Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mẹ Bầu
Vì tỉnh X nằm ở vùng Trung á, thuộc vùng khí hậu nhiệt đới ẩm ướt.
Cả năm đều nóng nực, ẩm ướt, Nhiệt độ trung bình hàng năm từ 16 đến 18 độ, ấm vào mùa đông và nóng vào mùa hè.
Đoàn phim đã liên hệ với địa phương về nơi ăn ở và đã sắp xếp xong xuôi một số nơi sẽ thực hiện cảnh quay.
Cảnh sắc nơi này tuyệt đẹp vào loại nhất thiên hạ.
Nếu không phải là Khang Đức đã sắp xếp nhiệm vụ quay phim nặng nề, các diễn viên trẻ tuổi của đoàn làm phim nhất định sẽ đi ra ngoài làm cuộc du ngoạn tập thể.
Mọi người còn chưa kịp thích ứng với thời tiết ẩm ướt ở nơi này, @MeBau*[email protected]@ thì đã bắt đầu chuẩn bị bố trí bối cảnh.
Ứng Uyển Dung đã thành thói quen, hàng ngày khi đi theo đoàn làm phim hối hả ngược xuôi, cô mang theo một cái ba lô nhỏ chứa các loại thuốc, băng gạc, thuốc dán, các loại thuốc viên thường dùng.
Bất luận là bị cảm nắng, ăn uống bị bụng, đều có thể lấy ra được thuốc thích hợp.
Ngày đầu tiên đến nơi đây, mấy người trong nhóm Cố Tinh Tinh đều ào ào bị ngã bệnh, cũng bởi vì chưa thể thích ứng ngay được với loại khí hậu này.
Khang Đức chỉ cấp cho thời gian hai ngày để thu xếp.
dieendaanleequuydonn, Đến ngày thứ ba sẽ bắt đầu hoá trang để quay phim rồi.
Cố Tinh Tinh nằm liệt ở trên giường nhìn Ứng Uyển Dung tinh thần sáng láng, không có vẻ gì là không thuận, hỏi: "Uyển Dung, nhìn cậu thấy thân mình còn mảnh mai hơn so với chúng tớ, không nghĩ tới chúng tớ lại bị ngã bệnh trước cậu như thế.
.
."
"Uyển Dung, trong cái ba lô của cậu, bất cứ loại thuốc gì cũng đều có cả! Cậu có phải là nhân vật Doraemon ở trong truyện tranh Doraemon không vậy? Cũng chỉ là cái túi vải nhỏ, vậy mà cái gì cũng có?" di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Lục Manh là người hoạt bát, năng động, thích nhất là đọc những cuốn sách nhỏ đầy chất xám của con người, giờ phút này lại vẫn ỉu xìu như trước mang theo một chút ảo tưởng.
Triệu Dao Cẩm bị lên sốt nhẹ, nằm lỳ ở trên giường vẫn không nhúc nhích, thở một cải cũng đều cảm thấy đầu óc, người ngợm đau nhức, cũng không biết ngày mai khi quay phim phải làm như thế nào mới tốt rồi.
"Nghỉ ngơi thật tốt đi.
Để tớ đi mua cơm cho các cậu ăn nhé! Cơm nước xong thì liền uống thuốc đi, Ngày mai khẳng định là sẽ khỏe lại ngay thôi." Các cô chính là nhất thời không thích ứng với chuyện đi lại, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn không hiểu được để điều chỉnh trạng thái, vấn đề này không lớn.
"Tớ chỉ muốn nói với các cậu, đây chỉ là do các cậu chưa quen thung quen thổ thôi.
Các cậu phải ăn cơm thật mạnh mẽ vào, không được nhịn ăn nữa, lần sau cần phải nhớ là được rồi."
Ứng Uyển Dung nói xong, Cố Tinh Tinh và các cô liền ho khụ khụ, ngượng ngùng quay đầu lại.
Ứng Uyển Dung lắc đầu đi ra ngoài đi mua cơm cho các cô bạn.
Trên đường đi Ứng Uyển Dung gặp Khang Đức, vừa nói vừa đi về hướng căn tin tạm thời.
Nhóm nam diễn viên tương đối đơn giản, cơ bản không có cái gì về vấn đề không quen đất không quen nước.
Tạ Thiên Thành nhìn thấy Ứng Uyển Dung đi tới, liền hướng về phía cô vẫy tay, ý bảo có thể ngồi ở ghế phía đối diện không có người ngồi.
Ứng Uyển Dung mua cơm xong xuôi, mang theo hộp cơm của mình liền đi tới.
Cô ngồi cùng ở một chỗ với Tạ Thiên Thành, anh là nam diễn viên quan trọng trong đoàn làm phim.
Giờ phút này bọn họ tươi cười cởi mở, mặt mày hớn hở.
Hai ngày nữa khi quay phim, thì lại là một bộ dáng muốn tranh đấu với nhau, thật là có sự thú vị hết sức.
"Chúng tôi còn đang nói chuyện không thấy cô đâu cả, lại liền thấy cô đi đến rồi." Tạ Thiên Thành đã ăn cơm xong rồi, nhưng vẫn ở lại để chờ các bạn đồng nghiệp.
Ứng Uyển Dung vừa ngồi xuống, anh liền cười nói.
"Nói bậy bạ cái gì về tôi đấy?" Ứng Uyển Dung cũng cười đáp lại.
Trong con ngươi mang theo ánh sáng lấp lánh.
Cho dù Ứng Uyển Dung không hề hoá trang, nhưng cô vẫn là một mỹ nhân, một người con gái mang theo một vẻ đẹp tự nhiên.
"Cô có biết ngày mai chúng ta sẽ phải đi quay phim ở địa phương nào hay không? Bên kia có thác nước, đạo diễn Khang nói quay phim xong, chúng ta sẽ đi vào trong đó để lấy cảnh.
Phỏng chừng cô còn có cơ hội để đi chơi thuyền trên hồ, nhìn thác nước phía xa đó." Một diễn viên nam khác sắm vai Cổ Liễn cũng cười nói.
"Chúng tôi cũng nói, nhất định là khi đã quay phim xong rồi, sẽ cùng đi tới nơi đó để ngắm cảnh.
Đạo diễn Khang cũng đồng ý, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ quay phim rồi.
Bất quá, có thể đẻ ra nửa ngày cho chúng ta đi đến đó một chút để xem, nhiều người đi thì cũng náo nhiệt hơn một chút." Tạ Thiên Thành nói giải thích.
Ứng Uyển Dung gật gật đầu, không có tỏ thái độ gì.
Nhóm diễn viên nữ ở chung quanh cũng nghe được những lời này, liền ào ào nói thuyết phục Ứng Uyển Dung.
"Uyển Dung, chúng ta cùng đi chơi nhé.
Rốt cuộc cậu ngồi buồn ở trong ký túc xá là có ý gì.
Tuổi còn trẻ cần phải hoạt bát một chút.
Chúng ta có thể cùng nhau chụp ảnh lưu niệm một chút.
Nếu để lần sau đến đó, thực cũng không biết là lúc nào nữa."
Kỳ thực chính là mọi người nghĩ muốn lôi kéo Ứng Uyển Dung đi để làm bảo đảm.
Có người nào không biết trong đoàn làm phim này, diễn viên được đạo diễn Khang thích nhất chính là Ứng Uyển Dung kia chứ! Ứng Uyển Dung tính cách nhu thuận, trừ bỏ quay phim chính là xem kịch bản, hoặc là chính là bản thân đọc sách nâng cao chất lượng.
Chỉ cần Ứng Uyển Dung đồng ý đi cùng với bọn họ ra ngoài như vậy, có trở về trễ một chút như thế, thật sự cũng không chuyện gì trở ngại.
Chắc chắn đạo diễn Khang sẽ không nói năng gì.
Lâm Tuyết ở một bên âm thầm trợn trừng mắt! Sao ở nơi nào cũng đều có Ứng Uyển Dung như vậy? Ngay cả chuyện đi ra ngoài để giải sầu cũng thế.
Vương Phương cười tủm tỉm nhìn mấy người bọn họ nói chuyện.
Cô cũng không ngay lập tức gia nhập vào cuộc thảo luận đó.
Chờ đến khi mọi người nói không sai biệt lắm, mới lên tiếng nói: "Tôi cũng nghe thấy nói ở nơi đó cảnh sắc đẹp lắm, có rất nhiều đoàn làm phim đã từng đi vào trong đó để lấy cảnh.
Còn có mấy lời đồn đãi nói là, ở nơi đó nước trong suốt đến tận đáy hồ, có thể nhặt được một viên đá ở giữa hồ tặng cho người yêu, sẽ được ở cùng nhau đến thiên trường địa cửu."
Đầu lông mày của Ứng Uyển Dung liền động đậy.
Cô nghĩ đến nếu như Cao Lãng nhận được phần quà tặng này, khẳng định mỗi ngày đều sẽ che ngực.
Bởi vì thân phận của anh có tính chất đặc thù, liền đại biểu rất nhiều chuyện này nọ, không thể mang theo ở trên người.
Như vậy tặng cho anh viên đã ở giữa hồ kia, dường như cũng là một sự lựa chọn không sai.
Người khác không nhìn ra trong lòng Ứng Uyển Dung đã có ý dao động.
Vương Phương từ nhỏ liền đã hiểu được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đương nhiên là đã thấy rõ ràng minh bạch, ý cười liền tụ tập ở trên môi.
Trên gương mặt thanh tú chợt thoáng qua một tia sáng mỏng manh.
Ngồi ở bên người Vương Phương là một nam diễn viên, đang dùng ánh mắt yêu say đắm nhìn cô (Vương Phương), gắp cho cô những đồ ăn mà cô thích ăn nhất, đặt lên bát ở trước mặt.
Vương Phương rũ mắt xuống nhàn nhạt quét mắt qua, sau đó ngược lại, lại ngước mắt lên nở nụ cười với lúm đồng tiền nói chuyện với anh.
Khang Đức đang lựa chọn hai khu sân vườn lớn ở hai nơi để bố trí trong hai ngày, liền lôi kéo người trong đoàn làm phim đến bắt đầu quay phim.
Chung quanh có các đình đài lầu các để làm bối cảnh.
Chỉ mới vừa đi đến gần cửa, đã có thể chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách của dòng suối.
Tiếng động này vẳng đến từ bên trái cửa chính nơi có hòn giả sơn Hoàng Thạch.
Nước từ trên hòn giả sơn đổ xuống hình thành thác nước, giống như là trong một khu núi rừng hoang dã, rất thú vị..