Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu
  3. Quyển 2 - Chương 41: Tấn Nam quan
Trước /99 Sau

Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Quyển 2 - Chương 41: Tấn Nam quan

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cách Tấn Nam quan chừng năm dặm có một rừng cây, bên trong rừng rậm, mấy vạn đại quân của Bắc Phong đang đóng quân. Kỷ Mộ Niên dẫn Chung Túc cưỡi ngựa đến một con dốc cao gần Tấn Nam quan, lấy kính viễn vọng ra quan sát.

Mặc dù cách Tấn Nam thành còn một đoạn khoảng cách, trong tầm nhìn chỉ có thể loáng thoáng trông thấy hình dáng của một thành trì, nhưng Chung Túc vẫn nghe được từ hướng thành trì truyền đến tiếng vang ầm ầm.

Kỷ Mộ Niên quan sát thật lâu, mới buông kính viễn vọng xuống nói, “Tấn Nam quan bị chiếm đánh đã một thời gian. Nam Sở mỗi ngày dùng pháo oanh tạc, xét theo hỏa lực vừa rồi, hẳn là do tay của thái tử Nam Sở.”

Y nói xong, đưa tay vỗ nhẹ con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi vì bị tiếng động làm hoảng sợ. Chung Túc nhíu mày nói, “Sở thái tử?”

Kỷ Mộ Niên gật đầu, “Là một nhân vật khó giải quyết.” Sau đó ánh mắt y chuyển về hướng Chung Túc, do dự một lúc, cuối cùng nói, “Không biết Hoàng thượng đã từng nói cho ngươi biết hay chưa, y vốn không thích Kì Phi, nhưng chịu sự uy hiếp của Sở thái tử, mới đưa Kì Phi giam vào Trầm Cảnh cung.”

Chung Túc ngạc nhiên nói, “Kì Phi và Sở thái tử?”

Hắn vừa hỏi, đồng thời trong đầu lại thoáng hiện lên bộ dáng của tên thị vệ kia. Thị vệ tự xưng là ‘Điện hạ’, còn nói có quen biết với hắn, rất có thể là vị nhân vật trong lời nói của Kỷ Mộ Niên.

Nhưng hắn vẫn không hiểu được, nhớ tới bộ dạng Long Nghệ bình thường tuy ôn hòa nhưng không kém phần bá đạo, nhíu mày nói, “Hoàng thượng vì sao phải kiêng kị Sở thái tử như vậy?”

Ánh mắt Kỷ Mộ Niên hơi hơi nheo lại, tập trung thành một đường thẳng, nhìn về phía Tấn Nam quan ở xa xa, “Nếu là nhân vật bình thường, Hoàng thượng sẽ không để ý tới. Chẳng qua thủ hạ của Sở thái tử có một tên là người giang hồ, biết dùng hỏa khí.” Y chỉ chỉ lửa đạn ở phương xa, nói tiếp, “Sáu năm trước, Bắc Phong và Nam Sở có một trận chiến, khi đó Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, căn cơ còn chưa ổn định, người Nam Sở nắm giữ phương pháp chế tạo hỏa khí, trên chiến trường chúng ta đại bại, cho dù sau đó Chấn võ tướng quân đánh lui Nam Sở tấn công, nhưng chúng ta cũng đại thương nguyên khí.”

Mà lúc ấy, chính là vị thái tử Nam Sở kia, tuyên bố nếu không theo ý của y, sẽ một lần nữa phát binh tấn công, dùng hỏa khí san bằng mỗi một tấn ranh giới của Bắc Phong.

Khi đó Long Nghệ bởi vì việc này, mà nổi giận một trận thật to ở Phong Sở trai.

Chung Túc nghe xong lời Kỷ Mộ Niên nói, hỏi lại, “Hỏa khí?”

Kỷ Mộ Niên đáp, “Nếu là đao kiếm bình thường thì không thành vấn đề, hỏa khí một khi nổ tung, cho dù tuyệt đỉnh cao thủ cũng không thoát được.”

Chung Túc cái hiểu cái không, nghĩ rằng hỏa khí này hẳn cũng là một loại vũ khí tương tự như thuốc nổ, trong lòng hắn cân nhắc một chút, hỏi tiếp, “Nếu như vậy, hỏa khí của chúng ta như thế nào?”

Lúc này hắn dùng là hai chữ ‘chúng ta’, không thể nghi ngờ chính là xem bản thân như người Bắc Phong.

Kỷ Mộ Niên nghe xong mỉm cười, “Mặc dù so ra còn kém Nam Sở, nhưng tốt xấu gì cũng có thể phát huy công dụng trên chiến trường.”

Chung Túc cúi đầu ‘À’ một tiếng.

Kỷ Mộ Niên ghìm cương ngựa, hồi lâu nói tiếp, “Đêm nay ta muốn đi tra xét địch doanh, ngươi ở trong quân trướng chờ ta trở lại.”

Chung Túc nhìn y, nhíu mày nói, “Lần này vì sao không dẫn ta đi theo?”

Kỷ Mộ Niên liếc mắt nhìn Chung Túc một cái, cười nói, “Lần này đi địch doanh, ở bên cạnh ta sẽ nguy hiểm.”

Mày Chung Túc nhăn càng chặt hơn.

Kỷ Mộ Niên nói được thì làm được, đêm đó phái hai gã thân binh bảo vệ Chung Túc, bản thân thì rời khỏi quân doanh.

Buổi tối, Chung Túc ôn lại một lần đao pháp Kỷ gia được Kỷ Mộ Niên truyền dạy, lại gọi một gã thân binh đến hỏi, “Lần này xuất chinh, Kỷ tướng quân có mang theo hỏa khí hay không?”

Thân binh đáp, “Mang theo một chút.”

Chung Túc nói, “Ngươi dẫn ta đi xem.”

Hỏa khí đặt ở một nơi cực kỳ bí ẩn, nhưng Chung Túc là người Kỷ Mộ Niên xem trọng, Kỷ Mộ Niên đã phân phó ngoại trừ việc Chung Túc rời khỏi quân doanh, hoàn toàn cho phép hắn đi lại trong quân doanh, thân binh suy nghĩ một lúc, liền dẫn Chung Túc đi tới nơi xe chở hỏa khí.

Chung Túc ngửi được mùi lưu huỳnh quen thuộc, thản nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Hắn giơ tay sờ sờ thùng xe, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này tựa như lâu ngày gặp lại bạn cũ, phá lệ vui vẻ.

Thân binh bên cạnh thấp giọng nói, “Đại nhân, xin cẩn thận hỏa khí.”

Thấy người bên cạnh bộ dạng cẩn thận, Chung Túc thế này mới lưu luyến không rời mà rút tay về, cảm thấy suy nghĩ có nên đem chuyện bản thân biết chút phương pháp luyện chế hỏa dược nói cho Kỷ Mộ Niên biết hay không.

Trong đầu hắn xoay chuyển suy nghĩ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ ‘Ầm ầm’ thật lớn phát ra từ khu rừng, sau đó một đạo ánh lửa phát ra từ phía nam, khói bụi dày đặc xông thẳng lên trời, một lúc sau, lại vang lên vài tiếng nổ ‘ầm ầm’, liên tiếp vang lên. Chân trời ở phương xa nhiễm một tầng sắc đỏ, ánh lửa ngập trời.

Người trong rừng đều nghiêng đầu xem xét, phỏng đoán tình huống ở phía nam bên kia, trong lúc nhất thời đều châu đầu ghét tai bàn tán.

“Kỷ tướng quân làm nổ kho lương của bọn họ!”

Trong đám người không biết có ai đó nói một câu như vậy. Lời này vừa nói ra, mặc dù như đá quăng xuống biển, nhưng lại kích thích ngàn tầng sóng. Mọi người nháy mắt tinh thần phấn chấn, nghị luận không ngừng.

Qua nửa canh giờ, có người quát, “Chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị xuất binh đánh Tấn Nam quan!”

Một tiếng hô này mặc dù bình thường, nhưng rơi vào tai mỗi người, lại gằn từng tiếng phi thường rõ ràng, đúng là thanh âm có kèm theo nội lực của Kỷ Mộ Niên.

Người trong đội ngũ nhất thời công việc lu bù hẳn lên. Thân binh vội vàng nói, “Đại nhân, chúng ta mau trở về lên ngựa thôi.”

Chung Túc biết lập tức phải hành quân, gật đầu đồng ý, cùng thân binh trở lại chỗ cũ, sải bước lên yên ngựa.

Đại quân chỉnh đốn chỉnh tề, liền xuất phát về hướng Tấn Nam quan. Ban đêm sắc trời tối mịt, chỉ có thể nương theo ánh trăng trong bóng đêm lặng lẽ hành quân. Đội ngũ tuần tự đi tới, chỉ chốc lát sau, thành trì Tấn Nam quan ở xa xa liền càng lúc càng gần.

Đội ngũ phía trước bỗng nhiên chậm lại, Chung Túc cưỡi ngựa gắt gao đi theo sau. Thời điểm này chẳng qua chỉ là tạm dừng một lúc, như là chờ đợi đại quân tập hợp, qua không bao lâu, phía trước bỗng nhiên truyền đến thanh âm hỏa dược nổ mạnh, không ngớt truyền vào tai. Hàng loạt ánh lửa ở cách đó không xa đồng thời hiện ra, đâm thẳng vào mắt, khói bụi trong trận nổ quay cuồng không dứt, ánh sáng đỏ như máu, bụi bậm trong phút chốc bay lên khắp trời. Đợi đến khi thanh âm pháo nổ chấm dứt, quân Bắc Phong bật lên một tiếng thét, nhanh chóng lao về phía trước.

Chung Túc đã đoán được lúc này hai bên binh tướng đấu nhau, Bắc Phong tập kích bất ngờ nên đắc thủ, ruổi ngựa đuổi theo quân địch.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng, chiến hỏa nháy mắt thiêu đốt nửa bầu trời. Phía trước tướng sĩ Bắc Phong đấu tranh anh dũng, tiếng la hét tiếng binh khí hòa cùng một chỗ, đinh tai nhức óc. Phía sau tướng sĩ theo sát, đại quân như hùng sư lao tới, nơi đi qua, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Chung Túc cũng lấy thanh đao trên yên ngựa ra, tham gia trận chiến. Hắn cũng không phải xông thẳng về phía trước, cũng không dừng lại ở cuối đoàn, mà là xen lẫn vào giữa đội ngũ. Giữa đội ngũ phần nhiều là bộ binh, hắn ngồi trên lưng ngựa vừa nhìn qua là phát hiện, quân địch trong trận nhìn thấy bộ dáng này của Chung Túc, đều đánh về hướng hắn bên này.

Chung Túc đã học đao pháp được vài ngày, lâm thời ra trận, cư nhiên còn có chút hiệu quả, ngăn lại người công kích dưới chân ngựa. Trường đao xẹt qua không trung, tiếng vang gong ong.

Đao pháp Kỷ gia trên giang hồ thành danh đã lâu. Chung Túc được Kỷ Mộ Niên truyền thụ, dĩ nhiên cũng có chút phong thái tướng môn. Hắn đánh lui vài quân địch vây công, nhìn cảnh tượng chém giết của người trong trận, cuối cùng một đao trí mạng lại thủy chung không thể chém xuống được.

Sau khi Nam Sở vây thành bị binh lính Bắc Phong đánh lén, tự biết dữ nhiều lành ít, trước khi chết bùng nổ quyết tâm, đều lao lên xung phong liều chết.

Khi Chung Túc do dự, một người mãnh liệt ôm lấy thân đao của hắn, gắt gao không buông ra. Những người vây quanh Chung Túc thấy thế, đều giơ thương đâm tới trên người Chung Túc.

Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, Chung Túc chỉ thấy trước mắt ánh đao chợt lóe, những mũi thương đâm về hướng Chung Túc đều bị chém gãy. Một người lập tức phi thân tới trước mặt hắn, đẩy những binh lính Nam Sở đã bỏ mạng ra, nhíu mày nói, “Cẩn thận một chút.”

Chung Túc quay đầu, liền nhìn thấy Kỷ Mộ Niên đứng trên lưng ngựa ở phía sau hắn, trường đao nhanh chóng chuyển động, chém sắt như chặt cỏ, trong lúc nhất thời quân địch từng loạt từng loạt ngã xuống, dù có người giơ binh khí chống đỡ, cũng là binh khí gãy người chết.

Máu tươi văng khắp nơi, trên người Kỷ Mộ Niên và Chung Túc đều nhuộm đầy huyết sắc. Khi Chung Túc quay đầu lại, có thể thấy được trên trán Kỷ Mộ Niên lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên có chút mệt mỏi.

Trong lòng hắn thót lên, cũng không kiêng kị gì nữa, đao trong tay xoay chuyển vun vút, một đường chém giết mà tiến lên.

Hai người cùng cưỡi một con ngựa, theo đại quân tiến về hướng Tấn Nam quan.

Đợi đến khi quân đội Bắc Phong quét sạch quân Nam Sở trấn giữ bên ngoài, Kỷ Mộ Niên lại hạ lệnh thiêu rụi quân doanh của quân Nam Sở, bắt mấy ngàn tù binh của Nam Sở.

Quân trấn giữ Tấn Nam quan thấy đại quân Bắc Phong tiến đến hỗ trợ, liền mở cửa thành ra. Từ trong cửa thành một đội quân mã tiến lên, đến trước đại quân Bắc Phong thì dừng lại, một người nhảy xuống ngựa, bước lên quỳ xuống hành lễ, “Mạt tướng Cung Thiếu Hách bái kiến trấn quốc tướng quân.”

Kỷ Mộ Niên đang ngồi ở phía sau Chung Túc, cũng không xuống ngựa, dựng thẳng thân mình nói, “Không cần đa lễ.” Dừng lại một chút, lại nói, “Bên này chiến sự đã tạm ngưng, còn thỉnh tướng quân dẫn đường vào thành.”

Cung Thiếu Hách lên tiếng đáp ứng, vội vã đứng dậy tiếp đãi Kỷ Mộ Niên, đưa mấy vạn đại quân Bắc Phong tiến vào Tấn Nam quan.

Khi đi đường, Kỷ Mộ Niên vẫn hơi hơi ngã người về phía trước một chút, tựa vào trên người Chung Túc.

Chung Túc nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Niên một cái, “Làm sao vậy?”

Kỷ Mộ Niên nhăn nhăn chóp mũi, cũng không trả lời, chờ đi thêm một lúc mới nói, “Dơ quá.”

“…” Chung Túc lại liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Niên một cái.

“Còn mệt chết đi được.” Kỷ Mộ Niên lại bồi thêm một câu, nói xong liền ngậm miệng, dứt khoát bất động, tựa hẳn cả người trên người Chung Túc.

“…” Chung Túc không nói gì, đành phải đi theo đại quân đi về phía trước.

Lại qua một lúc sau, đến Tấn Nam thành, Kỷ Mộ Niên mới mở mắt ra, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bố trí sơ lược binh lính canh phòng trong Tấn Nam thành, mới khẩn cấp đi đến căn phòng được Cung Thiếu Hách sắp xếp cho hai người bọn họ, sai người mang nước tắm lên, cởi sạch quần áo trên người, đi vào bên trong bồn tắm tẩy rửa thân thể.

Lúc y tắm rửa, còn không quên dặn mang cho Chung Túc một bồn nước tắm.

Chung Túc ở bên trong tắm rửa xong rồi, mặc một thân thường phục bước ra, đi đến trước gương đánh giá. Đã nhiều ngày hành quân, tóc của hắn cũng dài thêm một chút, ước chừng thêm một khoảng thời gian nữa là có thể cột được rồi.

Hắn nhớ lại đao pháp Kỷ Mộ Niên dạy hắn, bỗng nhiên hiện ra một cảm giác bất an cổ quái.

Loại cảm giác bất an cổ quái này càng ngày càng mạnh, Chung Túc rất nhanh đi đến phòng của Kỷ Mộ Niên, trong nháy mắt ngay ngẩn cả người.

Chỉ thấy Kỷ Mộ Niên trầm mình trong nước, chỉ có đỉnh đầu là lộ ra bên ngoài, cả người tựa vào thành bồn, hai mắt nhắm nghiền, không biết là ngủ hay là ngất.

Chung Túc nhanh chóng chạy đến lay tỉnh Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên bị gọi tỉnh lại có chút sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chung Túc, mới cười nói, “Hôm nay thật đúng là mệt mỏi.”

Chung Túc nhìn y không chuyển mắt, nói “Thời điểm đi tập kích doanh trại, có phải gặp được người nọ hay không?”

Kỷ Mộ Niên trợn mắt, lấy làm lạ hỏi lại, “Ai?”

Chung Túc lập tức ngậm miệng không nói, trong đầu hiện lên vài hình ảnh, cuối cùng lựa chọn từ ngữ nói, “Thái tử Sở quốc.”

Kỷ Mộ Niên nhíu mày nói, “Hôm nay ta gặp được một cao thủ, nhưng không biết hắn có phải là thái tử Sở quốc hai không.”

Chung Túc trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, “Nếu ngươi gặp được thái tử Sở quốc, có thể trước đó người nọ đã dự đoán được ngươi sẽ đến tập kích, đặc biệt ở đó chờ ngươi.”

Kỷ Mộ Niên trong nháy mắt hỏi lại, “Hắn chờ ta làm gì?”

Chung Túc nhíu mày nói, “Mặc dù không biết hắn chờ ngươi là muốn làm gì, nhưng việc này thật sự trùng hợp. Hơn nữa ấn theo tốc độ hành quân của quân đội chúng ta mà nói, từ chỗ doanh trại mà ngươi tập kích đến chỗ doanh trại vừa rồi chúng ta tấn công vào không tính quá xa, hoàn toàn có thời gian thông báo. Nhưng vừa rồi khi chúng ta đến chỗ mấy doanh trại kia, bộ dáng lại tựa như hoàn toàn không phòng bị.”

Kỷ Mộ Niên kinh ngạc nói, “Việc này ta cũng có nghĩ đến.” Cuối cùng y nói, “Chẳng qua hắn buông tha ba doanh trại chủ lực vây công Tấn Nam quan để chúng ta tiến vào đây, rốt cục là có ý gì?”

Việc này Chung Túc cũng không thể giải thích, đành phải ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Kỷ Mộ Niên đứng dậy lau khô thân mình, cầm một kiện y phục sạch sẽ thay đổi, mới cảm thấy thần thanh khí sảng, ngay cả cảm giác phiền muộn đè nặng trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Chung Túc thấy tâm tình Kỷ Mộ Niên lúc này đã tốt hớn, vì thế liền đem chuyện trong lòng đang cân nhắc nói cho Kỷ Mộ Niên biết.

Kỷ Mộ Niên nghe xong trợn tròn mắt hỏi lại, “Ngươi biết hỏa khí?”

Chung Túc nói, “Mặc dù không tới mức đặc biệt lợi hại, nhưng đủ để đề cao hỏa lực trước mắt.”

Kỷ Mộ Niên liên tục lắc đầu nói, “Hỏa khí rất nguy hiểm, vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì không hay, Hoàng thượng sẽ trách tội…”

Y còn chưa nói dứt lời, Chung Túc đã cười nói, “Kỷ tướng quân, một phen dụng tâm lương khổ của ngươi, trong lòng Chung Túc xin nhận.” Hắn dừng lại một chút, “Đao pháp Kỷ gia lợi hại, nhưng Chung Túc vô đức vô năng, không thể đáp lại sự kỳ vọng… Ta nghĩ Kỷ tướng quân không để ý ta học thứ này tự bảo vệ mình chứ.”

Kỷ Mộ Niên sửng sốt, cười khổ nói, “Tuy là như vậy, nhưng trước khi Hoàng thượng chưa gặp được ngươi, ta muốn bảo đảm ngươi bình yên vô sự.”

Y nói như vậy, nhưng đến ngày thứ hai vẫn dẫn Chung Túc đến nơi nghiên cứu hỏa khí xem xét.

Chung Túc ngửi lại hương vị quen thuộc kia, cảm giác phá lệ thư thái, vùi đầu điều phối phương pháp, kiểm tra vật liệu điều chế.

Kỷ Mộ Niên theo Chung Túc đi làm thực nghiệm, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Đợi y trấn an dân chúng trong thành xong, từ mình đến nơi nghiên cứu hỏa khí kiểm tra vài lần.

Đến ngày thứ chín, Chung Túc trình lên hỏa dược đã được điều chỉnh phương pháp, cũng tăng thêm mồi dẫn hỏa, thay đổi thiết kế bên ngoài gia tăng hỏa lực, đưa cho Kỷ Mộ Niên xác nhận, sau khi Kỷ Mộ Niên thử uy lực, nét vui vẻ không khỏi hiện đầy trên mặt, phong Chung Túc làm giáo úy, đem hỏa dược đã được thay đổi phát cho toàn quân.

Qua thêm năm ngày, Kỷ Mộ Niên dẫn quân rời khỏi Tấn Nam quan, đánh đuổi toàn bộ quân Nam Sở còn sót lại, ưu thế áp đảo về mặt hỏa khí trong vòng ngắn ngủi ba ngày đã đại bại quân Nam Sở, dần dần thu phục những tiểu huyện tiểu trấn ở Nam cảnh.

Quân Nam Sở liên tiếp bại lui, cuối cùng lui đến phụ cận biên giới Phong – Sở.

Chung Túc theo quân xuất phát, tay cầm trường đao, ghìm ngựa đi song song cùng Kỷ Mộ Niên.

Trên trường đao của hắn còn vương vết máu, từng giọt từng giọt rơi trên bùn đất. Chiến trường bình nguyên một mảnh huyết sắc, ánh mắt Chung Túc nhìn về phía trước, trong thấy một mảnh tà dương đỏ rực như lửa, hòa lẫn cùng huyết sắc trên chiến trường.

Quảng cáo
Trước /99 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đã Từng Có Kẻ Ngốc Thương Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net