Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Uyển đã di chuyển chiếc ghế đẩu và đứng dậy, nghiêng đầu nhìn họ
Như vậy mới đúng
Những khuôn mặt chua ngoa và xấu tính là thái độ thực sự của họ đối với cô
Lý Phượng không hiểu tại sao một cuộc bạo loạn đột ngột nổ ra sau bữa tối thịnh soạn.
Điều này có cản trở mọi người có một bữa ăn ngon?!
Anh luống cuống gắp một miếng thịt nhét vào miệng.
Đường Uyển ngồi trở lại chỗ của mình, chậm rãi nhìn bọn họ: “Bà ngoại nói không chính xác rồi, các người hẳn là không có chuyện muốn nói với tôi, mà là có chuyện muốn đòi hỏi ở tôi.”
Để thỉnh cầu người khác bất cứ việc gì thì một bữa ăn luôn là quy luật bất thành văn.
Thảo nào họ lại chuẩn bị một bữa ăn đầy đủ như vậy.
Bà cụ mở to mắt, những nếp nhăn trên mặt đều hằn lên, " Cháu nói vậy là có ý gì, chúng ta đều là người thân, nên chăm sóc lẫn nhau.”
“ Ồ, phải không nếu các người từng dự tang lễ của cha mẹ tôi, có lẽ tôi sẽ tin câu này."
Đường Uyển cười nhẹ, giấu kim vào trong bông, “Đáng tiếc là các người chưa từng đến dự.”
Người duy nhất trong gia đình này đáng để cô biết ơn là cậu của cô.
“Tiểu Uyển, lúc đó chúng ta quá bận rộn…” Trương Nguyệt Hoa nhìn đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng cùng áy náy.
Đường Uyển liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, cô không muốn lãng phí thời gian cùng họ nói chuyện vô nghĩa, A Châu vẫn ở nhà đợi cô về.
Trận chiến này nhất định phải giải quyết nhanh chóng.
" Mợ, mợ có lời gì muốn nói? Hôm nay chúng ta cùng nhau nói chuyện ở đây, đây là lần cuối cùng tôi tới đây, hi vọng sau đêm nay chúng ta không quấy rầy lẫn nhau, đừng tìm tôi nữa cũng đừng sử dụng điện thoại di động của cậu tôi để gọi."
Trước mặt mọi người, cô bật máy ghi âm của điện thoại và đặt đếm ngược mười phút.
Đặt ngược điện thoại xuống bàn ăn, cô bình tĩnh nhìn: “Được, bắt đầu đi.”
Năm người khác có mặt đã bị bối dối trước hành động của cô.
Trầm mặc một hồi lâu, Trương Nguyệt Hoa rốt cục lấy lại thanh âm, “Tiểu Uyển, chúng ta tuyệt vọng mới tìm đến cháu, cháu là hy vọng duy nhất của chúng ta! Cậu của cháu công ty dây chuyền vốn xảy ra vấn đề, chúng ta cần tiền gấp.
Cần một khoản tiền là khoảng 2 tỷ, nhưng chúng ta hiện tại chỉ có được một nửa, vì vậy … Tiểu Uyển, cháu có thể cho chúng ta vay 1 tỷ không?” Cả gia đình dựa trên công ty của cậu cháu để sống nếu công ty phá sản, chúng ta không biết phải sống thế nào.
Tiểu Uyển, chúng ta có thể coi số tiền này là số tiền mà cậu mợ vay không? Cậu mợ nhất định sẽ trả lại cho cháu trong tương lai!”
Lý Phượng và em gái của anh ấy nghe thấy điều này đã rất ngạc nhiên.
Tại sao bố mẹ họ không đề cập đến một điều lớn như vậy ở nhà?
Thảo nào dạo này bố luôn đi sớm về muộn…
Đường Uyển im lặng.
Cô chưa bao giờ gặp phải một điều như vậy trong kiếp trước.
Bởi vì vào thời điểm này, cô đã được gia đình cậu nhận nuôi, và Trương Nguyệt Hoa đã lừa cô tiền bồi thường và tiền trợ cấp của bố cô vào túi của bà ta và số tiền đó tình cờ được dùng để bù vào khoản thiếu hụt của công ty.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã khác với cuộc sống trước đây, đó là lý do tại sao họ tìm đến cô.
Thấy cô im lặng, lão phu nhân càng lo lắng: "Tiểu Uyển, bà ngoại biết cháu rất giàu.
Sau khi bố cháu mất, công ty đền bù nhiều như vậy, cháu không có tiền cũng không phải đúng không? Nếu có thì nhanh lên đứng dậy móc tiền ra, đừng ngồi đó chờ chết! Nếu không có nhiều như vậy, hiện tại có thể bán căn nhà đang ở, sẽ có giá hơn một tỷ! ”
Đường Uyển ánh mắt có chút lạnh xuống
“Bán nhà? Vậy tôi sống ở đâu?”
Trương Nguyệt Hoa vội vàng nói: “Cháu có thể sống ở đây, ở chung phòng với Lý Duyên”
Đường Uyển khẽ mím môi, nhìn cô và hỏi nhỏ: " Các người hôm nay tìm tôi, cậu tôi có biết không?".