Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ vỏn vẹn một ngày hôm đó, Hà Tiểu Vãn liên tục phải cấp cứu tận năm, sáu lần. Số lần một tiến sỹ khác từ Viện quân y tăng lên, là một lần Cố An Tước gieo hy vọng. Nhưng cứ sau vài tiếng cấp cứu, anh lại chỉ nhận được những cái lắc đầu bất lực từ họ.
"Ngài Cố, thể lực của Cố phu nhân hiện tại rất yếu, cô ấy còn đang mang thai. Ngài muốn giữ đứa bé hay là..."
"Hà Tiểu Vãn!" Cố An Tước dường như không thể bình tĩnh được nữa, anh gầm lên, tròng mắt đỏ ngàu nhìn chằm chằm vị tiến sĩ. "Bằng mọi giá, phải giữ lại mạng sống của Tiểu Vãn."
Vị tiến sĩ đẩy gọng kính, xoay người vào trong tiện tay đeo khẩu trang lên.
Đèn cấp cứu một lần nữa hiện lên đỏ chót giữa hành lang.
Phong Tuấn Thần vừa mới thực hiện xong một ca phẫu thuật nhỏ, sau khi xong việc ở bệnh viện liền lập tức lái xe sang bên này.
Nhìn bóng lưng đơn độc đầy vật vã của người đàn ông ở đằng xa, anh vùi mặt trong lòng bàn tay trên băng ghế dài, bả vai run lên không ngừng vì sợ hãi.
Bước chân Phong Tuấn Thần đều đặn đến gần, anh khẽ nhìn cánh cửa im nghìm cách đó không xa, giọng điệu nặng nề. "Bác sỹ phẫu thuật chính ở trong kia, là người thứ mấy rồi?"
Không gian im bặt không một tiếng kim rơi, câu hỏi của anh không được hồi đáp, thật lâu sau đó mới nghe được một giọng khản đặc đáp lại. "Ba..."
Phong Tuấn Thần khẽ run lên, ánh mắt kiên định không đổi.
Con số này không đẹp chút nào.
Cố An Tước chống tay lên mặt ghế, giống như dùng hết sức lực của bản thân để đứng dậy, thân người anh khẽ chao đảo, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phong Tuấn Thần.
"Bọn chó chết Hoắc Siêu, rốt cuộc đã tiêm thuốc gì vào người cô ấy?"
"Đimetyl thủy ngân." Phong Tuấn Thần ngừng một lát. "Liều lượng không đủ gây chết người, trạng thái bây giờ của cô ấy là do phần lớn thuốc gây đông cứng tiêm vào người."
Gương mặt Cố An Tước càng lúc càng âm u, giọng điệu nặng nề. "Nếu chỉ là thuốc gây đông cứng, lượng độc không đủ có thể từ từ đào thải, vậy tại sao đã ba người ở trong đó rồi, đều nói không cứu được?"
Cố An Tước nhìn ra rõ sự sợ hãi và căng thẳng cũng như lực bất tòng tâm khi đám tiến sĩ đó bước ra từ trong phòng cấp cứu. Lại còn nói chỉ có thể cứu một chứ không cứu được cả hai.
Phong Tuấn Thần đảo mắt, phát hiện ánh mắt nghi ngờ năng lực của anh cùng sự cảnh cáo mãnh liệt không được phán bừa từ trong đôi mắt đỏ ngàu của Cố An Tước.
"Tôi cũng không biết." Anh thận trọng đề xuất. "Hay là cậu đi tìm một người, biết đâu ông ấy sẽ có cách."
Dù phải nhận cái lắc đầu của mấy vị tiến sĩ được coi là tốp đầu của Viện quân y, Cố An Tước vẫn ôm hy vọng mà không bỏ cuộc. Vậy nên khi nghe thấy lời này từ Phong Tuấn Thần, người đàn ông lập tức xốc lại tinh thần.
"Là ai?"
"Quý Bạch của núi Thanh Quốc. Ông ấy là một trong tam đại thần y trong Tam Giác Vàng ở Nam Dương. Có điều ông ấy sống ẩn dật, lại quanh năm bế quan tu luyện, cho dù tìm ra nơi ẩn cư, cũng chưa chắc mời được ông ấy xuống núi..."
Cố An Tước không thèm nghe cậu ta đứng đó nói dông nói dài, ngay khi nghe được hai chữ "Quý Bạch", sải bước chân gấp gáp của Cố An Tước sớm đã biến mất ở góc khuất của hành lang.
...
Nghe trợ lý báo cáo Hà Tiểu Vãn đã được Cố An Tước đưa vào Viện Quân y, Hà Cảnh Minh vẫn không thể ngừng lo lắng được, ngồi trên xe di chuyển ra khỏi thành phố, anh vẫn tự mình gọi đi một cuộc điện thoại.
Phong Hi đứng bên ngoài phòng cấp cứu cùng Phong Tuấn Thần, điện thoại liên tục sáng lên mới phát hiện ra rồi tìm chỗ nghe điện thoại.
"Thị trưởng Hà." Thanh âm Phong Hi hơi khàn, còn có cả tiếng sụt sịt không kìm được. "Cô Hà vẫn đang cấp cứu."
"Lâu như vậy sao?" Hà Cảnh Minh nhíu chặt mày, giơ cổ tay nhìn đồng hồ. "Hơn năm tiếng đồng hồ rồi."
"Vâng." Phong Hi khẽ đáp.
Hai người im lặng, nhưng cũng không ai cúp máy trước.
Hà Cảnh Minh lại hỏi. "Có phải bị dọa sợ rồi không? Tôi nghe bọn họ nói cô cũng bị thương, thương tích thế nào?"
Phong Hi vẫn đang cúi thấp đầu, sự tự trách khiến cô cảm thấy vô cùng nặng nề. Mặc dù khi đó giao đấu đã phát hiện ra người của Hoắc gia, nhưng gặp phải thế mạnh người đông, chỉ chớp mắt một cái đã không thấy người đâu nữa.
"Không đáng nói."
So với việc Hà Tiểu Vãn nằm cấp cứu mấy tiếng đồng hồ không rõ tình hình, thì mấy vết dao rạch trên người hay thậm chí gãy tay, gãy chân đối với cô mà nói, chúng chẳng là gì cả.
"Hoắc Siêu có người chống lưng, toan tính kỹ càng. Dù cô thông minh thế nào đi nữa, cũng không thể trong thời gian ngắn lấy một địch mười."
Mấy lời này của Hà Cảnh Minh, trợ lý cùng tài xế ở khoang ghế trên đã nghe thấy toàn bộ. Đây đâu đơn giản là an ủi, rõ ràng là dung túng!
Mà giọng điệu này của Hà Cảnh Minh, rốt cuộc là ai may mắn được nghe vậy?
Nhưng Phong Hi ở đầu dây bên kia không hề nghe ra, khóe mắt cay xè, nghe Phong Tuấn Thần gọi tên mình thì vội vàng cúp máy.
...
Trời sẩm tối, cả Viện quân y không một giây thả lỏng giới nghiêm.
Lão Quý bước ra từ phòng cấp cứu, Cố An Tước lập tức lao đến, gặng hỏi ông.
"Tiểu Vãn còn nguy hiểm không?"
Lão Quý tháo găng tay phẫu thuật đưa cho y tá, không để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ cùng không thể tin nổi của mọi người, bao gồm cả Phong Tuấn Thần, hướng ánh mắt nghiêm nghị về phía Cố An Tước.
"Đưa con bé đến cổ trấn." Nói xong một câu, ông lập tức rời đi.
Nếu Hà Tiểu Vãn đã có thể rời khỏi phòng cấp cứu và di chuyển đường dài đến Lệ Giang cổ trấn, chứng tỏ đã qua cơn nguy kịch.
Nhưng tại sao lại là cổ trấn? Nơi đó quanh năm hàn khí bao phủ, sương mù dày đặc; so với Viện quân y trang thiết bị hiện đại đầy đủ chẳng lẽ tốt hơn sao?
Có vị tiến sĩ ngăn cản anh, nói việc này là bất khả thi, ngộ nhỡ trong trường hợp cần cấp cứu khẩn cấp, sẽ không có bất kỳ thiết bị nào hỗ trợ.
Nhưng vị tiến sĩ lập tức ăn trọn ánh nhìn đằng đằng sát khí của Cố An Tước. "Ông còn dám trù cô ấy lâm vào tình cảnh nguy kịch?"
...
Hà Tiểu Vãn được đưa đến Lệ Giang cổ trấn một cách an toàn, bí mật.
Cố An Tước luôn theo sát bên cạnh, nhưng khi cánh cửa phòng nghỉ sắp đóng, anh muốn bước vào lại bị Trác Văn Thiên ngăn cản.
"Lão Quý dặn dò, anh không thể vào trong."
Cố An Tước nhướn mày, bộ dạng không mấy chỉn chu của anh khi trải qua hai ngày vừa rồi cũng không thể làm nhòa đi khí thế bức người.
"Ý gì?"
Trác Văn Thiên bày bộ dạng lười tiếp chuyện. "Chẳng có ý gì cả. Sự xuất hiện của anh chỉ khiến bệnh tình của cô ấy nặng thêm..."
Trác Văn Thiên chưa nói xong đã bị Cố An Tước túm cổ áo xách lên.
Người đàn ông nghiến răng. "Đừng ở trước mặt tôi ăn nói xằng bậy."
"An Tước!" Tiếng quát của lão Quý vọng ra, ông chậm rãi bước tới, đứng trước mặt anh. "Thả người ra, theo ta vào đây."
Lúc này Trác Văn Thiên mới được thả, bàn chân khập khiễng tiếp đất.
"Tại sao hắn lại nói con không được tiếp xúc với Tiểu Vãn?" Người đàn ông đi được vài bước, không nhịn được mà thắc mắc.
"Con bé vẫn chưa nói cho con biết à?" Lão Quý không quay đầu, bước chân vẫn chậm rãi hướng về phía phòng thuốc. "À đúng rồi, với tính khí của con bé, chắc chắn sẽ không nói."
Mấy lời úp mở này của ông càng khiến anh sốt ruột. "Thầy cứ việc nói thẳng."
Quý Bạch bốc một nắm thuốc thả vào chiếc cối nhỏ bằng gỗ đàn hương trong tay, không nhanh không chậm nói.
"Bạc hà hăng, cửu lý hương, phong thảo, vỏ cây Peru... đều là hương liệu tốt để điều trị bệnh tình của con. Nhưng lại gây hại cho thai phụ."
"Con bé điều hương rồi dẫn hương vào vải, muốn dùng cách thức đơn giản mà bền lâu nhất để điều trị. Nước chảy đá mòn, bây giờ trong người con bé đều là tàn dư của những thứ hương này, muốn loại bỏ hoàn toàn phải cần thời gian. Nhưng với tình hình này của con bé, thực sự khó nói..."
Mỗi một lời mà ông nói lại như một vết kim đâm vào trái tim anh, từng chút một, đâm sâu đến nỗi không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường, để lại nỗi đau âm ỉ khôn nguôi.
Cô làm như thế, tại sao anh lại không phát hiện ra chứ? Khoảng thời gian mang thai một tháng, hai người còn gần gũi như vậy. Anh bây giờ, chẳng khác nào đang tự tay giết chết vợ và con của mình.
Lão Quý không nỡ nhìn hai lứa học trò mà ông tâm đắc nhất lại có kết quả này. Chỉ thấy ngay lúc này đây, thân hình cao lớn của người đàn ông khuỵu hẳn xuống, lần lượt quỳ hẳn hai đầu gối lên nền gạch. Khóe mắt hẹp dài đầy tự trách của Cố An Tước rủ xuống, thấp thoáng nhìn thấy một hàng nước mắt.
"Xin thầy, nhất định phải cứu em ấy...."