Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày trước Tô Linh đã phát hiện ra trong nhà mình hình như có người ngoài tự ý đột nhập.
Ví dụ như đĩa trái cây trên bàn trà, không biết vì sao lại thiếu mất một quả quýt; hay buổi sáng ngủ dậy đã gấp chăn dọn dẹp giường ngay ngắn, buổi tối quay về lại có nếp gấp, ngay cả quần áo ở trong tủ, cũng có dấu vết bị thay đổi, hoặc là
không biết tại sao đồ lót lại mất đi một hai bộ. Tấm thảm lông trước cửa, sẽ vô cớ mà cuộn lên một góc.
Sau khi Tô Linh nhận ra những chuyện bất thường này, cô liền để ý kĩ hơn. Sáng hôm qua khi ra ngoài, cô đã đặt một tờ giấy vào khe tủ quần áo.
Nếu có người mở tủ, tờ giấy sẽ rơi xuống. Trừ tờ giấy đó ra, còn có một thiết bị khác…
Tô Linh đứng lên, đi đến tủ đầu giường của mình, vươn tay đẩy các sản phẩm chăm sóc da được sắp xếp gọn gàng ra hai bên, từ phía sau lấy ra một chiếc camera ẩn.
Cô rũ mắt xuống, mở camera giám sát ngày hôm qua.
Chiều qua khoảng hơn 3 giờ, cửa phòng ngủ đóng chặt bị đẩy ra. Quả nhiên là như vậy.
Có người đột nhập vào nhà mình bất hợp pháp.
Nhưng do vấn đề về góc độ, nên chỉ có thể nhìn thấy ống quần màu đen của người kia, cùng với một đôi dép bông.
Sau đó, người này vươn tay mở tủ quần áo, tiếp theo vô cùng thong thả ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo ra, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó ở bên trong.
Khuôn mặt nghiêng của người đàn ông từng chút tiến vào ống kính. Là gương mặt quen thuộc.
Mắt Tô Linh giật giật.
Đoán không sai, quả nhiên là Lưu Thiệu Kiệt. Tô Linh hít sâu một hơi.
Một tuần trước, cô đã cảm thấy người hàng xóm này có chút quái dị.
Lưu Thiệu Kiệt đối xử nhiệt tình khiến da đầu của cô run lên, thay vì nói là quan tâm, không bằng nói dục vọng chiếm hữu rất mạnh.
Nghề nghiệp của Tô Linh cũng không phải thường xuyên từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối, thời gian ra ngoài cũng không nhất định.
Nhưng những lúc cùng cô tán gẫu, Lưu Thiệu Kiệt sẽ vô ý nói ra chính xác thời điểm mà cô ra ngoài và về nhà.
Gần đây thậm chí còn có thể chuẩn xác mà nói ra mỗi bữa ăn của Tô Linh bao gồm những gì.
Cảm giác bị theo dõi như thế này, khiến Tô Linh cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ xem ra, giác quan thứ sáu của phụ nữ quả thật là chuẩn xác.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Linh vang lên. Tên trên ghi chú – Cố Như Hạ.
Giọng nữ ở đầu kia điện thoại có vẻ kích động: “Ai, Tô Linh, cậu muốn mình giúp cậu tìm căn phòng mới, mình đã chọn xong rồi.”
Cố Như Hạ và Tô Linh là bạn trung học, lúc thi đại học đậu vào một trường ở thành phố B, sau khi tốt nghiệp dứt khoát ở đây tìm việc, lăn lộn mấy năm, ở nơi này cũng coi như có chút quan hệ.
Hai người lúc quen biết đã cảm thấy ăn ý, qua nhiều năm, quan hệ vẫn thân thiết như cũ.
Lần này Tô Linh đến thành phố B, đúng là không thể thiếu sự giúp đỡ của Cố Như Hạ.
Tô Linh vừa điều chỉnh thử camera theo dõi, vừa cười nói: “Cảm ơn.”
Cố Như Hạ tò mò hỏi: “Nhưng chỗ đó không phải cậu mới ở không lâu sao? Nhanh như vậy đã chuyển nơi ở mới rồi?”
“A.”
Tô Linh thờ ơ giương mắt, sau đó lười biếng nói: “Có ruồi nhặng bay vào.”
Bây giờ trên tay Tô Linh có chứng cứ bị theo dõi, cũng không sợ chuyện này khó giải quyết.
Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy thu dọn đồ đạc, thuận tiện báo nguy, lại phát hiện động tác của Lưu Thiệu Kiệt bỗng nhiên dừng lại.
Tô Linh rũ mắt, ngồi xuống, cẩn thận quan sát hành động của Lưu Thiệu Kiệt. Tờ giấy kẹp trong ngăn tủ rơi xuống bên chân hắn ta.
Lúc Lưu Thiệu Kiệt di chuyển, nhạy bén phát hiện tờ giấy trắng bên chân.
Động tác của Lưu Thiệu Kiệt ngừng lại một lát, tiếp theo, hắn ta vươn tay, nhặt tờ giấy đó lên, sau đó bỏ vào trong túi.
Hắn ta cầm nó đi?
Mà không phải đặt lại chỗ cũ? Ánh mắt Tô Linh khẽ động.
Thảo nào vừa rồi khi cô vào nhà, Lưu Thiệu Kiệt lại chậm chạp không đóng cửa, mà dùng ánh mắt mang ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm vào cửa nhà cô.
Cố Như Hạ thấy Tô Linh chậm chạp chưa trả lời, không khỏi có chút lo lắng: “Alo? Tô Linh? Bên kia vẫn ổn chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Linh nhướng mi, qua loa nói: “Ừ, không sao.”
Cuối cùng, cô dừng một chút, cười nói thêm: “Chính là có khả năng phải báo cảnh sát trước, chút nữa chúng ta nói tiếp.”
Nói xong, cô cúp điện thoại. Cố Như Hạ: “?”
Chết tiệt? Phải báo nguy còn nói không có việc gì?
Ngay lúc Tô Linh chuẩn bị gọi cảnh sát, con mèo trắng nhỏ nằm úp sấp trong phòng khách đột nhiên đứng lên, đến trước cửa kêu lên.
Tiếng kêu của nó không giống tiếng làm nũng trước đó, cái đuôi dựng thẳng lên cao, toàn thân nổi giận, lưng cũng cong lên.
Gần như cùng lúc, truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó, giọng nói vô cùng rõ ràng của Lưu Thiệu Kiệt truyền đến.
“Tô Linh, vừa rồi tôi vô ý nướng nhiều bánh ngọt, đúng lúc cô ở đây, muốn nếm thử không?”
Tô Linh nhăn mày lại, cô đi đến phòng khách, vươn tay ôm lấy con mèo trắng, vuốt lông như muốn trấn an nó, sau đó trả lời: “Không cần đâu, tôi hình như bị cảm, sắp ngủ rồi, không muốn ăn gì cả.”
“Bị cảm? Có phải do tối qua lạnh không? Chỗ tôi có thuốc hạ sốt mang cho cô, cô mở cửa đi, bệnh nhân cần được chăm sóc.”
Âm thanh của Lưu Thiệu Kiệt mang theo chút lo lắng, nếu không phải Tô Linh có thể xác định giờ phút này hắn ta không có ý tốt, chỉ sợ thật sự cho rằng đây là một người hàng xóm vô cùng săn sóc.
Lưu Thiệu Kiệt cố chấp hơn cô nghĩ.
Tô Linh rũ mắt xuống, mở khóa điện thoại, nhắn tin báo nguy, nhưng vẫn duy trì giọng điệu hết sức bình thường trả lời: “Không cần, giờ tôi hơi buồn ngủ, tối qua ngủ không ngon, muốn ngủ một giấc trước.”
Lưu Thiệu Kiệt bên ngoài trầm mặc một lát, sau đó nói: “Được, vậy muộn chút tôi lại đến.”
Ngay sau đó, là khoảng thời gian dài không tiếng động. Hắn ta đi rồi?
Tô Linh nhíu mày.
Không đúng, nếu chỉ như vậy mà đã không kiên trì, vậy hắn ta vừa mới chấp nhất muốn đi vào, rốt cuộc mục đích là gì?
Chẳng lẽ là…
Là để xác nhận mình có đang nghi ngờ hắn hay không, nên đang cố ý thử nghiệm phản ứng?
Mà ngay tại đây, huyền quan truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Tô Linh có thể nghe thấy rất rõ ràng, tiếng dấu răng của chiếc chìa khoá vừa khít với ổ khoá, sau đó là tiếng kim loại chuyển động chậm rãi.
Cửa chống trộm bị mở ra, khuôn mặt của Lưu Thiệu Kiệt cũng từng chút hiện ra rõ ràng.
Hắn ta trước sau như một, cười vô cùng nhu hoa, tiếp theo đặt dĩa bánh ngọt cầm trên tay lên tủ đựng giày, sau đó dịu dàng hỏi: “Ăn bánh ngọt không?”
Con mèo Tô Linh ôm trong tay nhảy xuống, đuôi dựng thẳng lên, chắn trước mặt Lưu Thiệu Kiệt dùng âm thanh nhỏ nhẹ làm ra vẻ hung ác gào thét.
“Ngao ngao ngao.”
Lưu Thiệu Kiệt tặc lưỡi vài cái, khom lưng chống đầu gối, hứng thú đánh giá con mèo nhỏ trước mặt, cười nói: “Cô mang về một vật nhỏ thật đáng yêu.”
Tô Linh cười nói: “Tôi không chào đón anh bước vào.”
Lưu Thiệu Kiệt huýt sáo, quay chiếc chìa khoá trên ngón trỏ: “Tôi quen không mời mà đến rồi.”
Tô Linh nâng mí mắt, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì cả, là cô đối với tôi quá mức thù địch.”
Lưu Thiệu Kiệt cúi đầu, bả vai khẽ run, nhẹ nhàng cười. Một lát sau, hắn ta mới ngước mắt lên, đáy mắt đỏ ngầu, thong thả từng bước đến gần Tô Linh, cảm xúc trong giọng nói nghe có vẻ khoa trương đáng sợ: “Tôi thật sự thích cô.”
“…”
Một lần trải nghiệm cảm giác cực kém khi bị tỏ tình.
Con mèo trắng bổ nhào về phía trước, cắn ống quần của hắn ta, móng vuốt nhỏ cào cấu phía trên, vật nhỏ chỉ có chút lớn, nhìn qua lại có mấy phần hung ác.
Lưu Thiệu Kiệt một cước đá văng nó ra, giọng điệu không kiên nhẫn: “Con mèo rác rưởi.”
Tô Linh nhìn con mèo trắng lăn vài vòng trên mặt đất giống như một con rối đồ chơi, sau đó uỷ khuất loạng choạng chống đỡ thân thể, rồi lại phịch một cái ngã trên mặt đất.
Nhìn qua thật đáng thương.
Mắt Tô Linh nhíu lại, lông mi hạ xuống.
Cô cúi người xuống, nhìn như không chút để ý vươn tay cầm lấy ly thuỷ tinh trên bàn trà, không chớp mắt đập lên mặt bàn.
Ly thuỷ tinh vỡ vụn, lộ ra một cạnh sắc nhọn.
Tô Linh nhướng mi, sau đó nhanh nhẹn chuyển động thân thể, giơ chân đá vào bụng Lưu Thiệu Kiệt.
Trong tiềm thức Lưu Thiệu Kiệt cho rằng tay chân nhỏ bé của Tô Linh không có bao nhiêu khí lực, căn bản không chút lo lắng đưa tay ra chuẩn bị ngăn cản.
Nhưng hắn ta trăm triệu lần không nghĩ tới, không chỉ một chút cũng chẳng đỡ được, ngược lại bị lực đạo kinh người làm cho lục phủ ngũ tạng đều chấn động.
Lồng ngực hắn ta khó chịu, cảm giác muốn nôn mửa trào lên.
Tô Linh nhanh chóng giơ chân, đá mạnh vào phía sau lưng Lưu Thiệu Kiệt.
Lưu Thiệu Kiệt chịu không nổi lực đạo, lảo đảo về phía trước, té lăn quay trên mặt đất.
Hắn ta chống hai tay xuống nền, lúc đang chuẩn bị đứng lên, chỉ cảm thấy bên tai có một trận gió, theo bản năng giương mắt, đồng tử đối diện với mảnh nhọn của thuỷ tinh.
“…”
Mồ hôi lạnh trên trán Lưu Thiệu Kiệt rơi xuống, rơi tung toé trên mặt đất.
Tô Linh thản nhiên “xuy” một tiếng: “Thứ rác rưởi gì à? Thử chạm vào mèo của tôi nữa xem?”
“Tôi làm cảnh sát ở đây nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người bị hại đánh kẻ gian thành dáng vẻ sống dở chết dở đấy.”
“Anh đừng nói, cô gái nhỏ kia khá thông minh, xuống tay cũng có chừng mực. Những vết thương này dù đau, xét nghiệm thật ra cũng không nghiêm trọng.
Cho dù có vấn đề, cũng xem như là tự vệ chính đáng.”
“Nhìn không ra, em gái trông dễ thương như vậy, sao có thể hạ gục một người đàn ông gần 1m8 chứ?”
Có hai đồng chí cảnh sát nhìn qua vừa từ bên ngoài bắt người trở về, vừa nói huyên thuyên, vừa đi ngang qua hành lang.
Bước chân của Thẩm Tử Kiêu khựng lại, quay đầu liếc nhìn.
Anh đến đây, là theo sự uỷ thác của bố Trần Khải, tìm hiểu diễn biến vụ án của An Hiểu Chi.
Cảnh sát Lý một bên phụ trách vụ án này cũng nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu dừng lại, tưởng anh tò mò, vì thế nở nụ cười, nói: “Có một cô gái vừa báo án, nói trong nhà mình có người đột nhập bất hợp pháp. Nhưng ai biết lúc cảnh sát vội vàng đuổi tới, cô gái nhỏ đã trói tên khốn kia vào trên ghế, bản thân lại ở đó thảnh thơi xem tv vừa ăn khoai tây chiên vừa trêu mèo.”
Nói xong, cảnh sát Lý không nhịn được tặc lưỡi: “Cô gái nhỏ bây giờ, đúng là càng ngày càng lợi hại, đoán chừng giờ còn đang đợi ở phòng thẩm vấn phía trước đấy.”
Thẩm Tử Kiêu nghe vậy, khẽ hạ mắt.
Cửa của phòng thẩm vấn đang khép hờ, qua khe hở có thể nhìn thấy một bên mặt nghiêng quen thuộc.
Tô Linh dựa vào trên ghế như người không xương, vừa ngáp, vừa chơi game giết thời gian.
Bộ dáng không chút để ý.
Cảnh sát Lý cười: “Cậu Thẩm có hứng thú với vụ án này sao?” “Không có.”
Thẩm Tử Kiêu nhướng mi, hờ hững nói: “Nghe chút mà thôi.”