, thật là làm cho người ta khó nén được sự ao ước.

     Kỳ thực vài ngày nay Cao Lãng bề bộn rất nhiều việc.

Nhưng mà cho dù có bận rộn đến đâu, anh cũng phải thu xếp để trống ngày Chủ nhật để đi đến gặp cô vợ nhỏ của mình.

Thời gian sum vầy vốn là ngắn ngủi.

Chờ đến khi đoàn làm phim bắt đầu đi quay khắp cả nước, thì lúc đó có muốn gặp mặt nhau một lúc thì còn khó hơn.

     Ban đầu còn có người trêu ghẹo Cao Lãng, cô vợ nhỏ của anh đã thành ngôi sao lớn.

Về sau nên nói với chị dâu giới thiệu nhiều các nữ đồng chí cho bọn họ, để bọn họ thoát khỏi cảnh độc thân.

Học viện quân sự cũng có sắp xếp buổi chiếu phim ngoài trời cho mọi người cùng xem.

Mọi người ai nấy đều cầm một chiếc ghế nhỏ, ngay ngắn trật tự thu xếp chỗ ngồi.

     Cái gì quốc thù gia hận, tất cả đều không sánh nổi với nụ cười của mỹ nhân.

Bọn họ mở to mắt xem hàng loạt các mỹ nhân xinh đẹp tuổi trẻ trong trang phục cổ trang, mỉm cười duyên dáng, mắt xinh sáng ngời.

Mọi người xem kìm lòng không đậu, đều muốn túm trở về thời cổ xưa kia một chút để theo đuổi các cô rồi.

     Khi nhìn thấy công chúa đại Chu, bọn họ phát ra từng tràng vỗ tay nhiệt liệt, âm thanh rào rào.

Đợi đến lúc Ứng Uyển Dung xinh đẹp xuất hiện ở trên màn ảnh, thì xung quanh lặng ngắt như tờ một mảnh.

Ngoại trừ việc cẩn thận truy tìm và cảm nhận vẻ đẹp khó tả bằng mắt, thì trong tâm trí của mọi người không còn cái gì thừa để lại.

     Cười một tiếng khuynh thành, cười thêm một tiếng nữa liền khuynh quốc.

Nếu trong phim để cho bọn họ làm quân chủ nước khác, phỏng chừng cũng là không ngăn cản được nụ cười của mỹ nhân, cam tâm tình nguyện dâng lên những thứ của mình!

     Cao Lãng hai tay ôm ngực rũ mí mắt xuống xem hình ảnh của Ứng Uyển Dung ở trong phim.

Có nhiều cảnh chính bản thân anh cũng tham gia diễn xuất.

Chỉ có điều, chính là anh không lộ mặt hoặc là che mặt.

Hiện tại lại được đi xem bộ phim điện ảnh được công chiếu như vậy, cái loại cảm giác này là hoàn toàn không giống như như vậy.

     Trương Diệu Tổ cùng anh trai là Trương Quang Diệu cũng xếp ghế ngồi ở phía sau.

Năng lực phòng ngự của bọn họ tương đối cao, các tiểu mỹ nhân bọn họ cũng đã từng thấy nhiều.

Bây giờ bọn họ không cùng nhau chèn ép Cao Lãng nữa.

     "Chậc chậc, anh xem những người kia kìa! Giống như chưa được nhìn thấy một mỹ nữ nào vậy, nước miếng đều sắp chảy ra đến nơi rồi.

.

." Trương Diệu Tổ hất càm lên nhìn về phía hướng trước mặt.

Quảng cáo
Trước /210 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thích Thầm Bé Nhút Nhát

Copyright © 2022 - MTruyện.net