Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một buổi sáng, trời quang mây tạnh, chim hót líu lo, cây xanh mơn mởn, hoa nở khắp vườn thì ở một nơi không xa.. ờm, có một việc xảy ra làm người ta nhìn cứ nghĩ mình nằm mơ. Ở căn nhà mà như tòa lâu đài đã diễn ra một việc mà người hầu trong nhà cứ nghĩ là họ nằm mơ. Đó là.. ông chủ của họ trên người mang một bộ quần áo ngủ xộc xệch chạy như điên xuống cầu thang và khi xuống dưới thì vấp ngã. Cái dáng ngã khiến con người ta không nhịn được cười, đó là kiểu ngã.. vồ ếch.
Chuyện là trước đó một tiếng, Cao Lại Hoàng tỉnh dậy, anh nằm trên giường cứ nghĩ mình đang mơ. Anh nhìn xung quanh xác định mình đang ở đâu và anh nhận ra đây là phòng ngủ của bản thân. Giật mình tỉnh dậy tát cho mình mấy phát để xác định đây không phải giấc mơ. Anh xem lịch thì thấy 15/06/1995, anh quay lại 5 năm trước, khi anh và cậu vẫn sống chung. Anh chỉ vừa lấy cậu được hơn một năm trời. Mừng rỡ, anh muốn nhanh chóng đi tìm bảo bối của anh mà không nhận ra mình đang vẫn đang mặc đồ ngủ, đầu tóc chưa chải chạy xuống nhà tìm cậu. Hỏi vì sao á, vì khi lấy cậu về, anh không cho phép cậu lên lầu và đặc biệt là vào phòng mình nên bắt cậu ở dưới nhà. Khi anh chạy xuống thì mọi chuyện như đã kể ở trên.
Rầm
Cú ngã đi vào lòng đất, may mắn là anh dậy sớm, người làm trong nhà chỉ có bác quản gia và bác Lý- người phụ trách nấu ăn cho anh. Hai người họ nhìn anh với ánh mắt kiểu đây là ai? Đứa nào đây? Cậu chủ thật hả trời? May mắn làm sao chỉ có hai người này nhìn thấy nếu không ngày mai anh sẽ lên báo mất. Anh đứng dậy lấy lại dáng vẻ lạnh lùng của mình nói với quản gia:
- Quản gia, tiểu Lâm đâu rồi?
- Chẳng phải tháng trước cậu nói cậu ấy vô tích sự, cậu ấy phiền phức sao? Cậu ấy sợ cậu chê phiền nên đi kiếm việc làm rồi. Cậu chủ, tôi nói thật, Lâm Lâm rất tốt, phu nhân rất tôn trọng chúng tôi, cậu ấy cũng rất yêu cậu. Nên tôi mong cậu quan tâm cậu ấy nhiều một chút- Quản gia nói.
Thực ra ông như người cha thứ hai của Lại Hoàng vậy. Cha mẹ anh bận nên giao cho ông cùng vợ là Lý Lam- người nấu ăn chăm sóc anh. Họ coi anh như con ruột vậy nên khi thấy anh lấy Trần Bảo Lâm thì họ rất vui, cậu không như người chị Vu Mĩ Lệ của cậu. Cậu lễ phép chăm chỉ, tuy có cái danh phu nhân nhưng câu chưa bao giờ lên mặt hống hách với ai trong nhà này cả. Còn người chị kia thì đanh đá, chua ngoa và độc ác. Họ là người có kinh nghiệm nhìn người nên họ nhận ra cô không đơn giản như vẻ bề ngoài của mình. Tuy là hai chị em nhưng cậu và cô lại không giống nhau lắm. Chị cậu giống mẹ chị ta nên có nét đẹp khiến người đàn ông nào nhìn cũng xiêu lòng. Còn cậu thì có nét đẹp của thiên thần, thực ra cậu giống cả bố và mẹ nhưng thiên về mẹ nhiều hơn. Còn lý do cậu và cô ta khác họ vì cậu theo họ mẹ và cậu không muốn bỏ họ mà người mẹ yêu quý của mình tặng cho.
- Cháu biết rồi, cảm ơn bác. Cháu phải đi tìm vợ cháu đã- anh nghe xong liền ngẩn người. Bác quản gia trước đây từng nói với anh rất nhiều về điều này nhưng anh bỏ ngoài tai, anh luôn tự coi mình là đúng để rồi vì cứu anh, bác và vợ bác đã phải bỏ mạng.
- Cậu thay quần áo rồi đi, không sẽ mất mặt trước phu nhân lắm- Quản gia ngạc nhiên, anh thay đổi sao. Trước đây, chỉ cần nhắc đến tên cậu anh liền nổi cơn thịnh nộ và khi bác khuyên anh thì anh bỏ ngoài tai, lạnh lùng rời đi.
Haizz, không sao, thay đổi là tốt. Ông bà chủ mà biết chắc họ vui lắm cho xem. Họ mong có cháu bế lắm rồi.