Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Sư đệ đoán xem?"
"..." Trác Văn Thiên trong thoáng chốc nghẹn họng.
Đồng ý là hai người họ có tư tình ẩn ý, nhưng Hà Tiểu Vãn mà anh biết tuyệt đối không phải loại người tùy tiện.
Hà Tiểu Vãn ngồi trên giường vẫn không lên tiếng. Cố An Tước nhìn thanh niên trước mặt, lạnh nhạt nói. "Tôi đến nhờ cô ấy bôi thuốc, có chuyện gì?"
Nghe xong câu này, Trác Văn Thiên không khỏi nhìn xuống, vừa khéo mảnh băng trắng thấp thoáng ẩn hiện ở bả vai Cố An Tước đập vào mắt, lúc này sự hoài nghi mới chậm rãi xua tan.
"Thầy muốn gặp đại sư huynh, tôi sang phòng anh tìm nhưng không thấy. Vì vậy mới sang đây thử hỏi sư muội."
Trác Văn Thiên bị người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm. Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này vô hình chung giống như đang gây áp lực cho cậu vậy.
Chỉ thấy Cố An Tước tiến lên một bước, tay kia thuận thế đóng cửa phòng lại, giọng điệu không mang một chút ít độ ấm nào. "Cùng đi đi."
Hà Tiểu Vãn nghe thấy bước chân càng lúc càng xa dần, chỉ thở hắt ra một hơi.
...
Cửa khẩu Nam Dương.
Công việc làm ăn buôn bán ở cửa khẩu ven biển mấy năm nay vô cùng thuận lợi, đặc biệt từ khi có mấy vị nhân tài trẻ tuổi lên quản đốc, không khó để nhận ra chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, một làng chài nhỏ bé không có bao nhiêu hàng xuất khẩu đã trở nên phồn vinh một cách chóng mặt.
Đại phú hào, tiểu phú hào mọc lên như nấm. Thậm chí còn có kẻ phách lối chó oai cậy chủ đến đây đòi thu tiền bảo kê.
Chỉ tiếc rằng hôm nay quay lại, chỉ qua một ngày trước đó, cái gọi là phồn vinh trong miệng mọi người đã trở nên heo hút, thê lương.
Cấp cao phát hiện nơi này là đầu mối vận chuyển vũ khí trái phép, đương nhiên trong một thời gian sẽ bị cấm hoạt động để nghiêm túc điều tra.
"Đại ca, bây giờ phải làm thế nào?" Một gã thân hình gầy nhòm xăm trổ đầy mình tiến tới, kiểm tra một hồi cũng chẳng tìm ra con mồi ngon nào để bóc lột.
Người được gọi là đại ca kia đã hút xong một điếu thuốc, tàn thuốc như những đốm lửa nhỏ rơi xuống đất, hắn giẫm lên nghiền nát như muốn trút giận.
"Cút về!"
Cũng chính lúc này, phía xa xa trên đất liền có một chiếc xe đang tiến tới. Thân xe bóng loáng phô trương, sự xuất hiện không ăn nhập với không khí lụp xụp ở đây lập tức gây sự chú ý.
"Đại ca, đừng nói người đó là... Thị trưởng Hà đó nha?" Tên đàn em khi nãy vừa quay mặt sang đã cười toét miệng.
Tên đại ca nhếch môi cười một cách đểu cáng, lập tức phấn khích đi về phía chiếc xe.
Chiếc Maybach đã dừng lại, không một ai bước xuống, chỉ có cửa kính phía sau hé mở một chút.
"Thị trưởng Hà, lâu rồi không gặp." Tên đại ca đó đon đả mở lời, chỉ tiếc là người trong xe không hề hồi đáp. "Ngài Thị trưởng yêu quý, đừng nói bây giờ chúng tôi thất nghiệp rồi, anh lại muốn qua cầu rút ván nhé?"
Lô vũ khí đó vận chuyển không thành còn rơi vào tay Cục Hàng không, hơn nữa nghe nói hiện tại đang ở trong tay tổ chức G gì đó, không cần nói ra cũng biết bọn họ tổn thất như thế nào.
Nói trắng ra, là mất cả chì lẫn chài.
Vốn dĩ sống chui nhờ tiền hoa hồng, bây giờ lại gặp tình cảnh này, thời gian tới muốn lăn lộn trong giang hồ đúng là hơi khó.
"Qua cầu rút ván?" Hà Cảnh Minh lúc này mới mở miệng, âm điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc gì. "Không phải các cậu nên thầm cảm ơn vì đến giờ vẫn giữ được cái mạng nhỏ này à?"
Tên đại ca ngẩn người, cánh tay dựa vào cửa kính, lát sau cười lớn. "Cảm ơn? Ngài Thị trưởng đây là muốn chúng tôi phải cảm ơn anh à? Nói trước nhé, dù ngài có cao quý trong sạch đến đâu, dính vào bọn này rồi, muốn tẩy trắng cũng khó khăn lắm đấy!"
"Chi bằng tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, ngài làm một vụ nữa, lần này kín đáo hơn, thế nào?"
Vừa muốn uy hiếp, vừa muốn bàn điều kiện với anh à?
...
Qua hơn tám giờ, có vẻ lão Quý vẫn đang giữ Cố An Tước ở lại tâm sự. Hà Tiểu Vãn giải quyết xong một vài đơn thuốc ở thư phòng, dự là lúc chiều sẽ đem về phòng khám Dược Nhân, cô không có ý định làm phiền, vòng ra sân sau đi dạo.
Sân sau trồng rất nhiều hoa, cây cối lúc nào cũng ươm một màu xanh mướt mềm mại, còn có một vài loài thuốc quý hiếm, đoán chừng đều là thành quả của Trác Văn Thiên.
Cô khẽ cúi đầu, dùng mũi giày miết nhẹ lên thảm cỏ dưới chân, định bụng ở đây hóng gió một lát rồi quay về.
"Ở ngoài này làm gì thế?"
Nghe tiếng động, Hà Tiểu Vãn không khỏi giật mình xoay người lại. Chỉ thấy Cố An Tước từ phía xa đi tới, sau lưng anh là ngọn núi Tuyết trùng trùng điệp điệp nối nhau như cuốn thẳng đến trời xanh. Người đàn ông đứng dưới phong cảnh vĩ đại đó không hề lép vé, trái ngược còn mang lại cảm giác giống như một vị thần vừa hạ sơn, khí chất vững vàng như núi, anh dũng phi phàm.
Anh đã bước đến gần, mùi cỏ non xen lẫn hương vị độc nhất chỉ riêng anh, trái tim Hà Tiểu Vãn có chút xao động.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông này hệt như một bình rượu quý ủ qua ngàn năm, càng nhấm nháp càng nghiện.
"Đại sư huynh vừa đến, trong mắt ông ấy làm gì còn chỗ cho cô học trò này chứ?"
Cố An Tước thả tay túi quần, cảm nhận khí thế trong lời nói của cô hơi biến đổi, anh khẽ cười. "Đại sư huynh rời sư môn vài năm, không ngờ lão lại thu nhận một tiểu sư muội khả ái dễ thương, hơn nữa còn rất được đồng môn yêu mến."
Mấy từ cuối còn được anh đặc biệt nhấn mạnh, nhất là bốn chữ "đồng môn yêu mến".
Hà Tiểu Vãn: "..."
Sao đột nhiên cô lại cảm thấy không khí có mùi chua phảng phất nhỉ?
Sư môn chỉ có duy nhất cô là nữ, đương nhiên ẩn ý trong lời nói kia cũng chẳng mấy đứng đắn.
"Đại sư huynh không cần nghĩ nhiều như thế, Trác sư huynh từ trước đến nay là người rất có chừng mực."
"Đúng là không đáng hao tâm tổn sức." Cố An Tước bước tới, hành động ôn nhu vén mái tóc cô ra sau, nhưng ẩn ẩn dưới từng lớp ngón tay đều là cảm xúc kìm nén. "Nếu muốn cậu ta tránh xa em, tôi chỉ cần mở một chiến dịch từ thiện rồi đề cử cậu ta đi. Năm năm, bảy năm hay cả đời nhốt cậu ta ở bên ngoài đều không thành vấn đề."
"..."
Thuận theo hành động đó, Hà Tiểu Vãn cảm giác như hơi thở người đàn ông mỗi lúc một gần, cuối cùng là từng câu chữ trầm thấp rõ ràng thoảng bên tai.
"Thích gọi tôi là đại sư huynh à?" Anh đột ngột chuyển chủ đề. Nhưng có trời mới biết, giọng điệu xa cách khi cô xưng hô với anh theo kiểu này không hề thoải mái chút nào.
"Nếu không thì sao?" Hà Tiểu Vãn không nhanh không chậm nghiêng mặt sang, ngay lập tức va phải ánh mắt bình lặng như mặt nước không chút xao động của anh.
"Đại sư huynh mong chờ tôi sẽ gọi anh là gì?"
Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, đôi mắt người đàn ông đã bắt đầu dấy lên từng gợn sóng âm u. Trong chớp mắt, Hà Tiểu Vãn đột nhiên có cảm giác thành tựu.
Phải biết muốn khiến tâm anh dao động, quả thực không dễ dàng gì.
Đại sư huynh? Có lẽ đây là mối quan hệ thân thiết duy nhất còn lại giữa hai người.
Hôn ước đã không còn, quan hệ cấp trên cấp dưới thì không có, là người tình của nhau cũng không. Vậy thì có lý do gì để hai người đứng đây trò chuyện thân mật với nhau như thế này?
Ngón tay vuốt tóc đổi thành ôm lấy sườn mặt cô, đầu ngón tay cái của anh miết qua làn môi mọng quyến rũ của Hà Tiểu Vãn, một hành động nhỏ như thể muốn trấn áp cả một dòng thủy triều đang mạnh mẽ dâng lên trong lòng.
"Vãn Vãn, em tuyệt tình lắm."