Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Phó Thanh không có việc gì, Tiết Nhu ở lại một lát rồi đi, chỉ là trước khi đi cứ hay nhìn sang Cố Sênh Sênh. Cảm xúc của Cố Sênh Sênh hiện giờ rất phức tạp, Tiết Nhu không giống Lương Mộ Hề hay Lâm Hiểu. Cô ấy thanh lịch xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, nói năng ưu nhã, cử chỉ hào phóng, tài sắc mười phân vẹn mười, đàn ông không có lý do không thích kiểu phụ nữ như thế. Cô gái thế này mới xứng đôi vừa lứa với Phó Thanh, huống hồ hai người còn là thanh mai trúc mã, bất luận Phó Thanh có thích cô ấy hay không, giữa hai người chắc chắn có tồn tại cảm tình dành cho nhau.
Cô so ra kém hơn rất nhiều.
Có đôi khi bạn không tranh, người khác chưa chắc không đoạt, tỷ như Lương Mộ Hề, tỷ như Lâm Hiểu, thế nhưng Tiết Nhu không giống vậy, cô ấy vĩnh viễn ưu nhã như thiên nga – loài chim biểu tượng của sự cao quý. Tình cảm cô ấy dành cho Phó Thanh, ai nấy đều thấy được, nhưng dù các cô là tình địch, cô ấy cũng sẽ không đập nồi dìm thuyền.Cố Sênh Sênh cũng không thể sử dụng biện pháp đối phó với Tiết Nhu giống như từng đối phó với Lương Mộ Hề.
Tiết Nhu rời khỏi, căn phòng chỉ còn lại Phó Thanh và Cố Sênh Sênh, không khí lập tức trở nên xấu hổ. Phó Thanh thấy vậy đi vào bếp rót ly nước cho cô. Cố Sênh Sênh ngồi cũng không xong, đứng yên cũng không được, cuối cùng quyết định đứng lên chắp tay sau lưng đi bộ chung quanh.
Căn nhà gồm một phòng khách hai phòng ngủ, gọn gàng sạch sẽ thoải mái, không giống nơi đàn ông độc thân ở cho lắm. Cố Sênh Sênh nghĩ thầm, quả nhiên gien tốt nha, làm cái gì cũng đặc biệt giỏi hơn người khác, suy nghĩ chuyển một cái đến Phó Kha, cái người chỉ biết ăn uống, đánh rắm, làm nhà cửa lộn xộn bừa bộn cả lên. Cố Sênh Sênh rùng mình một cái, nhanh chóng lắc đầu, xem ra cùng gien nhưng người với người vẫn có chút chênh lệch.
Kiểu này, Phó Thanh đúng là nam thần toàn năng 360° không góc chết, vừa đúng lúc anh mang ly nước bước ra bất chợt nhìn thấy cô đang đứng một chỗ cười ngây ngô.
Phó Thanh: mặt thờ ơ.
“Anh nấu gì thế, thơm quá!” Ngửi được mùi hương, Cố Sênh Sênh cảm giác tuyến nước bọt trong miệng đang nhanh chóng phân tán, ào ào tuôn trào, giá đỗ nấu canh, từng cọng từng cọng sáng bóng trắng nõn, còn có đậu hủ với măng nữa, nước canh được nhuộm hồng nhuận, trông rất ngon lành.
Phó Thanh cầm chén bới cơm, tháo tạp dề xuống, nhìn xuống đầu Cố Sênh Sênh, anh nghĩ, có lẽ đồ ăn thật sự có tác dụng lừa người nhỉ.
“Canh giã rượu, uống đi.”
Vừa nghe thấy canh giã rượu, móng vuốt Cố Sênh Sênh vươn ra lại rụt lùi về, trong tiềm thức của cô loại thức ăn mang mục đích đều không ngon.
“À, khỏi đi, em uống cũng không nhiều rượu lắm, hơn nữa tỉnh táo rồi mà.”
Phó Thanh giống như không nghe thấy lời kháng nghị của cô, đem thìa đưa cô, lạnh lùng quét cô một cái, Cố Sênh Sênh lập tức lúng túng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hương vị ngon ngoài dự liệu nha, chua chua cay cay, rất ngon miệng, Cố Sênh Sênh ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn về phía anh, gương mặt anh không chút thay đổi nhìn cô một cái, xoay người vào phòng bếp.Anh vốn đang suy nghĩ, có thể cô ấy sẽ thích ăn lạt hơn, bất quá ngẫm lại, cô ấy cái gì không thể ăn đâu.
Cố Sênh Sênh nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng anh bận việc trong phòng bếp, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, tạo thành chiếc bóng đổ ra phía sau. Cô bước đến gần, anh nghe thấy tiếng bước chân, cảm nhận được cô đứng sau lưng mình, ngừng việc trong tay trong phút chốc nhưng không quay đầu lại.
Cố Sênh Sênh đứng cách Phó Thanh một mét, ở giữa là cái bóng của anh, cô nghĩ, Phó Thanh, anh xem, em đuổi kịp hình bóng anh rồi này, cô lại nghĩ, anh có quay đầu lại không nhỉ.
Hai người đều không nói chuyện, chỉ có âm thanh chén dĩa va chạm cùng tiếng nước chảy rì rào, Cố Sênh Sênh rũ mắt đứng yên trong chốc lát, Phó Thanh vẫn không quay đầu, cô lên tiếng đánh vỡ sự im lặng, cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa.
“Này, em ăn xong rồi, để em rửa bát cho.” Cố Sênh Sênh khôi phục khuôn mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Phó Thanh, từ tay anh tiếp nhận chén và khăn rửa chén.
Trên tay đột nhiên trống không Phó Thanh không tự giác nắn vuốt ngón tay, anh cúi đầu nhìn cô, đường nét khuôn mặt tinh tú, vành tai tinh xảo, anh nhìn đến khóe miệng hơi cong của cô, lông mi thon dài che tầm mắt, cản trở anh nhìn thấy cảm xúc bên trong đôi mắt đó.
Bất ngờ bối rối.
Cố Sênh Sênh một bên rửa chén, nhìn dòng nước chảy xuống xối tan bọt xà phòng trên chén dĩa, sau đó tràn ra, cô dùng dư quang nhìn Phó Thanh, anh tựa hồ có lời muốn nói, Cố Sênh Sênh chờ đợi, anh lại không mở miệng.
Cố Sênh Sênh buông mắt không nhìn anh nữa, nói đến cùng cô đối với anh cũng chỉ là một người xa lạ.
Cố Sênh Sênh đột nhiên có điểm nản lòng, từ khi trọng sinh tới nay cô qua lại với Phó Thanh cũng không nhiều, thậm chí cô gặp gỡ Đường Tầm với Phó Kha còn thường xuyên hơn. Cố Sênh Sênh vẫn không hiểu hết Phó Thanh, cô da mặt dày giở trò xấu với anh, thế nhưng có đôi khi cũng vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, không có niềm tin.
Bởi vì thích phải một người, tựa như đột nhiên có một khối giáp bảo vệ, lại tựa như đột nhiên lộ điểm yếu.
Trên đỉnh đầu bất thình lình bị vỗ vỗ, xúc cảm ấm áp, Cố Sênh Sênh ngẩng đầu, tầm mắt lọt vào bên trong đôi đồng tử tối đen, anh nói:“Lát nữa nhớ gọi điện cho dì, đêm nay em ngủ phòng Phó Kha, anh đi sắp xếp căn phòng lại một chút.”
Phó Thanh đem tay rũ tại bên người, trong lòng bàn tay còn lưu lại xúc cảm ấm áp, ngưa ngứa, anh không rành an ủi bé gái, vỗ đầu cô cũng là cách cưng nựng cún con bình thường.
Cố Sênh Sênh trong lòng đang tối tăm nháy mắt tan thành mây khói, cười nheo mắt lại, để đầu sát vào, rất chân chó nhìn Phó Thanh,“Phó tiên sinh, thủ pháp thuần thục hiếm có nha, cho phép anh sờ thêm vài cái nè.”
Phó Thanh nghiến răng, xoay người đi, phía sau truyền đến tiếng cười sung sướng của Cố Sênh Sênh, anh nhếch nhếch môi cười, quả nhiên đức hạnh này tương đối thích hợp với cô.
Ngày hôm sau Cố Sênh Sênh thức dậy, Phó Thanh đã đi làm, trong phòng bếp có sẵn bữa sáng, sữa đậu nành cùng bánh quẩy, vẫn còn nóng, Cố Sênh Sênh vừa uống sữa đậu nành vừa nghĩ hình như cô càng ngày càng thích Phó Thanh rồi, làm sao bây giờ.
Cố Sênh Sênh lại nghĩ tới một vấn đề, sao cô có thể ngủ như chết trên giường...trong nhà đàn ông chứ.
Vết sưng trên mặt giảm bớt khá nhiều, xác định không quá chú ý sẽ không thấy cô mới yên lòng, về đến nhà là lúc Cố Khương đang ngồi lặt rau, thấy con gái trở về, mí mắt cũng chưa nâng, nói:“Sênh Sênh, con qua đây.”
Ngữ khí này, Cố Sênh Sênh vừa nghe, tiêu rồi, Cố Khương đang giận.
Quả nhiên, Cố Khương cầm chiếc muôi gõ gõ trên bàn, Cố Sênh Sênh lông mi run run, sao cái muôi xuất hiện ở trên bàn cơm được, xem ra sớm có chuẩn bị.
“Sênh Sênh, tối qua con đi đâu?” Cố Khương giọng nói có chút cứng.
Cố Sênh Sênh run run, OMG, con không có làm chuyện gì đồi bại không hợp thuần phong mỹ tục hết, bộ mẹ định trói con vô lồng heo thả trôi sông sao.
Cửa phòng ngủ đột nhiên mở, Phó Kha mặt không cảm xúc không thèm nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi đến tủ lạnh cầm một lọ sữa chua coi TV.
Cố Sênh Sênh khẽ cắn môi, thối tiểu tử, không giúp chị giải vây!
“Mẹ, mommy” Cố Sênh Sênh cố ý kéo dài âm cuối,“hôm qua không phải con đã nói với mẹ rồi sao, niko bệnh nằm viện, cho nên con đi chăm sóc anh ấy thôi mà.”
Cố Khương nhướng một bên mắt,“Con nói tiếp đi, nói thật!”
Xem ra không thể gạt được, Cố Sênh Sênh nhăn mặt, ôm cánh tay Cố Khương bắt đầu lắc,“Hôm qua con ở cùng với Phó Thanh, bất quá tụi con không có làm gì hết á.”
Nghe vậy, Phó Kha hừ một tiếng.
“Thì ra là Phó Thanh à, sao không nói sớm,“ Cố Khương vừa nghe là Phó Thanh, mặt cũng không lạnh nữa còn cười rạng rỡ, gỡ móng vuốt Cố Sênh Sênh ra, cười nói:“Vậy mẹ yên tâm rồi, Phó Thanh là đứa trẻ ngoan, ai thèm lo cho con, mẹ còn sợ con khi dễ nó nữa là.”
Cố Khương vui vẻ ra mặt bưng đồ ăn vào phòng bếp, lưu lại Cố Sênh Sênh một mặt hỗn độn đứng ở đó, lại nghĩ, đây là mẹ ruột tôi sao?
Ngay sau đó, quán bar Ám Dạ bị đình chỉ hoạt động, Cố Sênh Sênh không có ra mặt, quán bar bởi vì dính líu pháp luật mới bị niêm phong, nhóm người Lâm ca đã có tiền án nên được mời về đồn hợp tác điều tra, sau đó bị nhốt vào tù, trong thời gian ngắn sẽ không được thả ra. Lâm Hiểu bị phong sát, đời này đừng hòng có cơ hội tái khởi Đông Sơn. Ninh Dao Dao thì nhập viện, tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Mọi chuyện được giải quyết rất triệt để, mà tin tức phong tỏa cũng rất tốt, là nhân vật chính của trận Hồng Môn Yến này gồm Cố Sênh Sênh, Lâm Hiểu và Ninh Dao Dao đều không bị khai tên, không phải chịu ảnh hưởng tiêu cực bởi làn sóng phản đối của dư luận.
Đại khái vui quá hóa buồn, Cố Sênh Sênh có một tin tức xấu.
Bởi vì Lâm Hiểu bị phong sát, cho nên vai diễn của Lâm Hiểu trong [ phù dung cốt ] phải cắt bỏ, một lần nữa tìm người thay thế, mà nhà sản xuất vừa khéo tìm đến Lương Mộ Hề. Cô cảm giác như bị sét đánh, một ngụm máu thiếu điều muốn phun ra ngoài, cô biết [ phù dung cốt ] là bình rượu tốt cỡ nào, Lương Mộ Hề chiếm được cơ hội này nhất định sẽ nổi tiếng.
Mà Cố Sênh Sênh trước mắt chỉ tiếp nhận vài bài phỏng vấn cộng với một bộ phim online, lấy đâu ra một tác phẩm tốt như thế. Lương Mộ Hề lần này áp chế Cố Sênh Sênh một khoảng cách.
Làm nghệ sĩ, chung quy nhờ vào tác phẩm, có tác phẩm tốt mới có cơ hội phô diễn tài năng, sau đó lại nhận được tác phẩm tốt, hình thành như một vòng tuần hoàn.
Hơn nữa, người không chút nào thu hút Lương Mộ Hề sao có thể có cơ hội nhận được cành oliu [ phù dung cốt ] này, nói đến những mầm hoa tươi tốt hiện nay, sao có thể không tới phiên cô chứ, trừ phi cô ấy có kim chủ ủng hộ phía sau, trong đầu Cố Sênh Sênh chợt lóe một gương mặt đàn ông.
Quý Trầm.