Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày mai cũng như mọi ngày trong tuần tất cả học sinh đều phải đi đến trường học, Như Huyền luôn là người tới sớm nhất trường, có thể do nhà cô gần, cũng có thể do cô đang giữ chìa khóa của lớp, đi sớm để mở cửa cho bạn cùng lớp vệ sinh lớp học, cũng có thể là do thói quen, nhìn cảnh vật quanh trường trong khi bản thân thì sợ độ cao. Lúc này cô nhìn ra cổng lại thấy một bạn đi từ cổng vào, người kia đang đi từng bước thật chậm dưới hàng cây xanh, lúc này khung cảnh thật thơ mộng, cho đến khi cô phát hiện người đó là Hoàng Lân, cô nghĩ hôm nay trời có lẽ sẽ mưa to gió lớn rồi.
Cô quay lưng đi vào phòng học, một lúc sau Hoàng Lân cũng đi vào phòng, hai người ngồi hai bàn, cô giả như đang học bài, cậu ngồi sau nhìn bóng lưng cô không nói gì.
Lớp 7 cũng trôi qua theo những bài giảng, những trang sách, những lần nhìn trộm nhau. Lên lớp 8 thì trường sẽ cho chia lại lớp, học sinh sẽ học theo lớp mới, không có cái xui nào hơn cái xui nào, nhóm bạn của nó tất nhiên cũng bị tách ra.
Như Huyền, Khánh Huyền học lớp 8/4 phòng học cũ cạnh cầu thang bên phải, Phúc học lớp 8/5 cùng tầng 3 nhưng cách cái cầu thang, riêng Hoàng Lân thì học tầng 2 lớp 8/8 lớp cạnh cầu thang bên trái. Chuyện chẳng có gì đáng nói khi mà chưa kịp nhận lớp mới thì cả nhóm hay tin Hoàng Lân sẽ không về trường học nữa, chắc các bạn không biết Hoàng Lân quê không phải ở đây, bạn ấy ở tỉnh khác và bây giờ bạn ấy sẽ học ở nơi mình sinh ra và sống cùng bố mẹ mình.
Sau một mùa hè trôi qua tự dưng một người rời đi, không một thông báo, không một lời chia tay, cảm giác rất trống rỗng, Hoàng Lân đã thay đổi số điện thoại nên việc liên lạc cực kì khó khăn, mạng internet cũng rất không phổ biến, chỉ có mấy tiệm net chơi game mới có mạng thôi. Tại ngôi trường này giờ chỉ còn ba người đứng trên tầng ba nhìn xuống sân trường một cách buồn bã, nhớ những lần đầy đủ bốn người, cùng nhau đến trường, chửi nhau, đập nhau đó, nhưng lại thật sự yêu thương nhau nhường nào. Khoảng thời gian này thật sự rất khó khăn, nhất là đối với Như Huyền, cô mỗi ngày mua một hộp sữa đêm đến cho con Ki, cô ngồi đó nhìn nó uống sữa, nói gì đó rất lâu, rồi lại xoa đầu nó.
Tan học cô nói với Khánh Huyền và Phúc về trước, cô đi cất sổ đầu bài sau đó sẽ vào điểm cho cô giáo nên sẽ về sau, khi thấy nó vào phòng giám thị, cả hai rời đi. Nó cất sổ xong thì lại rẻ sang hướng cầu thang bên trái để đi ra phía sau, vì lo lắng cho nó nên hai người quay lại thì nhìn thấy cảnh nó đang đi về phía ngã ra sau nơi có con Ki, cảm giác không tốt nên cả hai đã đi theo, hai người từ xa nhìn thấy nó ngồi xuống vừa xoa đầu con Ki vừa khóc. Cả hai bây giờ cũng chỉ có thể để nó một mình như vậy không muốn làm phiền. Hi vọng ở một nơi nào đó, có người sẽ liên lạc lại, nhưng trôi qua nữa học kì vẫn không nhận được một cuộc gọi nào.
Trung học cơ sở là cấp học có số người tỉnh khác vào học thật sự rất hiếm thấy, vậy mà trường nó có đến hai người tỉnh khác, vâng ngoài Hoàng Lân ra còn một người nữa, đó là Mạnh lớp trưởng lớp 8/8 và là một học sinh thật sự rất giỏi.
Một hôm tan học muộn, Như Huyền đang khóa cửa lớp thì Khánh Huyền lên tiếng:
- Ê cậu, tớ có chuyện này nói nè. - Khánh Huyền nói.
- Sao đó, nói gì thì nói đi, tớ có cấm đâu. - Như Huyền hơi ngạc nhiên về thái độ lúc này của bạn mình.
- Cậu có biết lớp trưởng lớp 8/8 không? - Khánh Huyền lại hỏi tiếp.
- Không nơi, lớp trưởng đó có chuyện gì sao? - Như Huyền hơi khó hiểu hỏi lại.
- Tính thằng đó sao sao á, nhưng.. - Khánh Huyền đang nói thì nghe thấy một giọng nam.
- Ủa Khánh Huyền chưa về à? - Mạnh lên tiếng.
- Ừ, mình đang chờ bạn khóa cửa để về, hai tụi mình ở lại làm vệ sinh nên về muộn một chút, còn cậu sao chưa về? - Khánh Huyền trả lời lại.
- Nhà tớ đối diện cổng sau trường đi chưa được một phút nữa, tớ lên phòng thầy có việc nên về trể, mình chào bạn mới nha. - Mạnh
- À, chào lại bạn, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện được chứ, cũng trể rồi. - Như Huyền có vẽ không quan tâm đến cậu bạn này.
- Mình tên Mạnh, cậu tên gì vậy? - Mạnh hỏi nó.
- Nó tên Như Huyền, chị em song sinh cùng cha khác ông nội của tui đó. - Khánh Huyền trả lời lại thay nó.
- Tụi mình làm bạn được chứ. - Mạnh vẫn muốn làm bạn với nó.
- À được chứ, thêm bạn thêm vui mà. - Như Huyền trả lời.
Cả ba cùng nhau đi về, vừa đi Mạnh với Khánh Huyền luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất, nó thì lắng nghe và cười, lâu lâu mới nói vào một hai câu.
Tiện thể mình giới thiệu một số bạn mới, lớp Như Huyền có bộ ba đại tỷ là Như, Ngọc, Lệ. Hồi xưa các bạn không biết đâu, có những bạn trùm trường kiểu bạn đi ngang không cẩn thận làm phật ý là coi như chiều đó bạn được diện kiến ở WC hoặc bãi đất trống liền, tất nhiên các bạn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó, chuyện các bạn mạnh ăn hiếp các bạn yếu thì học đường nào cũng có và trường nó cũng không ngoại lệ.
Tất nhiên là lúc tuổi còn bồng bột chưa hiểu chuyện thôi, sau các bạn này đã thành công và có gia đình cả, trở thành những người vợ và người mẹ hết sức tuyệt vời luôn. À thôi quay lại truyện nào.
Vì muốn được nói chuyện với Mạnh nhiều hơn nên Khánh Huyền hay lôi kéo nó theo để kiếm cớ bắt chuyện với Mạnh mà không làm cho Mạnh nghi ngờ, Mạnh là người dễ nói chuyện nên rất nhanh cả ba cũng thân thiết hơn, nhưng vì đang là tuổi dậy thì nên các bạn nam thường thể hiện sự ngông của mình để được mọi người công nhận tài năng của bản thân, Mạnh là một học sinh giỏi còn là lớp trưởng nên rất tự tin vào bản thân, được thầy cô giáo và nhiều bạn nữ thích, nó thì lại cảm giác Mạnh hơi bị tự tin thái quá nên không thích sự thể hiện đó của Mạnh, nhưng vì Khánh Huyền nên cũng không sao, giả trân một tí cho con bạn mình được hạnh phúc nào, đó là những gì Như Huyền luôn nghĩ. Tất nhiên cũng không phải mỗi mình nó không thích tính cách đó của Mạnh, nhiều bạn cũng không thích, với Mạnh làm lớp trưởng nhưng cực kì nghiêm nên cũng khiến nhiều bạn phật ý.
Một hôm tan học về, như mọi ngày thì có lẽ chừ nó đã về nhà, nhưng tình cờ đi qua một lớp học ở cuối dãy hành lang cũ thì nó nhìn thấy chị mình đang đứng cùng với một chị bạn và Mạnh. Trong lòng nó hơi thắc mắc: "Mạnh quen chị Dung sao?"
- Như Huyền chưa về sao? - Nó đang còn suy nghĩ thì Mạnh nhìn thấy nên đã lên tiếng hỏi trước.
- À tớ đi về thì cậu kêu đây, sao cậu chưa về? - Như Huyền trả lời.
- Tớ đang có việc, đây là chị Dung và chị Thanh. - Mạnh giới thiệu hai người chị đang đứng cạnh mình.
- Dạ em chào chị Thanh, em tên Như Huyền. - Nó lễ phép chào chị Thanh, tiện lễ giới thiệu tên mình.
- Sao cậu không chào chị Dung. - Mạnh ngạc nhiên nên lên tiếng hỏi.
- Chị là chị nó thì em nghĩ nó không biết chị hay sao mà giới thiệu. - Chị Dung lên tiếng trả lời thay Như Huyền.
- Ôi sao cậu khôn nói cho tớ biết cậu là em của chị Dung, vậy là từ nay tớ được cứu rồi, quen với em chị đại thì lo gì bị bắt nạt nữa. - Mạnh vừa nó vừa tỏ vẽ vui mừng vòng tay qua vai nó.
- Chị Đại? - Nó vừa hất tay vừa rất ngạc nhiên khi chị gái mình được gọi là chị đại, trong khi trong kí ức từ nhỏ tới hiện tại chị mình là người cực kì hiền.
- Không cần ngạc nhiên vậy, mấy anh làm anh đại thì chị làm chị đại thôi có sao đâu, ai quen rộng hơn người đó thắng. - Chị Dung lại lên tiếng giải thích.
- Mẹ biết thì có mà tiêu đó nghe chị. - Nó sợ sệt lên tiếng
- Em không nói thì ai biết, với chị chưa đập ai bao giờ nha, do mọi người tự phong cho chị chứ chị không biết gì hết nha. - Chị Dung vừa cười vừa chọc nó.
- Vậy rồi học sáng sao chiều nay lên trường làm gì vậy. - Nó thắc mắc việc chị mình ở đây nên hỏi.
- Nhóc này sắp bị đập nên chị phải ở đây nè, lỡ sau nó thành em rể của chị thì sao? - Chị Dung vẫn k quên chọc cô em mình.
- Em rể gì đây, rồi chừ mọi người tính sao, tính đập nhau thật hả, bên kia ai đập cậu á, đông không? - Như Huyền có chút lo lắng.
- Cũng chưa biết bên đó có bao nhiêu người, đường về nhà nhóc kia thì chỉ cần bằng qua đường là xong, nhưng nếu đi học thêm thì có đến ba đường có thể chặn đánh. - Chị Huyền lên tiếng.
- Bên kia chỉ dọa đánh mà không nói ngày nào, giờ nào nên cũng k thể cứ để chị Dung với chị Thanh đi theo mãi được. - Mạnh lên tiếng.
- Ai dọa cậu á, để mình xử cho. - Như Huyền
- Cậu có mà tới khóc lóc thì được chứ xử được ai. - Mạnh vừa cười vừa chọc nó.
- Cậu dám khinh thường mình, đáng định giúp mà nói vậy thì thôi mình về. - Như Huyền biểu cảm tức giận.
- Ha ha dễ thương quá nha hai đứa, rồi có cách gì nói coi em. - Chị Thanh bây giờ mới lên tiếng.
- Thật ra em không biết nó khả quan không, nhưng em nghĩ mọi người có thể làm như này.. - Như Huyền
- Ôi con em tôi được việc quá nha, thôi về rồi mai triển khai thôi. - Chị Dung vừa cười vừa lại gần ôm nó rồi kéo mọi người ra khỏi lớp.
Bốn người vừa đi về vừa bàn lại kế hoạch cho thật cẩn thận để không xảy ra sai xót nào khi thực hiện. Nó thì đưa ra cách giải quyết hợp lý nhất rồi, cũng an toàn nhất, nhưng vẫn lo lắng cho mọi người.