Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó Tô Linh thấy Lục Vãn Thanh chạy vội tới ôm chầm lấy cánh tay của bố mình, vừa chu môi vừa nũng nịu: “Sao bố lại đến đây thế? Bố cố ý theo con đến đây đúng không? Con đã bảo là bố không cần phải lo lắng cho con rồi mà.”
“Không phải đâu, bố chỉ là đến đây dùng bữa với khách hàng thôi.”
Bố Lục cười tít mắt, ông đưa tay xoa đầu Lục Vãn Thanh, nói: “Tiền tiêu vặt có đủ không con? Có cần bố cho thêm không nào?”
Có thể thấy, bố của Lục Vãn Thanh quả đúng là vô cùng cưng chiều con gái. Cứ mỗi khi thấy con gái mình là ông lại cười tươi như hoa.
Bố Lục: “Haiz, con đúng thật là! Cứ nằng nặc đòi phải làm minh tinh cái gì chứ. Nhìn xem, con gầy đi nhiều quá rồi.”
Lục Vãn Thanh: “Làm minh tinh là phải giữ dáng mà! Không thì con sao mà nổi tiếng được!”
Bố Lục bất đắc dĩ nói: “Nếu con muốn nổi tiếng thì bố sẽ sắp xếp cho con làm nữ chính nhé? Đẹp như con gái bố thì chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích.”
Lục Vãn Thanh bướng bỉnh bĩu môi nói: “Không được! Làm thế thì con lại chẳng tích lũy được tí kinh nghiệm nào cả!”
Trò chuyện cùng con gái xong xuôi, bố Lục hài lòng xoa xoa cái bụng của mình, sau đó dưới sự thúc giục của Lục Vãn Thanh, trở về phòng riêng ban đầu tiếp tục dùng bữa.
Tô Linh nghiêng đầu nhìn Lục Vãn Thanh đang đi về phía mình.
Vốn dĩ cô cho rằng Lục Vãn Thanh là “Đóa hoa trắng nhỏ bé tội nghiệp mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, muốn dựa vào sức mình từng bước tiến lên nhưng lại bị người khác thừa cơ lợi dụng.”
Bây giờ cô mới biết Lục Vãn Thanh ấy thế mà lại là một tiểu thư nhà giàu có gia thế chống lưng, một lòng muốn gia nhập vào làng giải trí.
Lục Vãn Thanh gãi gãi đầu, sau đó ra hiệu “suỵt” với Tô Linh: “Chị Tô Linh đừng có nói cho ai biết nhé!”
Giờ thì Tô Linh đã hiểu tại sao Lục Vãn Thanh lại có nhiều tài nguyên tốt như vậy rồi.
Cô thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, rồi dường như nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, thế ông chủ công ty Lực Hằng lúc trước cứ suốt ngày quấy rối bám lấy cô thì giờ sao rồi?”
Lục Vãn Thanh ngẫm lại một lát, sau đó vui vẻ nói: “Em cũng không rõ, nhưng bố em đã mua lại công ty của ông ấy rồi!”
Thì ra là do em làm...
Bấy giờ Tô Linh cảm thấy, Trần Khải nếu muốn dùng chiêu “Người tình VIP của tổng tài bá đạo” để theo đuổi cô gái này thì gần như là không có khả năng.
***
Vẫn chưa đến sáu giờ rưỡi nhưng hầu hết những người tới dự tiệc đều đã có mặt đầy đủ.
Đạo diễn phụ trách ghi hình chương trình lần này họ Điền, ông là một đạo diễn rất tài năng, hầu hết các chương trình giải trí được đánh giá cao gần đây đều do ông làm đạo diễn.
Tới tham dự bữa tiệc lần này gồm có Tống Kính Thành và Hàn Lộ Lộ - một trong những nữ minh tinh lưu lượng nổi nhất hiện nay.
Hàn Lộ Lộ bắt đầu nổi tiếng từ năm ngoái nhờ một bộ phim ngôn tình chiếu mạng, tuy kỹ năng diễn xuất chưa tốt nhưng ngoại hình của cô ta lại rất nổi bật trong giới giải trí.
Một số người nhận xét cô ta có một đôi mắt rất linh động, khi cười lên vừa khiến người ta yêu thích lại vừa rất có hồn.
Hàn Lộ Lộ vừa ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện với các nhà sản xuất xung quanh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy cái giọng điệu hờn dỗi nũng nịu của cô ta.
Tống Kính Thành ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lộ Lộ, sau đó cúi đầu, vào WeChat gửi tin nhắn cho Tô Linh.
[Tống Kính Thành]: Chị có ở đây không? Hầu như tất cả mọi người đều có mặt ở đây rồi.
Tống Kính Thành đợi một lúc mà vẫn không thấy Tô Linh trả lời.
Mà lúc này Hàn Lộ Lộ dường như cũng đã chú ý đến Tống Kinh Thành, chỉ thấy cô ta đứng dậy đổi chỗ ngồi, ngồi xuống ngay bên cạnh Tống Kính Thành.
Tống Kính Thành ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó mỉm cười: “Xin chào.”
Hàn Lộ Lộ đưa tay búi tóc lại thành hình củ tỏi, sau đó cười nói: “Xin chào, đây là lần đầu tiên tôi tham gia kiểu chương trình giải trí này, vậy nên trước hết tôi xin được kính anh một ly trước, sau này trong thời gian quay có gì nhờ anh chiếu cố hơn.”
Đương nhiên là Hàn Lộ Lộ biết mấy chương trình giải trí kiểu này thường hay giở chiêu trò xào couple để thu hút sự chú ý của khán giả.
Tuy không nói thẳng ra nhưng Hàn Lộ Lộ cũng có thể đoán được, tổ tiết mục nhất định sẽ ghép đôi mình cùng với Tống Kính Thành.
Đạo diễn Điền thấy mọi người gần như đều đã có mặt đông đủ bèn đứng dậy, vỗ tay nói: “Nhân dịp này tôi muốn nói với mọi người, lát nữa nhà đầu tư của chương trình giải trí lần này sẽ đến, lúc đó mọi người đừng quên nâng ly chúc mừng nhé.”
Cuối cùng sau khi nghe thấy từ “nhà đầu tư” thì Hàn Lộ Lộ cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không còn chú ý đến Tống Kính Thành nữa.
Trợ lý đạo diễn nghe đạo diễn Điền nói vậy liền cười nói phụ họa: “Đúng vậy, tôi nói cho ngươi biết một tin, vị kim chủ này là một nhân vật có lai lịch rất đáng gờm, mọi người nhớ cẩn thận kẻo đắc tội với vị này.”
Hàn Lộ Lộ bắt đầu có hứng thú: “Rốt cuộc là người nào thế?” Đúng lúc này, điện thoại của đạo diễn Điền rung lên.
Ông ta đọc nội dung tin nhắn, sau đó mỉm cười đứng thẳng người lại, ra hiệu cho những người có mặt tại đó rồi nói: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút, vị kim chủ này tới rồi.”
Đạo diễn Điền từ từ mở cửa ra.
Người đàn ông đứng ở phía cửa có dáng người cao ráo, chiếc áo sơ mi màu đen dường như càng tôn lên vòng eo rắn chắc của anh.
Hàng lông mày và đôi mắt của người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta chỉ nhìn một cái là lập tức bị thu hút, xương quai hàm góc cạnh thuận theo một đường cong xuống dưới là yết hầu đầy gợi cảm, cả người anh dường như đang tỏa ra hormone nam tính đầy mãnh liệt.
Điều quan trọng nhất là khí chất của anh cực kì thu hút, tưởng chừng như chỉ cần anh đứng giữa đám đông là những người xung quanh sẽ đều bị lu mờ đi vậy.
Đạo diễn Điền ho khan một tiếng, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là người đầu tư cho chương trình lần này của chúng tôi, anh Thẩm.”
Thẩm Tử Kiêu ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn lướt qua những người có mặt ở đây, giọng nói lạnh lùng: “Xin chào.”
Hàn Lộ Lộ cảm thấy hơi thở của mình dường như trở nên ngày càng gấp gáp.
Dù chỉ đơn giản là nhìn Thẩm Tử Kiêu đi về phía mình, cô ta cũng không khỏi vô thức ngồi thẳng lưng lại, cố gắng khiến bản thân trông có vẻ nghiêm túc hơn.
Nhưng Thẩm Tử Kiêu có vẻ cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống chỗ đối diện cô ta.
Hàn Lộ Lộ nhất thời cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đổi chỗ ngồi cạnh Tống Kính Thành, nên giờ lỡ mất cơ hội được ngồi cạnh Thẩm Tử Kiêu.
Mà lúc này Hàn Lộ Lộ dường như vừa nghĩ ra điều gì đó. Cô ta mỉm cười đứng dậy, với lấy ly rượu vang đỏ trên bàn rồi mở nắp chai ra rót làm hai ly.
Hàn Lộ Lộ đưa một chiếc ly cho Thẩm Tử Kiêu, khẽ cười tít mắt: “Anh Thẩm, tôi xin phép được kính anh một ly trước nhé?”
Nghe vậy, Thẩm Tử Kiêu nhướng mày, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi không uống rượu.”
Hàn Lộ Lộ sượng trân ngay tại chỗ, cô ta gượng cười, lúng túng nói: “Vậy sao? Thật ngại quá.”
Mặc dù Hàn Lộ Lộ bị từ chối nhưng cô ta cũng không cảm thấy quá thất vọng.
Người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy chính là kiểu dễ khiến người ta cảm thấy hứng thú nhất.
Hàn Lộ Lộ chống cằm, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào mặt bàn, thoạt nhìn dường như đang lắng nghe đạo diễn Điền chia sẻ về ý tưởng của mình đối với tiết mục này, nhưng thi thoảng lại luôn vô thức nhìn về phía Thẩm Tử Kiêu.
Mà đúng lúc này, cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, Tô Linh và Lục Vãn Thanh bước vào.
Bởi vì tình cờ gặp được bố của Lục Vãn Thanh nên hai người mãi đến giờ mới đến được phòng tiệc.
Nào ngờ lúc Tô Linh đi vào thì anh cũng vừa hay đang nhìn bâng quơ xung quanh, thoáng cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở một góc phòng.
Thẩm Tử Kiêu ngồi ở trước mặt Tô Linh, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ, tựa như đang khẽ nói “Xin chào” với Tô Linh.
Trên mặt Tô Linh có một dấu chấm hỏi. Tô Linh: Tình huống gì đây??
Tô Linh: Tại sao chỗ nào cũng có mặt Thẩm Tử Kiêu vậy?