Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mẹ Bầu
"Em không bị làm sao rồi.
.
.
Thật là tốt." Cao Lãng đỏ mắt khàn giọng nói.
Cả một ngày này chỉ lo lắng, nôn nóng, đến giờ phút này anh cũng đã tìm lại được sự bình tĩnh.
Cô vợ nhỏ của anh lúc này vẫn còn nguyên vẹn, đang đứng ở trong lòng anh như vậy.
"Cho anh xem nào, có phải là chân của em đã bị thương rồi hay không?" Cao Lãng im lặng một lát, mới sực nghĩ đến vừa rồi tư thế đứng của Ứng Uyển Dung có cái gì đó không đúng.
Nhất định là cô đã bị thương rồi! Cao Lãng nghĩ đến đây liền vội vàng cúi người xuống để thăm dò xem cái chân của Ứng Uyển Dung.
"Đừng!" Ứng Uyển Dung nói cự tuyệt @MeBau*[email protected]@ , ôm Cao Lãng thắt lưng không buông ra, gò má cô vẫn áp sát tại vào nơi trái tim của Cao Lãng, lúc này vẫn còn đang nhảy nhót.
Thời khắc này, Cao Lãng bất lực mới xem như rời xa cô.
"Cao Lãng.
.
.
Anh có thể đến đây được rồi, thật tốt quá!" Ứng Uyển Dung cúi đầu nói, cắn cắn vào đôi môi như cánh hoa, nghĩ muốn nói nhiều hơn.
Tuy nhiên cô cũng cảm thấy mình yếu ớt đến không còn sức lực nữa.
Ứng Uyển Dung biết Cao Lãng nhất định sẽ hiểu rõ ý của cô.
Lồng ngực của Cao Lãng đau đớn không thôi.
Anh muốn an ủi cô vợ nhỏ của mình, nhưng lại không biết phải nói cái gì đó mới đúng.
Anh chỉ có thể đứng yên ở đó, vỗ vỗ vào phía sau lưng Ứng Uyển Dung.
Dieenndkdan/leeequhydonnn Cảm giác được bả vai của Ứng Uyển Dung đến lúc này vẫn còn đang run rẩy, Cao Lãng trực tiếp lấy hành động thực tế cho Ứng Uyển Dung thấy, anh vẫn đang ở trong này, cô không cần phải sợ.
Hai người ôm hôn nhau đến nước chảy thành sông, khiến cho hai người càng có thể dán sát trái tim lẫn nhau ở cùng một chỗ.
Cùng nhau hấp thu hơi ấm duy nhất giữa cái lạnh như băng trong đêm khuya.
Hai người giống như là bảo vệ cho lẫn nhau, cho cái gia đình nho nhỏ, không bao giờ phải chia lìa nhau nữa.
.
.
"Cao Lãng! Hai người như thế nào rồi?" Đột nhiên tiếng nói của Vệ Thành chợt vang lên.
Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần.
Lúc này Cao Lãng đã tì cái trán của mình len trán của cô thở phì phò rồi.
๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Trong mắt hai người đều mang theo một tia lửa, lặng yên không một tiếng động chợt lóe sáng lên rồi lại tắt.
Vệ Thành nhìn thăm dò xuống phía dưới.
Bởi vì có liên quan đến trời đổ mưa cho nên không thể nhìn thấy rõ tình huống ở phía dưới.
Vệ Thành cầm đèn pin quơ quơ, nhìn thấy hai người đều an ổn đứng ở bên trong hố sâu kia, liền hô: "Nhanh chút đi, để tôi kéo hai người đi lên, mưa giờ càng rơi xuống càng lớn hơn rồi."
Cao Lãng nghe vậy lập tức lấy dây thừng cột vào bên hông Ứng Uyển Dung, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng cô trầm giọng nói: "Anh sẽ đưa em đi lên, đừng sợ."
Ứng Uyển Dung nghĩ muốn quay đầu lại để nói với Cao Lãng là mình không sợ! Đã có anh đang ở đây rồi, Dienddanlequuydon, em không thấy sợ một chút nào hết.
Nhưng giờ phút này, cũng không phải là thời điểm để nói những lời như thế.
Ứng Uyển Dung một chân bị đau nê không thể dùng sức được.
Cao Lãng trực tiếp ôm lấy hông của Ứng Uyển Dung, nâng cô cao lên tới gần miệng hố.
Vệ Thành dùng sức lôi dây thừng hướng lên trên, sau đó Tạ Thiên Thành đuổi tới kịp, trực tiếp đưa tay ra lôi kéo hai tay Ứng Uyển Dung, kéo người đi lên.
Ứng Uyển Dung vừa mới cởi bỏ dây thừng, dự định ném xuống cho Cao Lãng.
Nhưng chỉ thấy Cao Lãng lưng đeo chiếc ba lô của cô, từ dưới đáy hố sâug bò đi lên.
Anh ném chiếc ba lô cho Vệ Thành, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn còn bản thân mình cõng Ứng Uyển Dung, nói: "Chúng ta xuống núi trước đã! Nhìn xem đoàn người đã xuống núi hay chưa."
Vệ Thành cùng Tạ Thiên Thành đưa tay gạt nước mưa ở trên mặt, gật gật đầu, sải bước đuổi kịp cước bộ của Cao Lãng đi xuống dưới.
Bước chân của Cao Lãng trầm ổn và có lực, cánh tay cực kỳ cường tráng vững vàng, nâng Ứng Uyển Dung lên.
Hai vợ chồng, khắp người nhìn thật nhem nhuốc chật vật, cả người đều mang theo mùi bùn đất.
Nhưng Ứng Uyển Dung vẫn luôn luôn dán sát ở phía sau lưng Cao Lãng, cắn môi rơi lệ.
Nước mắt theo ý cô là cực kỳ vô dụng.
Rất nhiều khi cô đã cắn răng ép nước mắt phải chảy ngược trở lại.
Mặc dù thời điểm ấy vừa mệt lại vừa khổ, nhưng cô cũng đều cảm thấy không có gì lớn.
Cuộc sống dài lâu như vậy, có cái gì mà không qua được điểm mấu chốt này?
Nhưng mà lần này Ứng Uyển Dung lại phát giác ra, cô vô cùng quý trọng cuộc sống mới này, lại càng quý trọng người đàn ông ở dưới thân mình hơn.
Từ bề ngoài mang đến lực hấp dẫn, dần dần cô đã bị tính cách anh nội liễm kiên cường của anh hấp dẫn.
Có lẽ Cao Lãng càng không có vẻ bề ngoài tuấn mỹ, khua môi múa mép nói năng khéo léo, nhưng anh lại có một trái tim không hề biết sợ.
Vì cô, anh có thể cam nguyện sự mạo hiểm, khi cô lần lượt lâm vào trong sự tuyệt vọng, anh đã tới để cứu cô thoát ra.
Cao Lãng, với cô lại càng quan trọng hơn.
Cô ưa thích anh càng ngày càng nhiều càng nhiều hơn, nhiều đến nỗi biến thành yêu.
.
.
Bốn người sau khi xuống núi liền phát hiện ra mấy người trong nhóm Cố Tinh Tinh vẫn còn chưa đi.
Cũng không biết từ nơi nào các cô đã tìm được chiếc ô che, cứ như vậy ngồi ở một bên chờ đợi mọi người trở về.
Nhìn thấy Cao Lãng trên lưng cõng một người đi xuống núi, liền ào ào đứng lên.
"Uyển Dung? Có phải là Uyển Dung hay không?" Lục Manh chạy tới muốn nhìn cho rõ hơn.
Trời tối đen một mảnh, chỉ còn lại vài tia sáng soi lốm đốm, có thể nhìn thấy được mơ hồ người mà Cao Lãng đang cõng trên lưng.
Ứng Uyển Dung buổi sáng trang điểm như thế nào, các cô đều còn nhớ rõ.
Bất quá trải qua thời gian một ngày mà Ứng Uyển Dung liền đã biến thành như vậy.
Tóc tai đều bị nước bùn bao phủ, trên người thì càng khỏi phải nói nữa, gò má cánh tay quần áo đều bị cọ sát rách thành từng mảnh.
Nhìn Ứng Uyển Dung như vậy, càng làm cho người ta lo lắng không thôi.
"Tớ không sao đâu, đừng quá lo lắng.
.
.
Các cậu cũng không có chuyện gì rồi, như vậy thật tốt quá." Ứng Uyển Dung lúc này tâm tình đã bình phục lại không ít, lại còn có thể lộ ra một nụ cười yếu ớt, nói an ủi mấy cô bạn.
Mặc dù ở trong mắt các cô bạn gái kia, Ứng Uyển Dung cười tươi như vậy lại càng giống như là tìm niềm vui trong đau khổ vậy.
"Uyển Dung, lần này chúng ta đều nhìn thấy! Chính là cái con bé Lâm Tuyết kia! Nó đã đẩy cậu ngã xuống! Con người này thế nào lại hư hỏng như vậy nhứ!" Cố Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải là thời cơ không đúng, cô hận không thể bắt được Lâm Tuyết, đánh cho cô ta một trận.
Ánh mắt của Cao Lãng lạnh thấu xương mang theo một chút hàn khí.
Anh mím nhanh cặp môi mỏng che giấu đi hàm răng đang bị anh cắn chặt.
So với bất kỳ người nào, anh đều thống hận người phụ nữ không chút hiểu biết này.
Anh đã sai lầm rồi, lúc trước anh không nên khuyên Uyển Dung.
.
.
Người này rõ ràng trái tim chính là đã hóa điên rồi!
Anh rất khó cam đoan ở thời điểm nhìn thấy cái cô gái này, có phải là anh sẽ không thể nào nén nhịn được mà không đánh cho cô ta một trận hay không! Uyển Dung.
.
.
chỉ thiếu chút nữa đã bị cô ta hại chết!
"Rời khỏi nơi này đã rồi hãy nói chuyện sau.
Mọi người đều ở nơi này cả sao?" Ứng Uyển Dung hiểu rõ sự tình nặng nhẹ.
Ở vào thời khắc nguy nan, cô trước muốn bảo vệ an toàn cho đoàn người đã.
Ở ngay tại dưới chân núi như thế này, chung quy vẫn có cảm giác không được an toàn.
Chờ đến khi bọn họ đã thoát khỏi khốn cảnh, những gì mà Lâm Tuyết đã thiếu nợ đối với cô, đương nhiên cô ta cũng nên phải hoàn trả.
"Còn có người khác vẫn còn chưa trở về, chính là người đã cùng với nhóm các cô cùng nhau lên núi đó.
Không dám xuống núi trước khi tìm được người." Một người dân bản địa trong thôn dân nói vẻ đầy lo lắng.
Vệ Thành cùng Cao Lãng liếc mắt nhìn nhau.
Ứng Uyển Dung chú ý tới ánh mắt của bọn họ, liền đảo mắt một lát, thấp giọng nói: "Anh Sáng, thả em xuống đi, nơi này đã thật an toàn rồi.
Anh.
.
.
Anh cần phải đi giúp cứu người, mau lên đi thôi, đừng để chậm trễ thời gian."
Ứng Uyển Dung nói xong cũng cảm giác cánh tay của Cao Lãng căng thẳng, trầm giọng nói: "Anh đi cùng với em, mình Vệ Thành cũng có thể."
Ứng Uyển Dung làm sao không cảm giác được sự giàng cơ ở trong lòng Cao Lãng.
Anh nguyện ý đặt cô ở phía trước trách nhiệm của anh như vậy, cô thật sự cảm thấy rất rất cao hứng.
Nhưng mà, nếu không để cho Cao Lãng đi làm nhiệm vụ của mình, thì có lẽ những ngày sau này, mỗi một ngày anh sẽ sống ở trong sự hối hận.
Ứng Uyển Dung cô sẽ không để cho Cao Lãng phải khó xử.
"Anh Sáng, anh hãy tin tưởng em đi, có được không? Chúng em sẽ ở chỗ nàythật tốt, chờ đợi anh trở về.
Dù không đông người lắm, nhưng chúng em cũng có thể chạy được." Ứng Uyển Dung cười nói.
Nụ cười tren khóe môi của cô lại càng làm cho Cao Lãng thêm quyến luyến.
Bất tri bất giác Cao Lãng liền nói lại một câu "được!" Cao Lãng lấy lại tinh thần, liền nhẹ nhàng đặt Ứng Uyển Dung xuống.
Anh sắp xếp cho Ứng Uyển Dung ngồi xuống ở một nơi trống trải, sau đó mới cùng Vệ Thành quay đầu lại, một lần nữa chạy lên núi.