Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi kết thúc bữa cơm tối, bên lập kế hoạch lôi kéo Thẩm Tử Kiêu trước một bước rời khỏi bữa tiệc, nhìn qua tựa hồ là đi bàn luận cụ thể chi tiết đầu tư.
Qua bữa cơm này, mặc dù Thẩm Tử Kiêu không nói rõ nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra quan hệ giữa thiếu gia Thẩm Thị với Tô Linh đáng để suy nghĩ.
Biết đâu chính vì tầng quan hệ này, thái độ đối đãi với Tô Linh cũng khách khí hơn mấy phần.
Ngược lại là Tống Kính Thành trước nay đều sẽ nói chuyện không biết vì cái gì, dường như cả bữa tiệc đều thất thần.
Ngoại trừ Tống Kính Thành, Hàn Lộ Lộ từ sau khi Tô Linh với Lục Vãn Thanh tiến vào, mặc dù trên mặt vẫn mang theo tươi cười, nhiệt tình chào hỏi với mỗi người, nhưng cảm xúc rõ ràng có hơi bực bội hơn so với lúc nãy.
Giống như loại gameshow này, giữa các nữ minh tinh không tránh khỏi so sánh lẫn nhau.
Hàn Lộ Lộ vốn dĩ rất tự tin với bản thân, dù sao đặt trong giới giải trí, diện mạo của cô ta cũng khá xuất sắc.
Sau khi tổ tiết mục xác định danh sách thành viên, Hàn Lộ Lộ trước nay chưa từng cảm thấy áp lực.
Một diễn viên nhỏ mới xuất đạo không lâu với một tác giả nổi tiếng trên mạng không biết từ đâu ra nhất thời chiếm nổi bật, bất kể là danh khí hay giá trị nhan sắc đều không thể áp chế khí thế của mình.
Nhưng không ngờ tới hôm nay vừa gặp mặt, liền ngay cả người nhìn quen mỹ nhân xuất sắc của giới giải trí như Hàn Lộ Lộ, cũng không khỏi hơi sững sờ.
Lục Vãn Thanh tướng mạo thanh thuần, không phải loại tướng mạo tràn ngập tính công kích nhưng rất có cảm giác linh động của minh tinh thời đại trước.
Mà Tô Linh lại càng vượt ngoài dự kiến của cô ta.
Trước khi tổ tiết mục chốt người được chọn, Hàn Lộ Lộ đã từng tìm tin tức liên quan tới Tô Linh.
Hình chụp có liên quan tới Tô Linh đều rất mơ hồ, hơn nữa thêm hiệu quả của filter, rất dễ dàng làm người khác cho rằng đã qua chỉnh sửa tỉ mỉ mới đăng lên.
Mà nổi tiếng trên mạng đều là thấy ánh sáng mà chết, lúc trước Tô Linh nổi tiếng, sáu phần dựa vào tác phẩm, bốn phần đều dựa vào danh hiệu họa sĩ xinh đẹp.
Cho nên Hàn Lộ Lộ càng không đặt cô trong lòng, còn nghĩ đợi sau khi chương trình phát sóng, hẳn là sẽ nổi lên một mớ hot search về sự tương đồng giữa giá trị nhan sắc của minh tinh và giá trị nhan sắc của người nổi tiếng trên mạng.
Nhưng Hàn Lộ Lộ không nghĩ tới, Tô Linh thật sự xinh đẹp, thậm chí có thể nói những ảnh chụp lưu truyền trên mạng lúc trước, rõ ràng không chụp được một nửa sự xinh đẹp của cô.
Cho nên hiện tại Hàn Lộ Lộ nhìn thấy hai vị nữ khách quý sắp chung sân khấu với mình, vẻ bề ngoài không hề thua kém gì bản thân.
Thậm chí khả năng còn có xu hướng đè bẹp cô ta.
Này đối với Hàn Lộ Lộ dựa vào nhan sắc kiếm cơm mà nói, không tính là tin tốt.
Lục Vãn Thanh là người tính cách dễ mến, bình thường trong bữa tiệc cô ấy hoạt bát lại hay nói chuyện, tính cách có vẻ hướng ngoại mà không luống cuống.
Tô Linh cũng từng thắc mắc, tại sao loại tính cách ngốc bạch ngọt như Lục Vãn Thanh còn thật sự có thể tồn tại trong giới giải trí.
Bất quá trải qua việc vừa rồi, Tô Linh đã hoàn toàn hiểu rõ. Không có việc gì mà sức mạnh tiền bạc không làm được!
Lục Vãn Thanh không phòng bị với người khác như vậy, tính cách tùy tiện, cũng chỉ có gia đình như thế mới có thể dưỡng ra được.
Kỳ thật Lục Vãn Thanh vốn dĩ định buổi tiệc kết thúc sẽ mời Tô Linh tới nhà mình chơi, nhưng sau khi thấy chút mập mờ giữa Thẩm Tử Kiêu với Tô Linh, Lục Vãn Thanh cũng thông minh lựa chọn im miệng, bữa tiệc kết thúc liền nhanh chóng chạy mất.
Lúc Tô Linh chuẩn bị rời đi, điện thoại ong ong rung lên. [Thẩm Tử Kiêu]: Anh đưa em về.
“Chị Tô Linh đang nhắn tin với bạn trai ư?” Hàn Lộ Lộ thấy Tô Linh rủ mắt, khóe môi mang theo nụ cười gửi tin nhắn, vì thế cười tủm tỉm trêu chọc một câu.
Tô Linh nâng mắt, nhẹ nhàng cười một chút, ngược lại cũng không giấu giếm: “Đúng vậy.”
Hàn Lộ Lộ nghe thấy câu này, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trẻ như vậy đã có bạn trai, xem ra Tô Linh đối với việc tiến vào giới giải trí cũng không có tâm tư gì, chỉ là muốn nắm lấy nhiệt độ để ổn định nhân khí, tích lũy càng nhiều fans mà thôi.
Nhưng Hàn Lộ Lộ giống như lại nghĩ tới điều gì, cười nói: “Thì ra chị Tô Linh có bạn trai rồi, xem ra vừa nãy là tôi nghĩ nhiều.”
Vốn dĩ cho rằng Tô Linh với Thẩm Tử Kiêu có quan hệ gì đó, bây giờ xem ra, quả nhiên loại người có tiền làm sao có thể nhìn trúng hotgirl mạng nhỏ bé nóng lòng nhập dòng.
Xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi, Tô Linh với Thẩm Tử Kiêu hẳn chỉ là quen biết đơn thuần mà thôi.
Tô Linh nghe thấy câu này, động tác gửi tin nhắn hơi hơi ngừng lại, có hơi hoài nghi hỏi: “Nghĩ nhiều cái gì?”
Hàn Lộ Lộ lại lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Nói tới đây, cô ta hơi hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn điện thoại sau đó cười nói: “Trợ lý của tôi đang ở bên ngoài đợi tôi, chị Tô Linh có cần tiện đường đưa chị về không?”
Tô Linh cười: “Không cần, tôi có người đón.”
Hàn Lộ Lộ nghe thấy câu này, che môi ý vị thâm tường mà “ồ” một tiếng, sau đó phất tay tạm biệt Tô Linh.
Tô Linh nhìn bóng dáng Hàn Lộ Lộ, có hơi cảm thấy kỳ quái.
Trực giác của phụ nữ đều rất chuẩn, mặc dù Hàn Lộ Lộ đối với mình rất khách khí nhưng Tô Linh có thể nhạy bén cảm nhận được trong cả bữa tiệc, cảm xúc của Hàn Lộ Lộ có hơi nặng nề.
Nhưng hiện tại…có vẻ như tâm trạng cô ta đột nhiên tốt lên rồi?
Tô Linh lười nghĩ kỹ lại, sau khi trả lời tin nhắn của Thẩm Tử Kiêu liền cất bước đi đến cửa đại sảnh.
Thẩm Tử Kiêu hẳn là đến bãi đỗ xe lấy xe rồi.
Tô Linh nghiêng đầu, lướt điện thoại chờ Thẩm Tử Kiêu đến. “Cần tôi đưa chị về không?”
Mà đúng lúc này, một giọng nam ôn hòa mà lại mang theo ba phần ý cười đột nhiên vang lên.
Tô Linh quay đầu, thấy Tống Kính Thành hai tay đút túi, cười đến ấm áp, cậu ta nghiêng đầu nhìn Tô Linh, giống như một đứa trẻ cởi mở: “Lúc nãy ở bữa tiệc, cũng chưa nói nhiều với chị mấy câu.”
Lúc Tống Kính Thành chào hỏi với Tô Linh, đáy mắt đều mang theo ý cười. Khóe mắt cậu sạch sẽ lại xinh đẹp, luôn có thể làm người khác cảm thấy chứa đầy thiện ý.
Tô Linh cười nói cảm ơn, sau đó nói: “Cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, tôi có người đón rồi.”
Tống Kính Thành ngừng một chút, tuy trên mặt vẫn mang theo ý cười nhưng giọng điệu lại có chút dò xét: “Là bạn à?”
Mà vào lúc này, cách đó không xa sáng lên đèn xe, có chiếc xe màu đen thong thả chạy tới, dừng lại trước mặt hai người.
Tống Kính Thành theo bản năng quay đầu nhìn chiếc xe giá trị xa xỉ bên cạnh. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Thẩm Tử Kiêu ngồi trên ghế lái, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Tống Kính Thành, sau khi tạm dừng một lát vô cùng bình tĩnh mà dời tầm mắt.
Anh nhấc tay đỡ tay lái nhìn Tô Linh, nhẹ nhàng cười sau đó hơi hơi ngẩng đầu nói: “Lên xe.”
Tô Linh đáp một tiếng, sau đó quay đầu mỉm cười phất tay tạm biệt với Tống Kính Thành: “Vậy tôi đi trước nha.”
Chỗ quan hệ khác với người thường của Tô Linh với Thẩm Tử Kiêu trên bữa tiệc, Tống Kính Thành thấy rõ.
Cho nên cảnh trước mắt này với Tống Kính Thành mà nói, đã nằm trong dự tính nhưng cũng là việc ngoài dự tính.
Cậu ta nhìn có vẻ như không có phản ứng gì, chỉ là yên tĩnh nhìn Tô Linh ngồi lên ghế phó lái, sau đó nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa.
Mà vào lúc này, cách đó không xa có chiếc xe chạy tới dừng lại trước mặt Tống Kính Thành. Một trợ lý từ trên xe bước xuống, thăm dò hỏi: “Tiểu thiếu gia, vẫn không đi ư?”
Tống Kính Thành lấy lại tinh thần, cậu cười cười với trợ lý, sau đó nói: “Đi thôi.”
***
Tô Linh ngồi trên ghế phó lái, vẻ mặt “em phải thẩm vấn anh kỹ càng” nhìn Thẩm Tử Kiêu, cô ôm cánh tay, mở miệng nói: “Cho nên thật ra anh đã sớm biết em muốn tham gia chương trình này?”
Thẩm Tử Kiêu gật đầu.
Tô Linh: “Lẽ nào anh còn quen biết người đại diện của em?”
Tô Linh sớm đã khó hiểu, người đại diện có địa vị như vậy, dưới tay còn mang một minh tinh lưu lượng làm sao có thể nhìn trúng mình.
Thẩm Tử Kiêu trầm mặc một lúc, gật đầu: “Đoạn thời gian trước biết em đang chọn công ty quản lý, cảm thấy cô ấy hẳn là giúp được em.”
Tô Linh tức đến bật cười: “Nếu như em không chọn công ty đó, anh làm thế nào?”
Thẩm Tử Kiêu trả lời rất bình tĩnh: “Công ty khác sẽ không ký với em đâu.”
Tô Linh “??” Nhìn xem, tên tư bản chủ nghĩa đáng ghét này làm sao có thể đúng lý hợp tình như thế!
Tô Linh cảm thấy Thẩm Tử Kiêu thay đổi rồi.
Lúc mới đầu bản thân còn cho rằng anh là một tên quỷ nghèo khổ đáng thương, không nhà để về, không có bạn bè mới hảo tâm cưu mang.
Lúc đầu cô nghĩ rằng Thẩm Tử Kiêu nói không làm quân nhân liền đi kế thừa gia sản là nói giỡn.
Ai ngờ là thật.
Thẩm Tử Kiêu trầm mặc một lúc, sau đó nâng mắt, bình tĩnh nói: “Mặc dù anh không hiểu những thứ này, nhưng cũng đã phái người điều tra, mấy công ty kia thường dùng chút thủ đoạn hạ đẳng để lăng xê người, ký hợp đồng với bọn họ không có lợi cho em.”
Tô Linh rủ mắt, không tiếng động mà thở dài.
Cô đương nhiên biết Thẩm Tử Kiêu là nghĩ cho cô.
Tô Linh giơ tay ấn ấn huyệt thái dương, sau đó nói: “Cho nên, em ký với chương trình này, cũng là bởi vì anh sao?”
Thẩm Tử Kiêu không trả lời, anh chỉ là bình tĩnh đánh vô lăng, chuyển vào một ngã rẽ.
Bây giờ trời đã tối, vô số tòa nhà cao tầng sáng đèn.
Thẩm Tử Kiêu nhấc mi mắt, nhìn đường phía trước, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Đằng Dật muốn chọc tức Thiệu Thị, cũng không phải là chuyện khó. Nhưng anh cảm thấy, có một số việc, em sẽ muốn tự tay làm.”
Cố Tiêu Tiêu cũng đã từng hỏi Thẩm Tử Kiêu, tại sao cứ phải quanh co lòng vòng giúp Tô Linh, trực tiếp tức giận vì hồng nhan, chọc tức Thiệu Thị là được rồi.
“Vốn dĩ Tô Linh cũng có thể chọn thuận theo Thiệu Quý Phương, ngốc ở nhà họ Tô không phải lo ăn uống, làm đại tiểu thư nhà họ Tô cả đời. Nhưng cô ấy lại trốn ra.”
Thẩm Tử Kiêu cười, cúi đầu rủ mắt thưởng thức ly thủy tinh trên tay: “Tô Linh không muốn làm một chú chim hoàng yến bị bẻ gãy cánh nuôi trong nhà.”
Cố Tiêu Tiêu: “Cho nên?”
Thẩm Tử Kiêu: “Cô ấy muốn có thể có một ngày bản thân có thể nắm chắc, có năng lực không hề cố kỵ mà tuyên chiến với Thiệu Quý Phương.”
Tô Linh có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Tử Kiêu, cô chớp chớp mắt, dựa người vào ghế, lúc nhìn sườn mặt Thẩm Tử Kiêu trong mắt chứa đầy sự ôn nhu.
Cô nhướng lông mày, sau đó nhẹ nhàng cười: “Em thế này, có tính là ôm được đùi to, sau đó mười năm cũng không cần nỗ lực nữa không?”
Trước mắt vừa vặn là đèn đỏ.
Thẩm Tử Kiêu dừng xe, thả lỏng tay khoác trên vô lăng. Nghe thấy Tô Linh nói vậy, lại chỉ nhẹ nhàng cười.
Tô Linh: “Anh cười cái gì?”
Thẩm Tử Kiêu quay đầu nhìn Tô Linh, trong con ngươi đen nhánh chỉ có hình bóng người trước mặt.
Thẩm Tử Kiêu nhẹ nhàng nói: “Nếu như em bằng lòng, có thể không cần cố gắng cả đời.”
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe, ngân hà lộng lẫy.
Trong nháy mắt nào đó, dường như trăm ngàn cơn gió mang theo ý xuân cuồn cuộn trong lòng Tô Linh.
Tô Linh thậm chí có thể vô cùng rõ ràng mà nghe thấy tiếng tim mình đập.
Mặt Tô Linh vô thức hơi đỏ lên, cô quay đầu, dời tầm mắt, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Gì vậy, anh đây là xem như tỏ tình à?”
“Không.”
Thẩm Tử Kiêu trả lời rất nghiêm túc: “Là hứa hẹn.”