Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lặp lại mấy lần như thế, hai mắt cô đã không thể mở nổi, mơ màng dúi vào lồng ngực anh đau đớn đến ngất đi.
Cố An Tước hôn lên mi mắt ướt nhẹp của cô, xem ra lần thứ hai của anh cô không giúp được, đành tự xử vậy.
Ôm người một cách cẩn thận vào nhà tắm, thân thể trắng nõn của cô gái giờ đây tràn ngập dấu hôn của dục tình. Cho đến lúc ngất đi Hà Tiểu Vãn vẫn nhăn mày, nét mặt ấm ức khó chịu. Bộ dạng này lại khiến anh ***** ***, kiềm chế hôn nhẹ lên trán cô, lau người sạch sẽ một cách nhanh chóng.
Nhìn tấm ga trải giường loang lổ vết máu, người đàn ông không khỏi nhếch môi cười, tự mình dọn dẹp căn phòng trong vui vẻ.
Hà Tiểu Vãn, vĩnh viễn thuộc về riêng anh.
Nhìn cô gái ngủ say trong lớp chăn, Cố An Tước vươn tay luồn vào tóc cô, ôm ấp một lúc lâu mới chịu rời khỏi văn phòng.
Hạ Kiều ngồi chờ ở căn phòng khác, mãi mới đợi được cánh cửa mở ra, ngay khi nhìn thấy Cố An Tước bước vào thì lập tức rộ lên.
"Lão Cố! Mẹ kiếp trâu bò! Hơn ba tiếng rồi đấy! Con người cậu phóng túng như thế từ bao giờ hả?"
Cố An Tước lặng thinh không nói, nhưng Hạ Kiều biết sau trận "kịch liệt" vừa rồi, giả sử có tập kích ngay bây giờ, người đàn ông này hoàn toàn dư thừa tinh lực đánh trả.
Nhìn gương mặt phớn phở thế kia là rõ!
Hạ Kiều chống tay lên lưng ghế, nhìn qua khung cửa sổ sàn, mặt trời đặc biệt chói chang.
"Không rượu, không thuốc... lão Cố, có phải cậu lén ăn hàu không?"
Cố An Tước: "..."
Không phải à? Vậy thì là thuốc bổ thận tráng dương?
Nếu không sao có thể sung mãn được như thế chứ? Tiếng động lớn như vậy, hoàn toàn không nể nang chỗ này là nơi làm việc à?
Cố An Tước không quan tâm dáng vẻ nhiều chuyện của Hạ Kiều, ngồi xuống ghế, còn tiện tay ấn nút máy bàn gọi Nghệ Lâm vào.
"Ngài Cố!" Chưa đến một phút Nghệ Lâm đã có mặt, đủ để thấy nãy giờ cậu ta vẫn kiên cường túc trực bên ngoài.
"Tìm hiểu xem Hà Tiểu Vãn chuẩn bị kết hôn với ai." Nhắc đến chuyện này, sát khí nồng nặc quanh đáy mắt liền tỏa ra, bao trùm cả bầu không khí như môi trường chân không.
Cả căn phòng yên lặng như tờ.
Hạ Kiều: "..."
Nghệ Lâm: "..."
Có chuyện này sao? Kết hôn ư?
Nghệ Lâm lục lọi trí nhớ, một lát sau mới ấp úng báo cáo.
"Ngài Cố, ngài nghe tin này ở đâu thế? Sao lại có chuyện cô Hà kết hôn được?"
Mấy ngày nay vì chuyện Hà Tiểu Vãn mất tích nên Cố An Tước đã dặn dò họ phải để ý động tĩnh bên phía Hà Cảnh Minh nhiều hơn, ngộ nhỡ cô trở về đó phải lập tức báo cáo.
Đoán không chừng Hà Cảnh Minh giờ này vẫn còn lo sót vó, nào có tâm tư tổ chức hôn lễ?
Vậy nên khi nghe đến chuyện cô kết hôn từ miệng anh... chuyện này, sao có thể?
Nghe đến đây, ly rượu trong tay người đàn ông nứt toác thành một đường, gương mặt nghiêm nghị đen như một hũ mực.
Khóe môi Hạ Kiều giật giật, tròn mắt không dám tin.
"Lão Cố... đừng nói em dâu lừa cậu nhé?"
Cố An Tước thẹn quá hóa giận, đứng phắt dậy đến bên khung cửa sổ rộng lớn, ngửa cổ một hơi uống hết ly rượu đầy.
Chết tiệt, sao anh có thể không nghĩ đến khả năng này chứ?
Hà Tiểu Vãn mới chỉ bỏ đi tròn một ngày một đêm, dù là tính toán lâu dài hay lựa chọn thời cơ chớp nhoáng thì tin tức nhà họ Hà có người gả đi, người của anh sao có thể không tra ra được?
Chỉ tiếc rằng thái độ lúc đó của cô vô cùng nghiêm túc, đến cả lời nói ra cũng tuyệt tình nhẫn tâm đến đáng sợ, khiến anh trong giây lát không thể kịp nghĩ ngợi nhiều.
Hạ Kiều ngồi phía sau vẫn còn đang lẩm bẩm.
"Chứng cứ rành rành trước mặt có khi cậu còn không tin, vậy mà cô ấy mới chỉ nạt một câu... cậu đã mất tỉnh táo thế này rồi à... lão Cố... chuyện này lộ ra ngoài... mặt mũi cậu chỉ còn nước chui xuống lỗ thôi..."
...
Đến đầu giờ chiều, Hà Tiểu Vãn vẫn không có ý định rời giường.
Mấy lần trợ lý nữ đem đồ ăn vào, còn cẩn thận đứng ngoài cửa nói Cố An Tước đang bận họp, khuyên cô thức dậy thì ăn gì đó, kết quả chỉ có căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động làm câu trả lời.
Cho đến khi Cố An Tước từ phòng Hội nghị trở về, Hà Tiểu Vãn vẫn cuộn tròn trong chăn, không thèm hé mặt ra.
Anh bước đến cạnh giường, nhìn bát cháo nóng nghi ngút khói, hạ giọng dỗ dành.
"Tiểu Vãn, em không thấy đói à?"
"..."
"Nếu không muốn ăn, sức lực không đủ mà xuống giường, nói không chừng tối nay phải ở lại đây ăn đêm đấy."
"Anh cút đi..." Giọng cô khàn khàn, vừa mở miệng đã khiến anh nhớ lại dáng vẻ cô khóc lóc van xin vài tiếng trước.
Cố An Tước cười nhẹ, thả người xuống giường, đem cả người lẫn chăn cuộn chặt vào lòng.
Ngón tay tìm kẽ hở vạch ra, Hà Tiểu Vãn không khư khư giữ chăn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hiện ra trước mắt anh, tiếp sau đó là ánh mắt linh động đầy uất hận.
"Anh mau cút đi..."
"Được, em ăn xong, tôi sẽ cút."
Hà Tiểu Vãn vùng vẫy đẩy anh ra, nhăn mặt nói lớn. "Tôi có làm con ma đói cũng không ăn đồ của anh!"
"Nói láo, em ăn sạch "hàng" của tôi rồi." Cố An Tước nghiêng người, chống tay nhìn cô, khóe miệng cười gian tà.
"..." Hà Tiểu Vãn lúc này mới hiểu ra, mặt đỏ như mông khỉ.
Huhu cái đồ cầm thú này!
Cô ngồi dậy, đôi chân trần run run bước xuống sàn dường như có ý định rời đi.
"Đi đâu thế?" Cố An Tước cũng ngồi dậy, nheo mắt nhìn cô.
"Tất nhiên là rời khỏi đây rồi, ngộ nhỡ vợ anh đến, nhìn thấy cảnh này có khi lại tìm cách cắt cổ tôi..."
Lời vừa dứt, một vòng tay rắn chắc từ phía sau lưng cô lao đến, ôm chặt lấy cô.
"Vãn, tôi không yêu cô ta." Âm điệu người đàn ông rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Hà Tiểu Vãn sững người.
"Tôi không lừa em nữa. Người đàn ông kết hôn với Dương Ân không phải tôi, cũng chưa từng lên giường với cô ta."
"Tôi không dám nhận bản thân trong sạch, nhưng cái gì nên có đều không có."
"Em có thể tin tưởng tôi tuyệt đối. Tôi vĩnh viễn thuộc về em."