Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
  3. Chương 17: Chương 17
Trước /49 Sau

Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 17: Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thẩm Quyết Tinh nếm thử khoai tây sợi xào chua cay, nhất thời bị sặc, lông mày cau lại.Nhai hết một miệng cơm thật to, anh lại hạ đũa gắp miếng đậu phụ nấu tôm, ngay khoảnh khắc cho vào miệng, ngũ quan liền không khống chế được mà vặn vẹo.Anh vội vàng cầm lấy muỗng húp một ngụm canh xương sườn, kết quả không chỉ không hòa tan được vị mặn trong miệng, ngược lại còn bị mùi rượu nồng đậm kích thích đến mắt đầy sao xẹt.

Lần này rốt cuộc không nhịn nổi nữa, Thẩm Quyết Tinh vọt vào phòng bếp phun hết tất cả vào bồn nước.Cố Chiếu thấy anh phản ứng mạnh như vậy cũng theo húp thử ngụm canh.

Vị rượu nấu hơi nồng nhưng vẫn còn được, cũng không quá khó uống.

Tôm bóc vỏ và khoai tây sợi đúng là hơi mặn, nhưng ăn thêm vài miếng cơm là nuốt được.Thẩm Quyết Tinh súc miệng xong thì lau khóe môi quay trở lại bàn cơm, thấy Cố Chiếu ở đối diện mặt không đổi sắc mà ăn từng miếng đồ ăn mình ‘phá bếp’ nấu được, mặt anh lộ ra biểu tình không thể tin nổi.“Bộ cậu không có vị giác sao?”Cố Chiếu liếc nhìn chỗ cơm chưa đụng tới của anh, dừng đũa lại nói: “Trong nhà còn có mì sợi, nếu không… nếu không tôi nấu cho cậu chén mì nhé?”Thẩm Quyết Tinh nào còn dám để cô xuống bếp, vội nói: “Không cần.

Có trà nóng không?”Cố Chiếu vội gật đầu liên tục, xoay người bưng đến cho anh bình trà xanh mới pha sáng nay.Thẩm Quyết Tinh trực tiếp đổ trà vào cơm, sau đó trộn một ít khoai tây cắt nhỏ và đậu phụ nấu tôm bóc vỏ đã đảo qua gia vị, dùng trà nước pha loãng hương vị của chúng, làm thành một món canh trà chan cơm chẳng ra cái vị gì.Sau khi quét sạch thức ăn trong chén, anh buông đũa, ngữ khí có chút trầm trọng mà tuyên bố: “Buổi tối đến lượt tôi nấu cơm.”Cố Chiếu kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu biết nấu?”“Tôi sống một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mấy món đơn giản vẫn biết nấu một chút.

Yên tâm, không kém hơn cậu được đâu.”Cố Chiếu lại cúi đầu.“Ừm.”Buổi chiều, Cố Chiếu thức thời mà để lại phòng khách cho Thẩm Quyết Tinh, bản thân thì trở về phòng ngủ không quấy rầy đối phương.Nhà cũ cách âm không tốt lắm, có mấy lần Cố Chiếu nghe được tiếng Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại với người ta, nhưng người bên kia dường như không hiểu ý anh lắm, hai người tranh cãi hết nửa ngày, cứ lặp đi lặp lại một chủ đề.Cố Chiếu xem phim truyền hình, bên tai văng vẳng tiếng Thẩm Quyết Tinh nói chuyện, dần dần có chút mệt mỏi rã rời.

Cô rút người vào trong chăn, tháo mắt kính dự định chợp mắt ngủ một lát.Mơ mơ màng màng mở mắt ra, căn phòng ngủ kéo rèm tối om, cách một cánh cửa, bên ngoài truyền đến tiếng cắt rau quen thuộc.

Cố Chiếu mê mang một lát, có hơi không biết đêm nay là đêm nào, dường như trong nháy mắt cô đã quay về ngôi nhà lúc trước… lúc cô không chỉ có một thân một mình.Nhưng rất nhanh Cố Chiếu dần tỉnh táo lại, chộp lấy di động mở lên xem, phát hiện đã 5 giờ nhiều.Cô vội vàng lê dép lê ra mở cửa phòng, chạy đến phòng bếp liền thấy Thẩm Quyết Tinh đang mặc cái tạp dề cô mặc lúc trưa, nhưng lại lộ ra khí chất khác biệt hoàn toàn.Thuần thục mà xắt nhỏ, lưu loát mà xào, Thẩm Quyết Tinh xử lí nguyên liệu nấu ăn một cách thành thạo, đứng trong phòng bếp bận rộn, xóc nồi vài cái, ngọn lửa liế m đáy nồi rồi cuốn vào trong đồ ăn, quả thực là tư thế của “Đầu bếp” chân chính.Từ khóe mắt thoáng nhìn thấy Cố Chiếu đứng ở cửa, Thẩm Quyết Tinh xúc rau xào ra đĩa rồi nói: “Đi rửa tay đi, ăn cơm được rồi.”Cố Chiếu chạy lon ton vào phòng tắm rửa sạch tay, lúc cô quay lại Thẩm Quyết Tinh đã bày xong đồ ăn ra bàn.

Mặc dù cô chất phác nhưng cũng không phải không biết điều, thấy thế bèn vào phòng bếp cầm lấy muỗng đũa.“A, đó là… chỗ tôi ngồi.” Mắt thấy Thẩm Quyết Tinh chuẩn bị ngồi xuống, cô vội vàng nhắc nhở.Thẩm Quyết Tinh mới vừa đặt mông xuống lại giật nảy lên, lầm bầm mấy cái rồi ngồi trở về vị trí ngồi lúc trưa: “Không phải đều giống nhau sao...”“Không giống nhau.” Cố Chiếu đưa đũa muỗng cho đối phương rồi ngồi xuống chỗ của mình.Từ nhỏ cô đã ngồi ở vị trí này, ở nhà này đây là chỗ ngồi của cô.

Cô đã quen với phương hướng đó, góc độ đó, phong cảnh mà nơi đó có thể nhìn thấy.

Vậy nên mới không giống nhau.Cũng giống như đóa hoa hồng của hoàng tử bé, những đóa hoa khác dù có giống nhưng chung quy nó vẫn không phải hoa hồng của cậu.

Tương tự như vậy, chỗ ngồi khác thoạt nhìn vẫn giống như vậy nhưng chung quy cũng không phải chỗ ngồi của Cố Chiếu.Thẩm Quyết Tinh làm tổng cộng ba món mặn một món canh.

Hầu hết các nguyên liệu đều có trong tủ lạnh, riêng món cá quế kia Cố Chiếu thấy lạ mắt, hẳn là Thẩm Quyết Tinh đã đặt hàng trên app.Cá quế hấp, rau xào, nầm bò hầm khoai tây, canh cà chua trứng, chỉ cần bày ra bao nhiêu đó món ăn, Thẩm Quyết Tinh đã thắng cô tuyệt đối.“Ăn cá trước đi, cá nguội sẽ tanh.” Thẩm Quyết Tinh làm khách mà còn ra dáng chủ nhà hơn cả chủ nhà thật là Cố Chiếu đây.Cố Chiếu gắp một miếng thịt cá có lẫn hành sợi, chậm rãi đưa vào miệng nhấm nháp.

Nấu lửa vừa tới, độ mặn vừa phải, thịt cá tươi không đòi hỏi kỹ thuật nấu nướng cầu kỳ, càng đơn giản càng mỹ vị.Cô lại chuyển hướng đôi đũa sang thịt bò khoai tây bên cạnh.

Thịt bò lẫn khoai tây đều được hầm nhừ, mỹ vị không kém..

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Bạch Xà Thơ Ngây

Copyright © 2022 - MTruyện.net