Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ảnh Hậu Nhiều Tiền
  3. Chương 4: Quyết định
Trước /17 Sau

Ảnh Hậu Nhiều Tiền

Chương 4: Quyết định

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Bối Nhi

"Ta là anh trai ngươi, hợp đồng không ở trong tay ta thì ở đâu?"

Hà Thành khinh thường bĩu môi, vừa muốn mở miệng tiếp tục trào phúng nàng ba năm trước ngu ngốc thế nào, chính là vì trả món nợ ba ngàn vạn đánh cuộc cho hắn, mới bị ép bất đắc dĩ phải nhảy vào cái hố lửa Bạc gia này. Nhưng mà, lúc ánh mắt hắn gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Hà Duyệt, bỗng nhiên trong lòng thấy e ngại, ngậm miệng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay đầu sang chỗ khác "Hợp đồng này chính là ta giúp ngươi cùng Bạc gia ký, nếu không có ta, ngươi có thể tìm được nhà hào môn tốt như vậy mà gả vào hay sao, nằm mơ đi!"

Hắn nói đúng lý hợp tình, giống như mình đã ban ân lớn cho Hà Duyệt vậy.

Hà Duyệt lại là thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa như không nghe thấy những lời này, tiếp tục hỏi: "Hợp đồng ở đâu?"

Nghe thấy thế, Hà Thành liền biến sắc mặt. Đây là con át chủ bài cuối cùng của hắn, không có hợp đồng này về sau hắn ước thúc Hà Duyệt thế nào được? Sao có thể ép cô đưa tiền cho mình, làm việc thay mình được?

Lập tức ánh mắt hắn liền tối cuống: "Đồ ta đã sớm giấu đi rồi, ngươi đừng mơ mà lấy được!"

Vừa nói, mặt vừa trở nên dữ tợn lên.

Hà Duyệt mắt lạnh nhìn, nhìn hắn giận tím mặt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ta đã cho ngươi cơ hội, là tự ngươi không cần nó. Vậy cũng đừng trách ta dùng thủ đoạn khác."

Cô chậm rãi đứng lên sô pha, tóc đen xoã tung hỗn độn, vừa đứng dậy váy dài đỏ rực buông xuống đến mắt cá chân. Một đên một đỏ, hai màu sắc đối lập lại phối hợp ở bên nhau, hình thành một loại áp bách cực lớn, làm người khác cảm thấy khí thế bức người, tự tin trong lòng biến mất hết.

Khoé mắt Hà Thành giật giật, nhìn động tác của cô, trong nháy mắt liền nhớ lại một màn ở trong kho hàng vứt đi, Hà Duyệt cũng như vậy, bình tĩnh mà đứng đối phó với mình thế nào. Lập tức, sắc mặt hắn phút chốc trầm xuống.

Cho dù trong lòng vẫn sợ hãi, ngay cả ngón tay trong lúc nhất thời cũng không nhịn được sợ hãi mà hơi run rẩy, nhưng Hà Thành không muốn cứ như vậy lần nữa khuất phục dưới áp bách của Hà Duyệt.

Lần đầu tiên, là hắn không hề phòng bị.

Lần này, nhất định không thể để cô thực hiện được!

Bàn tính trong lòng Hà Thành đánh thực vang, nhưng không chờ hắn kịp bùng nổ tức giận, mạnh mẽ ngăn chặn Hà Duyệt, liền bỗng nhiên phát hiện tay chân mình mềm nhũn như một bãi nước, căn bản là không có một chút sức lực nào. Lúc này, hắn ngay cả thẳng người lên cũng cố hết sức, thì sao có thể chống cự được Hà Duyệt tới gần?

Chỉ một thoáng, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, cả người từ đầu đến chân đều tối tăm u ám.

"Hà Duyệt." Hắn không nhịn được trong lòng nôn nóng, hung dữ mà dùng lời nói kích thích: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn đại nghĩa diệt thân sao?"

Nghe thấy hắn nói, Hà Duyệt lạnh giọng cười, thuận tay cầm dao gọt hoa quả trên bàn, dưới ánh đèn ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao bắn ra bốn phía, làm người cầm lòng không nổi mồ hôi lạnh thấm đầy sau lưng.

Thấy vậy, Hà Thành tái xanh xanh, tức giận trên mặt sớm đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại hoảng sợ cùng sợ hãi.

Đầu óc tê liệt, chỉ nhìn thấy lưỡi dao sắc bén lạnh băng lướt dọc theo gò má hắn, đảo qua mặt hắn một vòng, rồi sau đó chậm rãi đi xuống, lui tới chỗ gần cổ hắn.

Lập tức, một giọt mồ hôi lạnh liền xuất hiện trên trán Hà Thành. Hắn cố sức áp áp chế không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy mạch máu màu xanh lá đang ở dưới lưỡi dao thình thịch nhảy lên không ngừng.

Giờ khắc này, hắn chân chính ý thức được nguy hiểm gần trong gang tấc. Mà Hà Duyệt, chính là người có thể ra tay tàn nhẫn.

"Nói cho ta, hợp đồng ở đâu?" Hà Duyệt lạnh nhạt hỏi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, lại càng làm hắn sợ hãi.

Trong bầu không khí như vậy, Hà Thành còn mẫn cảm phát giác ra trên người cô có giấu một tia sát khí, so với đám người ở sòng bạc tìm tới cửa đòi nợ còn làm hắn sợ hãi hơn. Trong đầu trống rỗng, nhanh chóng nghĩ cách thoái thác, chuẩn bị tạm thời lừa gạt cô cho qua chuyện.

Không nghĩ rằng, Hà Duyệt căn bản là không cho hắn do dự cùng cơ hội kéo dài.

Lưỡi đao chợt lóe, một tia vết máu liền theo da thịt bị cắt qua, hơi hơi thẩm thấu ra ngoài.

"A ——!"

Hà Thành kinh hãi, cố gắng ngửa cổ ra sau, kinh hoảng muốn tránh xa một chút. Nhưng là Hà Duyệt lại cứng rắn kéo đầu hắn lại, về lại chỗ cũ, làm hắn một chút cũng không thể động đậy.

Mồ hôi lạnh tuôn ra như thác tràn đầy cả khuôn mặt, hoảng sợ mà hét lớn: "Đừng giết ta, ta nói!"

"Nói."

"Ở tủ giữ đồ trong siêu thị dưới lầu."

Siêu thị? Tủ giữ đồ? Mấy chữ này đảo qua trong lòng Hà Duyệt một vòng, trầm giọng nói: "Nói rõ ràng hơn!"

Hà Thành sắc mặt trắng bệch, ở dưới uy hiếp của nàng, chỉ có thể căng da đầu nói: "Siêu thị Gia Hoà, ngăn tủ số 23."

Hà Duyệt thu dao lại, cho hắn một chút cơ hội thở dốc, gọi Tiểu Hoà tới: "Ngươi đi siêu thị Gia Hoà dưới lầu, ngăn tủ số 23, lấy đồ đi."

Tiểu Hòa vẻ mặt mờ mịt, theo bản năng lặp lại một lần, rồi sau đó nghi hoặc nói: "Ta đi?"

Hà Duyệt gật gật đầu, ánh mắt quét đến trên mặt Hà Thành sống sót sau tai nạn, hoàn toàn là ý lạnh lẽo: "Nếu không lấy được đồ, ta chặt một bàn tay của ngươi!"

"Vút!" Dao bỗng nhiên bay ra, hung hăng cắm vào sô pha bên cạnh ngón tay Hà Thành, lưỡi dao lạnh lẽo dán ở trên làn da hắn, như một con rắn độc làm người kinh sợ.

Hà Thành lập tức như gặp phải ác mộng gào lớn một tiếng, biểu tình kinh sợ đến vô thố, buột miệng thốt ra nói: "Chìa khoá ở trong túi bên phải ta, đừng, đừng, tha ta đi!"

Nghe thế, ánh mắt Hà Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Còn có cái gì nữa?"

Lần này, Hà Thành cũng không dám ra vẻ, sợ hãi mà nhanh chóng lắc đầu, vội vàng chứng minh mình trong sạch: "Không, không có."

Sau khi dựa theo lời hắn tìm được chìa khoá, lúc này Hà Duyệt mới để Tiểu Hòa đi lấy hợp đồng.

Tiểu Hòa đi thẳng ra cửa, gập ghềnh mà chạy đến dưới lầu, lại không biết đi theo hướng nào.

Nó nhón chân, cố gắng nhìn bốn phía xung quanh một chút, muốn từ bên trong bầu trời đen nhánh để phân biệt phương hướng siêu thị.

Lại không nghĩ, trong bóng đêm, một chiếc xe ngừng ở ven đường đột nhiên mở cửa ra, một nam nhân dáng người cao lớn, vai rộng chân dài đi tới.

"Ngươi đi đâu đây?"

Tiểu Hòa nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trong bóng đêm, sườn mặt người nam nhân này lạnh lùng như đao phong, mắt nếu hàn tinh [1].

[1] mắt như sao trời, hàn tinh là sao mai là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời

Lập tức, nó liền nghĩ thầm người này hơi lạnh lùng một chút, nhưng không nghĩ tới lại là một người tốt bụng.

"Ta muốn đi siêu thị Gia Hòa." Tiểu Hòa thấp giọng mở miệng dò hỏi: "Ngươi biết ở đâu sao?"

Người nọ hơi ngẩn ra một giây, đảo mắt bốn phía, không bao lâu liền tìm được biển hiệu sáng ngời: "Ở bên kia, ta đưa ngươi đi?"

"Được." Lập tức, Tiểu Hòa liền đi theo hắn, tìm được tủ đồ số 23. Nhìn người nam nhân này cầm chìa khoá đưa lên ngăn tủ kia, mở cửa ra, lấy được đồ vật ở bên trong.

Là một cái túi mỏng.

Tiểu Hòa ôm vào trong lòng ngực, giống như bảo vệ bảo bối nào đó, không dám đi lung tung ở bên ngoài, thật cẩn thận mà trở về.

Bỗng nhiên, nghe được nam nhân ở phía sau nói: "Ngươi cứ đi về như vậy?"

Tiểu Hòa ngẩn ngơ, gật gật đầu: "...... Ừm."

Chỉ thấy nam nhân kia bỗng nhiên trầm mặt xuống, cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào hắn, làm lòng người hoảng sợ như là làm sai chuyện gì đó.

Lập tức, Tiểu Hòa đành phải cố gắng suy nghĩ, sau một lúc lâu đột nhiên linh quang chợt lóe, vội vàng nói: "Đúng rồi, ta còn chưa cảm tạ ngươi nữa."

Chỉ thấy, nó hoang mang rối loạn cúi người xuống, khom lưng lại, sau đó mới chạy chậm rời đi.

Bạc Ngôn đứng ở tại chỗ: "......"

Trợ lý Lý Tư Minh lặng lẽ đến gần: "Bạc tổng, ngươi thấy đấy, tiểu thiếu gia cũng nhất định không chịu đi theo ta."

Bạc Ngôn chau mày, "Nó đang làm cái quỷ gì đây?"

Lý Tư Minh thấy khó hiểu, trầm mặc một lát, mới chậm rãi đưa ra một đáp án: "Có thể là đang chơi trò đóng vai nhân vật khác?"

Vừa nghe lời này, Bạc Ngôn trầm mắt nhìn hắn một cái, lập tức khiến cho Lý Tư Minh hiểu ý ngậm miệng lại.

Lúc Tiểu Hòa ôm đồ đi vào cửa nhà, cả người vì chạy về mà mồ hôi đầy đầu, nâng cao đồ vật lên đưa cho Hà Duyệt: "Đại nhân, cầm lấy này."

Hà Duyệt mở ra, quả nhiên bên trong là một bản hợp đồng được giữ gìn tốt, còn có một dấu tay màu hồng. So so, đúng là vân tay của mình.

Cầm một tờ giấy hơi mỏng này, Hà Duyệt rũ mắt xuống. Chỉ vì như vậy một thứ như vậy mà Hà Duyệt trước kia bị anh ruột ức hiếp, cưỡng ép đòi tiền, nén giận, chẳng phải là ngốc sao? Chẳng lẽ thanh danh bên ngoài lại quan trọng như vậy?

Cô trào phúng một tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hà Thành, xé hợp đồng ra thành mảnh nhỏ.

"Ngươi điên rồi? Không có này tờ hợp đồng này, sau khi ly hôn sao có thể lấy được 1000 vạn [2], không muốn sao?"

[2] 1000 vạn = 10tr bằng khoảng 34 tỷ VNĐ:)))

Hà Thành không nhịn được gân xanh nổi lên, gấp giọng quát lên, trong lúc nhất thời cũng không rảnh lo chân cẳng mình không có sức, hận không thể bổ nhào vào trên người cô, để ngăn cản hành động này.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đồ vật hắn coi như mạng bị xé thành mảnh nhỏ như bông tuyết, không vá lại được.

Hà Duyệt cười khẽ một tiếng: "Tiền nhiều thì có sao, ta cần chắc?"

Một câu này, chọc cho Hà Thành tức giận muốn điên lên.

Hắn hai mắt phẫn nộ nổi đầy tơ máu: "Vậy ngươi cần cái gì? Chẳng lẽ cho rằng xé hợp đồng đi rồi, Bạc gia sẽ không ly hôn với ngươi nữa sao?"

Nghe được lời này, Hà Duyệt càng không thèm để trong lòng. Mới vừa xuyên đến đây, liền có một lão công tiện nghi (kiểu nhặt của hời ý), cô còn ước gì sớm hòa li [3] một chút đây này!

[3] vì HD là người cổ đại nên suy nghĩ trong lòng là hoà ly. Hoà ly ở cổ đại tương đương với ly hôn, 2 bên cùng chia tay.

Nhìn thấy dáng vẻ bị chọc giận vì hy vọng bị thất bại của Hà Thành, đáy lòng cô không khỏi nổi lên một cảm giâc sung sướng, cười ngâm ngâm mà nói: "Cho dù không có phần hợp đồng này, thì gia đình hào môn nhà giàu cũng vẫn nhất định giữ nghiêm quy củ, thời hạn ba năm vừa đến liền gấp không chờ nổi mà đuổi ta ra khỏi nhà. Anh trai tốt, em gái có thể thoát khổ chẳng lẽ ngươi không vui sao?"

Chỉ một câu, Hà Thành đã bị cô chọc tức giận đến thiếu chút nữa không thở được: "Nghiệp chướng!"

Chỉ nghe Hà Duyệt lại nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không bạc đãi ngươi, chờ ngày mai ta liền tìm cho ngươi một nơi thoải mái để dưỡng lão."

Không đợi Hà Thành lại giãy giụa, cô liền dùng dây thừng trói chặt hắn lại, còn thuận tay nhét vào trong miệng một cái khăn lông.

Một loạt động tác, chỉ thấy trong miệng Hà Thành ô ô mấy tiếng không rõ ràng, tức giận mở to hai mắt, trợn mắt nhìn về phía mình.

Hà Duyệt đứng dậy, rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt bình đạm (bình tĩnh, thản nhiên).

Người này cũng không phải là anh ruột của cô, nhưng không thể phủ nhận chính là hắn có chung huyết thống với thân thể hiện tại này.

Nhưng nếu hôm nay cô đã đi vào thân thể này, con đường về sau liền do cô hoàn toàn khống chế.

Loại anh ruột lòng lang dạ sói, ra sức cầu vinh này, không cần cũng được!

Hà Duyệt ra quyết định, ngày mai liền chuẩn bị tìm cách đưa hắn đi, không nghĩ rằng lại có một người giành trước tìm tới cửa.

Quảng cáo
Trước /17 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Thiếu, Mau Xin Lỗi

Copyright © 2022 - MTruyện.net