Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tống Lập Thành đưa cô lên bờ, đặt xuống mặt đất.
Vân Hi lúc này đã khóc đến mức nước mắt tèm nhem: "Thi Thi, cậu tỉnh lại đi..."
Tống Lập Thành vội vàng lấy tay ấn tim ngoài lồng ngực cho cô, song lại bóp mũi hô hấp nhân tạo, động tác này cứ lặp đi lặp lại...
Hơn hai phút sau, cuối cùng Bạch Gia Thi cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô liên tục ho khan nước ra ngoài, ánh mắt lờ đờ...
Miệng nhỏ há miệng to hô hấp, anh lấy tay đặt ở sau lưng cô vỗ nhè nhẹ, trái tim anh đến giờ vẫn bị doạ sợ thấp thỏm, bàn tay vỗ lưng cô run lẩy bẩy...
Cô nằm nghiêng trên đùi anh nghỉ ngơi, thân thể khó chịu rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên.
Người trong đoàn làm phim vội vã nhường đường cho nhân viên y tế, cô được đặt lên cáng rồi nhanh chóng chuyển lên xe cấp cứu.
Vân Hi từ mặt đất đứng lên cùng với Tống Lập Thành nhanh chóng lên theo.
Mọi người trong phim trường bị doạ cho sợ hãi, lúc nãy Phó Từ diễn bị NG, đạo diễn yêu cầu diễn lại từ đầu, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh dưới nước, cũng may là Tống Lập Thành phản ứng kịp nhanh chóng nhảy xuống cứu cô lên, nếu không thì không dám nghĩ tới hậu quả sẽ ra sao...
Đợi đến khi xe cứu thương đi xa, mọi người mới để ý tới hung thủ đã cố gắng sát hại Bạch Gia Thi.
Người nọ không có ý định trốn khỏi, trên người mặc bộ đồ lặn màu đen có bình dưỡng khí, đến khi Phó Từ kéo mũ lặn ra thì bị khiếp sợ...
Là Hạ Tử Yên.
...
Trên xe cấp cứu,
Bạch Gia Thi nằm trên cán nhìn Vân Hi đã khóc sưng mắt và khuôn mặt xanh mét của Tống Lập Thành thì khẽ cười: "Mình không sao mà."
Vân Hi nức nở không nói được gì, Tống Lập Thành yên lặng nắm chặt tay cô không buông, như thể sợ cô biến mất, chỉ hận không thể đem cả người cô khảm lên người anh.
Đến bệnh viện Tư Thành, hai người làm thủ tục xong xuôi, nữ y ta đã ngoài bốn mươi mới hiền từ nói: "Hai cháu yên tâm đi, vừa nãy sơ cứu rất tốt, chỉ bị cảm nhẹ thôi, ở lại bệnh viện theo dõi sức khoẻ thêm là có thể đón về nhà rồi."
"Cảm ơn bác sĩ."
Vân Hi bây giờ mới nhớ ra chuyện quan trọng, đem điện thoại trong túi ra, nhấn nút gọi cho Hân Nghiên, vẫy tay với Tống Lập Thành ý bảo anh vào trong trước đi.
Anh gật đầu.
Điện thoại bên kia nhanh chóng kết nối.
"Alo, chị nghe nè."
Giọng nói Vân Hi vẫn không khống chế được run rẩy, lời nói không được rành mạch: "Chị Nghiên, Thi Thi bị..."
Hân Nghiên nghe tới Bạch Gia Thi liền thay đổi giọng nói: "Thi Thi làm sao, em nói rõ xem?"
"Cậu ấy bị người ta hãm hại, xém đuối nước, đang ở bệnh viện..."
Hân Nghiên nghe xong thì xém nữa làm rớt điện thoại: "Bọn em đang ở bệnh viện nào?"
"Tư Thành, phòng 12."
"Được, đợi chị một lát."
Vân Hi cúp máy đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tống Lập Thành vẫn đang nắm chặt tay Bạch Gia Thi thì thầm nghĩ bản thân vẫn còn quá bình tĩnh.
Bạch Gia Thi cười cười: "Em thật sự không sao mà, anh đừng lo lắng."
Anh không biết nói gì với cô, bất lực vuốt ve khuôn mặt nhỏ xanh xao, đau lòng hôn nhẹ vào môi cô, khẽ thì thầm: "Đừng làm anh sợ thêm nữa."
Xin em.
Giọng nói anh mang theo sự bất lực, đáy lòng cô lập tức mềm mại, bao nhiêu sự sợ hãi đều bị anh làm cho tan biến không còn sót lại gì, cô vươn cánh tay trắng nõn ra xoa lên đầu anh.
"Em hứa sẽ không để chuyện này diễn ra thêm một lần nữa."
Vân Hi không muốn phá tan bầu không khí tốt đẹp nên âm thầm đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài ngồi xuống dãy ghế ngoài phòng bệnh đợi Hân Nghiên tới.