Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Huy à, có phải anh chuẩn bị đi đánh nhau với ai không?
- Hả? Là sao? Chúng ta chuẩn bị về nhà em mà.
Huy vì lo lắng mà cả câu cà khịa của Khôi cũng không nghe ra còn ngơ ngác hỏi lại. Vốn tưởng lần thứ hai trải qua thì Huy sẽ không còn sợ hãi nhưng hoá ra sự thật không hề như vậy.
- Làm như lần đầu anh đến nhà em ấy.
- Thì rõ là lần đầu mà.
Bị Khôi nhìn anh liền thở dài ngồi xuống tựa đầu vào vai cậu than thờ:
- Là lần thứ mấy thì nếu mẹ em chưa đồng ý thì cũng như lần đầu thôi. Em đã nghĩ đến nếu mẹ em không đồng ý thì như thế nào chưa?
- Thì hãy làm như lần trước chúng ta cùng trốn lên núi thôi.
- Nếu vậy em và Nguyệt sẽ đều gặp nguy hiểm. Anh…
- Anh có thể đừng nói đến chuyện lo lắng hay sợ hãi chuyện lần trước sẽ xảy ra được không? Anh không thấy chuyện của John sao? Rõ ràng chúng ta biết rõ hắn ở đâu, biết rõ chuyện gì sẽ đến nhưng thì sao chứ? Rốt cuộc nêú không phải em thì cũng là chị em bị thương. Nếu đã là chuyện không thể tránh khỏi thì hạn chế nó là được rồi. Còn muốn mẹ em đồng ý liền thì chắc chắn không thể.
- Anh…
Khôi ôm lấy thân ảnh to lớn đang sợ sệt ấy an ủi:
- Anh biết gì không? Lúc đầu em cũng thật sự muốn bảo vệ an toàn cho mọi người nhưng rõ ràng là không thể. Đã là quy luật tự nhiên rồi, nếu không phải em thì sẽ là chị em có thể là mẹ em hoặc anh. Hơn nữa nếu để mọi chuyện đi quá xa tương lai cũng sẽ bị thay đổi, nếu vậy tốt nhất nên để mọi chuyện xảy ra như cũ đi. Ít nhiều mẹ em và anh cũng sẽ an toàn.
- Anh thà là anh bị thương.
- Anh muốn em đau khổ ngồi bên cạnh giường bệnh lo lắng cho anh sao?
- Anh… Không phải muốn vậy…. Anh … Chỉ là…
- Ngoan mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chúng ta nên tìm cách tìm ra tên nội gián thì hơn.
- Haizz dạo này bận quá suýt thì quên luôn. Em nhắn Dương gửi hồ sơ qua cho mình xem đi.
- Ừm. Đi thôi nếu không sẽ muộn đấy.
- Ừm. Chúng ta đi. Cố lên.
Ở nhà Nguyệt, cô biết hôm nay hai chàng trai quyết định công khai thì cũng cảm thấy sốt ruột thay. Dù bề ngoài nói với mẹ rằng Khôi sẽ đem bạn về nhà chơi nhưng trong lòng đang gào thét không biết nên nói sao với mẹ để giúp cặp tình nhân trẻ ấy. Muốn nói nhưng lại không dám nói. Cô cố đặt mình vào trường hợp vủa mẹ để nghĩ xem rốt cuộc mẹ muốn nghe từ phía cô hay nghe từ phía Khôi. Nghĩ tới nghĩ lui chưa kịp nghĩ thông thì Khôi đã dẫn Huy về tới cổng. Mẹ vô cùng hào hứng ra mở cửa tiếp đón Huy như một người bạn thân mà Khôi yêu quý. Nguyệt đứng bên cạnh lo lắng chờ đợi phản ứng của mẹ sau lời giới thiệu của Khôi.
- Mẹ, đây là thầy giáo dạy thể dục cũng là người yêu của con.
Câu nói tuy đơn giản nhưng thực sự là cú đánh trời giáng với mẹ. Khuôn mặt bà chuyển từ vui vẻ chào đón sang ngỡ ngàng rồi sang trắng bệch không biết nói gì. Cuối cùng là cau mày khó chịu và đuổi Huy ra ngoài từ chối chào đón.
- Mời cậu về nhà chúng tôi không tiếp đón người như cậu. Và tôi cũng yêu cầu cậu từ nay trở đi đừng liên quan gì đến con tôi nữa.
Mẹ vô cùng dứt khoát đuổi Huy đi không nói thêm lời nào, Khôi lại rất nghiêm túc đứng chắn bảo vệ anh:
- Mẹ! Đây là người con yêu. Mẹ đuổi anh ấy đi thì con cũng đi.
- Con suy nghĩ gì đấy. Sống như thế không sợ bị mọi người kỳ thị sao?
- Con không sợ. Con sống cuộc đời của con hạnh phúc của con tại sao lại phải kỳ thị chứ. Con yêu anh ấy và con sẽ chỉ có anh ấy thôi.
Sau khi Khôi khẳng định chắc nịch còn nắm tay Huy, mẹ cô liền vô cùng giận dữ tát Khôi một cái “Chát”. Đây không phải là lần đầu tiên Khôi bị mẹ đánh nhưng thực sự là lần đầu tiên bà tát cậu như thế này.
- Nếu con dám bước chân ra khỏi cửa thì con đi luôn đi.
Thấy tình hình căng thẳng Nguyệt liền lên tiếng:
- Mẹ bình tĩnh. Hai người vào đi rồi chúng ta nói chuyện.
Nhưng thực sự cô đang coi thường sự cứng rắn của mẹ trong chuyện này.
- Không được Khôi được về còn cậu ta thì không. Cái nhà này không có chỗ cho cậu đi vào. Mời cậu về.
- Mẹ à…
- Bình tĩnh mẹ. Dù sao người ta cũng là khách, chúng ta vào nhà trước rồi nói chuyện.
- Mẹ không thể bình tĩnh khi nhìn thấy con người này ở trong nhà mẹ. Mời cậu ra ngoài.
- Nếu anh ấy đi thì con cũng sẽ đi theo. Con yêu anh ấy không phải chuyện mới đây mà là chuyện chắc chắn con đã nghĩ kỹ, mẹ làm thế nào cũng không thể ngăn cản con và anh ấy đến với nhau.
- Con đang nói cái gì đấy hả?
Mẹ bị chọc tức đến mức đỏ cả mặt. Nguyệt lo lắng bệnh tim của mẹ lại tái phát liền ngăn cản:
- Khôi! Không được nói thế với mẹ. Anh Huy về trước đi có gì chúng ta nói sau. Khôi vào nhà.
Dù đứng trước sự cứng rắn của mẹ hay sự quyết liệt của chị Khôi cũng không hề chùn bước. Dù là lần trước còn bỡ ngỡ trước tình cảm này hay là lần này khi cậu đã chắc chắn thì cậu cũng không để tình yêu của mình bị thiêu rụi.
- Không em vào nhà thì anh Huy cũng phải vào. Ngày hôm nay em muốn mẹ và chị biết được tình cảm của chúng em là thật.
- Cậu làm gì con trai tôi hả?
Giữa tình hình căng thẳng Huy liền quỳ xuống trước bậc thềm cửa nhà:
- Cháu biết chuyện tình cảm của chúng cháu còn nhiều trắc trở, không chỉ gia đình bạn bè mà cả về mặt pháp luật. Nhưng dù về pháp luật cháu không là gì với Khôi thì thực tế mỗi ngày cháu cũng sẽ luôn ở bên cạnh yêu thương và chăm sóc em ấy.
- Đó là lời ai yêu nhau cũng nói. Nhưng rồi xã hội đối xử với những người như cậu như thế nào cậu biết không hả? Rồi con trai tôi sẽ như thế nào hả? Nó phải đối mặt với bạn bè với họ hàng như thế nào?
Khôi không thể nhịn nổi với hệ tư tưởng của mẹ mình liền gào lên:
- Ai không chấp nhận thì con không cần quan tâm đến người đó nữa.
- Con im đi chẳng lẽ con không cần ai nữa sao?
- Bây giờ chỉ còn mẹ có tư tưởng vậy thôi.
- Con… Con…
- KHÔI! Chị nói em vào nhà liền. Anh về trước đi. Mai chúng ta nói chuyện tiếp.
- Em….
- VÀO NHÀ.
Cho dù Khôi thực sự không muốn khuất phục trước bà chị của mình nhưng Huy lại chỉ vì một ánh mắt của cô mà rút lui.
- Em vào trước đi mai chúng ta nói chuyện tiếp.
- Anh…
Khôi bực tức trước người yêu sợ sệt của mình nên đành đi vào trong. Huy vẫn rất lễ phép để quà xuống cạnh cửa rồi xin phép rời đi:
- Cháu xin phép mai cháu lại đến.
- Tôi không tiếp cũng không chào đón mời anh về.
Mặc kệ sự chê bai của mẹ Khôi anh vẫn lễ phép cúi đầu chào bà trước khi đi về.
- Cháu xin phép về trước.
Sau khi Huy về Khôi liền vùng vằng bước về phòng, Nguyệt thở dài đỡ mẹ vào nhà và an ủi.
- Mẹ,…
- Con không cần nói, dù con nói gì thì mẹ cũng không chấp nhận vậy đâu. Rồi xã hội rồi họ hàng rồi bạn bè sẽ nói gì nó sẽ nhìn nó như thế nào đây.
Nguyệt hiểu nhữn điều mẹ lo lắng nhưng cô cũng hiểu tình cảm của cậu em mình và nếu để cậu bé cho Huy chăm sóc cô lại hoàn toàn an tâm.
- Mẹ à, xã hội, họ hàng, bạn bè thực sự quan trọng nếu có thì mới có thể là một phần hoàn chỉnh của một con người. Nhưng mẹ thử nghĩ mà xem nếu Khôi yêu một cô gái rồi kết hôn nhưng không hạnh phúc và chia tay. Nếu như vậy cuộc đời thằng bé có phải huỷ hoại hay không? Trước khi quan tâm đến xã hội, họ hàng hay bạn bè nghĩ gì, mẹ thử nghĩ xem con trai mẹ đang cảm thấy gì.
- Con đang dạy đời mẹ sao?
Đối với một người nóng tính và có chút bảo thủ như mẹ cô hiểu bà sẽ không dễ nghe lọt tai những điều cô nói nhưng để sau này họ có một gia đình hạnh phúc thì việc này cô nên nói rõ với mẹ.
- Con đang muốn cho mẹ hiểu hơn về tình cảm của con trai mẹ. Một thằng nhóc thay người yêu còn nhanh hơn người ta thay một chiếc áo mới nhưng lại dũng cảm đứng trước mặt mẹ nói rằng con không cần xã hội, không càn họ hàng, không cần bạn bè chỉ cần anh ấy. Vậy tại sao nó không cần xã hội, không cần họ hàng, không cần bạn bè lại cần chúng tachấp nhận? – Dứng lại một chút cô nói tiếp. – Vì cuộc sống của ai cũng có những người quan trọng những người không. Trước đây mẹ và con là những người quan trọng của Khôi, và bây giờ có thêm anh Huy. Nên thằng bé muốn sự đồng ý của mẹ chứ không muốn mất đi bất kỳ ai trong cuộc sống cả.
- Chẳng lẽ nó dám bỏ mẹ và con chứ?
- Tại sao không thể? Nếu như người khác thì đã đi luôn rồi. Người ta hay nói lý do tại sao lại đeo nhẫn ở ngón thứ tư là vì khi hai bàn tay chạm vào nhau đó là ngón duy nhất không thể tách rời. Những ngón còn lại tượng trưng cho bố mẹ, anh chị, bạn bè đều có thể tách rời.
Mẹ dường như hiểu chỉ là sự thật như vậy thật quá khó để chấp nhận nên bà chỉ lắc đầu mà trở về phòng. Đó là một buổi tối ảm đạm, nhìn bàn thức ăn trên bàn mà thở dài. Nguyệt lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn mang vào cho mẹ và để ngoài cửa cho Khôi rồi cũng tự mình ăn một chút trước khi mang đồ ăn vặt về phòng xem phim. Dù có xích mích gia đình vẫn là gia đình, nên dù buồn nhưng phim không thể bỏ.