Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ô ô ô cô thế mà lại dám đánh tôi! Cô có biết bố tôi là ai không? Cô có tin hay không tôi sẽ đi tìm bố tôi để tố cáo! Để cho ông ấy giáo huấn cô thật tốt!”
“Tố cáo đi.”
Tô Linh một tay chống thắt lưng, một tay kéo mí mắt làm mặt quỷ, âm thanh mang theo chút tinh nghịch, nhưng lại có vẻ mềm mại đáng yêu, cô nói: “Tôi mới mặc kệ bố cậu là ai, tại địa phương khác tôi không xen vào, ở nhà tôi cũng đừng có muốn làm những điều này cậy lớn ăn hiếp nhỏ. Về sau tôi gặp anh ở đâu thì đánh anh ở đó!”
Đứa nhỏ kia nghe vậy, một bên nức nở, một bên mặt mũi bầm dập bỏ chạy.
Tô Linh xoay người, khom lưng, một tay chống đầu gối mình, một tay đưa về phía trước, ý bảo cậu trai đang ngã ngồi trên mặt đất đứng lên.
Cô mỉm cười và hỏi, “Có thể đứng dậy được không?”
Tưởng Hách chần chừ một lát, lại cố chấp nghiêng đầu, không nắm lấy tay cô gái.
Tô Linh ngược lại không tức giận, mà ngồi xổm xuống trước mặt anh, nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, nhưng không mở miệng nói chuyện.
Tưởng Hách trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi quay đầu lại, hỏi: “Tại sao cô không nói chuyện.”
Tô Linh nở nụ cười: “Tôi đang chờ tâm tình của anh trở nên tốt hơn.” Tưởng Hách sửng sốt trong chốc lát.
Tô Linh rũ mắt xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mẹ tôi nói, lúc tâm tình không tốt đừng quấy rầy người khác, như vậy sẽ càng làm người ta buồn.”
Tưởng Hách hồi lâu không nói gì, một lát sau mới cúi đầu nói: “Cảm ơn.” “Không có việc gì.”
Tô Linh lại nở nụ cười, vươn tay đưa tới trước mặt Tưởng Hách, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Muốn đứng lên không?”
Mọi người sẽ nhớ sâu sắc những người đã cho mình ân huệ trong thời gian tuyệt vọng nhất của họ.
Tưởng Hách kỳ thật không chỉ nhìn thấy Tô Linh lần đó. Anh đã từng đi ngang qua cô rất nhiều lần.
Lúc Tưởng Hách học trung học cơ sở, trường anh ta và trường Tô Linh chỉ cách nhau một bức tường.
Anh ta thường có thể gặp cô ấy.
Nhìn cô xuyên qua đám người nhộn nhịp, nhìn cô cười ôm lấy cánh tay đồng bạn, nhìn cô vô số lần hướng về phía mình mà đến, ánh mắt có đôi khi sẽ đảo qua khuôn mặt của mình, sau đó lại dời đi.
Tô Linh chưa từng một lần nhận ra anh.
Tưởng Hách đôi khi cũng nghĩ, nên hình dung cô gái này như thế nào đây.
Giống như là bông hồng trắng tinh khiết và quý giá nhất, nhưng lại tựa như một nốt chu sa khắc sâu trong lòng người.
Muốn có được.
Nhưng cũng muốn tự tay phá hủy.
Muốn nhìn những cánh hoa mềm mại của cô từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất, sau đó chính bản thân dính bụi.
Tiếng nhạc trong phòng hòa nhạc phát to đến mức tối đa.
Tưởng Hách nâng đôi mắt vừa rồi vẫn nhắm nghiền, tay cầm nạng hơi siết chặt.
Tỷ lệ tham dự của phòng hòa nhạc không cao, nhưng các nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu vẫn như thường lệ, cống hiến 100% năng lượng và sự nhiệt tình của họ.
Mà đúng lúc này, bên cạnh có người tới gần.
Xe lăn dừng lại bên cạnh mình, tay vịn lạnh lẽo hơi chạm vào ngón cái của Tưởng Hách.
“Đừng quay đầu.”
Tằng Khả Vân hạ thấp giọng, sau đó nâng mắt lên, nói lời cảm ơn với nhân viên đẩy mình tới nơi này.
Đầu ngón tay Tưởng Hách giật giật.
Tằng Khả Vân rũ mắt xuống, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, vẻ mặt nhìn như đang tập trung tinh thần xem buổi hòa nhạc, nhưng kì thực hạ thấp giọng mình, nói: “Vị tiên sinh kia muốn tôi đến tìm anh.”
Tưởng Hách không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng giơ tay lên, đỡ cặp kính viền vàng của mình.
Tằng Khả Vân nghiêng đầu, nhấc mí mắt lên: “Ở chỗ xe lăn, có một phần tư liệu, đây là thứ tiên sinh muốn tôi giao cho cậu.”
Tưởng Hách hiểu ý.
Anh đứng lên, ra vẻ vô tình đi ngang qua bên cạnh Tằng Khả Vân, tựa hồ là chuẩn bị đi toilet, nhưng kì thực vươn tay rút ra một xấp tài liệu nhỏ từ nẹp, sau đó xoay người rời đi. ***
“Năm đó sau khi vụ án kết thúc, số liệu của máy ghi âm lái xe bất ngờ bị che phủ, dẫn đến mất nội dung trong khoảng thời gian đó, nói là do trục trặc bên trong cơ sở gây ra.”
Tô Linh vươn tay đỡ trán mình, nhíu mày, sau đó nói: “Nhưng làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?”
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, lông mày vẫn co rút như trước: “Nhưng nếu thật sự là Tưởng Hách, tại sao anh ta lại làm như vậy? Hai nhà xưa nay không thù không oán, cũng không có lợi ích gì liên lụy…”
Thẩm Tử Kiêu: “Cô còn nhớ, người phụ nữ trong thư phòng ngày đó không?” Tô Linh đương nhiên sẽ không quên.
Đầu tiên không đề cập đến chuyện của Thẩm Tử Kiêu, chỉ riêng gương mặt có vài phần giống mình cũng đủ để cho cô có ấn tượng sâu sắc.
Vì thế Tô Linh gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Tử Kiêu khéo léo chuyển ý ra cửa miệng, sau đó nói: “Đọc lại tên cô ấy.”
Tô Linh đáy lòng có chút hồ nghi, nhưng vẫn rất phối hợp đọc: “Tưởng Mộ Linh à, có gì kỳ quái..”
Tô Linh còn chưa nói hết, đã đột nhiên cảm thấy bất ngờ.
Cô nhíu mày, trong nháy mắt nhớ lại lúc đó mình vô tình nhìn thấy, khi Tưởng Hách nhìn về phía mình, đáy mắt tràn đầy ánh mắt cố chấp và bệnh hoạn.
Khi đó Tô Linh chỉ cảm thấy anh ta không có ý tốt, nhưng nghĩ như vậy, lại cảm thấy cả người sởn tóc gáy.
Bức tranh treo giữa phòng khách lạc lõng với khung cảnh xung quanh, bức tranh bên cạnh Tưởng Hách, Tưởng Mộ Linh, người có khuôn mặt hơi giống mình. Và điều này làm cho mọi người không thể không liên kết tới tên họ.
Cảm giác này thật tồi tệ.
Tựa như nhất cử nhất động của mình, bị người ta gắt gao theo dõi, hơn nữa người này còn rất có thể không kiêng nể gì nhúng tay vào cuộc sống vốn có của mình.
Trong lúc Tô Linh suy nghĩ, xe đã dừng lại gần tòa nhà chung cư của cô.
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh, sau đó nói: “Chuyện này đừng tự mình điều tra, Tưởng Hách so với tưởng tượng của cô đáng sợ hơn nhiều.”
Tô Linh đăm chiêu gật đầu.
Thẩm Tử Kiêu nhìn đồng thời: “Lát nữa tôi sẽ đi tới chỗ thầy một chuyến, có lẽ sẽ về trễ một chút, cô nghỉ ngơi sớm một chút, nếu có việc gì liền nhắn tin cho tôi.”
Tô Linh gật đầu: “Ừm…”
Thẩm Tử Kiêu đưa thuốc đã đựng trong túi, sau đó mở miệng dặn dò: “Uống thuốc đúng giờ, phải nhớ kiêng ăn cay.”
Tô Linh tiếp tục gật đầu: “Được…”
Thẩm Tử Kiêu nhíu nhíu mày, tựa hồ nhớ tới cái gì đó: “Kem trong tủ lạnh không thể ăn nữa, sau khi trở về tôi sẽ kiểm tra số lượng.”
Tô Linh vô cùng chột dạ tiếp tục gật đầu: “Ừ…”
Tô Linh luôn cảm thấy hình thức ở chung giữa mình và Thẩm Tử Kiêu càng ngày càng không thích hợp.
Chờ một chút!
Tô Linh đột nhiên thấy được toan tính.
Thẩm Tử Kiêu vì thân bị trọng thương hơn nữa vô gia cư nên mới được mình mang về chăm sóc cho anh chàng đáng thương? Cô quay đầu lại, nhìn lướt qua Thẩm Tử Kiêu hiện tại.
Nhìn qua so với mình còn vui vẻ hơn.
Hơn nữa còn là một người bận rộn mỗi ngày đi khắp nơi. Hơn nữa mỗi ngày đều có người mời anh ăn cơm.
Hơn nữa còn lái xe sang trọng.
Điều này trông không giống như một người không có nơi nào để đi!
Hơn nữa vì sao người ăn nhờ ở đậu này lại còn giảng dạy mình một cách oai phong lẫm liệt như vậy!
Tô Linh cảm thấy mình tuyệt đối là bị lừa gạt, cô đột nhiên xoay người, ôm lấy cánh tay, hợp lý mở miệng: “Chờ một chút, lúc ấy tôi bởi vì anh bị trọng thương mới nhận anh! Anh bây giờ có phải đã tốt hơn rồi hay không?”
Động tác của Thẩm Tử Kiêu dừng lại, hơi nheo mắt lại.
Tô Linh tiếp tục hợp tình hợp lý: “Hơn nữa anh xem, Trần Khải cũng đã gặp anh, thầy giáo của anh cũng tới tìm anh, hẳn là anh cũng không lo không có chỗ ở chứ? Cho nên….”
Thẩm Tử Kiêu nhanh chóng ngắt lời: “Vết thương của tôi không tốt.” Tô Linh vẻ mặt không tin: “Vậy….”
Thẩm Tử Kiêu: “Cũng không có chỗ ở, tôi nghèo hơn.” Tô Linh cố gắng mở miệng: “Trần Khải….”
Thẩm Tử Kiêu: “Gần đây anh ấy cũng rất nghèo, nhà bán bây giờ chỉ có thể ở trong bệnh viện.”
Nhưng Tô Linh vẫn tiếp tục không từ bỏ ý định mở miệng: “Thầy của anh…”
Thẩm Tử Kiêu: “Không được, từ khi còn học mẫu giáo tôi đã sợ thầy giáo, ở cùng thầy ấy tôi sẽ không ngủ được.”
Tô Linh quả thực muốn vỗ tay cho Thẩm Tử Kiêu nói dối nghiêm túc trước mặt cô như vậy.
Thật sự là mấy ngày trước Thẩm Tử Kiêu liều mạng muốn đi, sống chết bị chính mình giữ lại. Mà hôm nay như thế nào lại đột nhiên biến thành một cái đinh gỡ cũng không đi?
Vì thế Tô Linh và Thẩm Tử Kiêu trải qua một lần đối mặt kịch liệt, cuối cùng vẫn nhịn không được, bật cười một tiếng.
Coi như vậy đi.
Dù sao mình cũng không phải thật lòng muốn đuổi anh đi.
Vì thế Tô Linh ngước mắt, phồng má lên, nhân cơ hội thiết lập uy nghiêm: “Nhưng nếu ở nhà tôi, có một số việc vẫn phải do tôi quyết định.”
Thẩm Tử Kiêu cười: “Được.”
Tô Linh: “Ví dụ như ngày mai tôi vẫn muốn ăn kem!” Thẩm Tử Kiêu: “...”
Tô Linh hù dọa Thẩm Tử Kiêu một trận, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng đang muốn mở cửa xe, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó lại xoay người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tử Kiêu: “Đúng rồi, còn có chuyện muốn hỏi anh…”
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh vẻ mặt rối rắm, vì thế giương mắt: “Ừ, cô hỏi đi.”
Tô Linh suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò mở miệng hỏi: “Chính là chị gái trẻ hôm nay tìm tôi, hình như là gọi là... Tằng Khả Vân? Trước đây anh và chị ấy có quan hệ tốt sao?”
Thẩm Tử Kiêu rũ mắt xuống, sau đó hời hợt nói: “Ừm, cũng được.”
Tằng Khả Vân đã bị người khác thay thế, đây thuộc loại tình báo cực kỳ cơ mật, Thẩm Tử Kiêu cũng không thể nói với Tô Linh.
Tô Linh nghe vậy, cúi đầu, có chút thất vọng.
Tằng Khả Vân nói những lời này, nếu nói không để ý chút nào, thật sự không phải.
Không biết vì sao, Tằng Khả Vân nói mình và Thẩm Tử Kiêu vào sinh ra tử, khi trải qua rất nhiều chuyện, phản ứng đầu tiên của cô là hâm mộ.
Không biết ghen tị từ đâu đến.
Cô luôn có một suy nghĩ, nếu có thể quen biết Thẩm Tử Kiêu từ sớm thì thật tốt.
Thẩm Tử Kiêu tựa hồ nhận ra cảm xúc của Tô Linh, anh hơi cúi người, hỏi: “Tằng Khả Vân có phải đã nói gì với cô không?”
“Không có.”
Tô Linh cười, sau đó mở cửa xe và nói: “Vừa rồi tôi đang ở trong trạng thái thất thần vì đang suy nghĩ xem hôm nay nên cho Nhị Ma Tử ăn loại thức ăn nào cho mèo.”
Tô Linh vừa nói, vừa xuống xe, cô cười phất phất tay thẩm Tử Kiêu, sau đó nói: “Một đường thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Tử Kiêu nhìn Tô Linh đi vào tòa nhà chung cư, sau đó mới kéo cửa sổ, khởi động xe.
Thang máy trước mặt Tô Linh chậm rãi mở ra, cô vừa bước một bước, sau đó liền nhíu mày.
Có một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình.
Tô Linh cảm thấy người này có vài phần quen mắt, nhìn kỹ, chính là Tiểu Hắc bị Thẩm Tử Kiêu trêu chọc không gội đầu cách đây không lâu.
Tiểu Hắc giương mắt nhìn Tô Linh, sau đó cung kính kính khom lưng: “Cô Tô, Tưởng tiên sinh nhà chúng tôi muốn mời cô tới làm khách.”
Tô Linh trực tiếp đi qua bên cạnh hắn, lục lọi chìa khóa trong túi xách của mình, sau đó thờ ơ nói: “Có ai chặn ở cửa nhà người ta mời người ta đi làm khách như vậy không? Dùng từ bắt cóc thì đúng hơn.”
Tiểu Hắc bị vạch trần, cũng không đỏ mặt, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, ngữ khí vẫn mười phần cung kính: “Hy vọng cô Tô đừng gây khó dễ cho chúng tôi.”
Tô Linh nở nụ cười: “Cậu khó hay không khó liên quan gì đến tôi.”
Tiểu Hắc: “Nhưng tiên sinh nói, là muốn mời cô Tô tới nói chuyện một chút, về chuyện trước mắt của ông ấy.”
Bàn tay Tô Linh chuyển động chìa khóa hơi dừng lại, cô rũ mắt xuống, nói: “Tiên sinh nhà anh, ngược lại rất hiểu tôi.”
Tiểu Hắc không nói gì, mà im lặng chờ Tô Linh đáp lại.
“Nhưng tôi vẫn không đi.” Tô Linh nhún nhún vai, nói: “Thật ngại quá, tôi còn không ngu xuẩn đến mức vì câu nói như vậy mà để cho mình tự mình chui đầu vào lưới, anh cho rằng tôi ngu ngốc sao?”
Tiểu Hắc không trả lời, chỉ hơi hơi nâng cằm lên, nhìn về hướng cửa sổ bên cạnh lối đi ra hiệu.
Tô Linh quay đầu lại.
Nhóm người này học được cách khá thông minh, họ đổi sang một chiếc xe màu trắng đậu ở dưới sảnh. Tô Linh thấy cửa xe mở ra, từ bên trong đi xuống có vài người, đếm sơ bộ, đại khái ít nhất ba người.
Tiểu Hắc vẫn nghiêm túc lặp đi lặp lại: “Cô Tô Linh, tiên sinh muốn mời cô tới chơi.”
Rõ ràng là ép buộc.
“Trọng đại lớn như vậy” Tô Linh cười, sau đó nghiêng đầu, mở khóa chống trộm ở cửa, thờ ơ nói: “Vậy anh đợi tôi cho mèo ăn trước.”
Tiếng kêu bíp…
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên ở tầng dưới.
Tiểu Hắc cũng nhíu mày, nhìn thoáng qua cửa sổ.
Thẩm Tử Kiêu không biết vì sao, dường như đã sớm có điềm báo nửa đường quay trở về, anh gần như gắt gao bám chặt vào chiếc xe màu trắng kia, bíp còi vài tiếng rồi đẩy cửa ghế lái ra, xuống xe.
Người đi xuống từ xe trắng cau mày, nhưng hắn rõ ràng đều biết Thẩm Tử Kiêu người này không dễ trêu chọc, nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó xanh mặt nói: “Tiên sinh chỉ bảo chúng tôi mời cô Tô Linh, anh…”
Sắc mặt Thẩm Tử Kiêu trầm xuống, hơi ngước mắt lên, nói: “Cho nên để cho các người tới tìm tới cái chết?”