Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu như hắn có nhiệt độ thân thể, tôi cảm thấy người đàn ông đang đè nặng tôi này nhất định sẽ bốc cháy. Nhưng có một sự thật là hắn còn rét lạnh hơn bất cứ động vật máu lạnh nào trên địa cầu, miệng vết thương nóng rát trên tay tôi bị tay hắn đông lạnh, dường như tôi đã hỏi một vấn đề cực kỳ ngu xuẩn.
Caius ngừng thở, màu sắc ấm nóng duy nhất trong mắt hắn thoạt nhìn như thấm đẫm cái lạnh lẽo xưa cổ.
Hắn do dự chạm vào mặt tôi, nhiệt độ thân thể của hai chúng tôi là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, tôi bị hắn làm lạnh cóng đến mức muốn chạy trốn.
Tôi không dám lên tiếng nữa, sợ quấy rầy đến sự do dự trầm tư của hắn. Sự giãy dụa cùng lãnh ngạo của hắn đều biểu hiện ở đôi mắt phập phồng không ngừng, hắn đang suy nghĩ có nên trả lời vấn đề buột miệng hỏi ra của tôi hay không.
Tôi gần như xác định, không, tôi có thể khẳng định như thế. Tôi không cần đáp án của hắn, tôi thậm chí sợ hãi hắn trả lời.
Tôi không nên hỏi, đây không phải vấn đề tôi có thể hỏi.
Caius mẫn cảm bắt giữ được cảm xúc của tôi, sự ngại ngùng chỉ có thể chợt lóe rồi qua này của hắn bị sự lạnh lùng đập nát đến thi cốt vô hồn, tôi nhìn thấy đường cong đôi môi hoàn mỹ của hắn dần run rẩy.
"Cô chỉ là một con người." Hắn lãnh khốc nói, mang theo sự tức giận hắc ám làm kẻ khác hít thở không thông.
Tôi chỉ là một con người, hắn đã nói qua vài lần rồi, không biết đang cường điệu với ai. Tôi nên may mắn khi hắn luôn cố chấp tự cho mình đúng, hắn không có khả năng thích một con người chết tiệt, yếu đuối không thể tả cả.
Đúng vậy, tôi không tin một ma cà rồng có thể dễ dàng thích đồ ăn của mình như vậy.
Tôi khôn có lý do nào tin tưởng, câu chuyện cổ tích hắc ám xưa cũ này sẽ xảy ra ở hiện thực. Bạn có thể tưởng tượng một sinh vật hoàn toàn bất đồng với bạn, một kẻ tội phạm giết người và bắt cóc bạn sẽ yêu bạn sao?
Tôi không thể tin tưởng đây là sự thật.
Loại tình cảm này không nên xuất hiện, rất . . . đớn đau.
Biểu cảm của Caius khiến người khác khổ sở, tôi cũng không biết sau lớp mặt nạ vô cảm này của hắn, ngón tay cứng ngắc như xiềng xích, tình cảm dữ dội không thể che dấu mà trào ra từ trong đôi mắt hắn này tra tấn hắn như thế nào.
Tôi cụp mắt, ngăn cách khuôn mặt lạnh lùng của hắn với mắt mình. Đầu óc vốn trì độn nhanh chóng hoạt động, không khí lạnh lẽo với gió lạnh vù vù thổi, tôi phải chuyển hướng đề tài như bi kịch này đi. Sau đó như bừng tỉnh, trừng lớn mắt, lo lắng thốt lên: "Carlisle đâu?"
Tôi biết đó không phải là ác mộng, Caius muốn giết Carlisle, ngay trước khi tôi ngất xỉu.
Phản ứng tiếp theo của Caius đã để tôi biết, vấn đề này càng là một câu hỏi ngu xuẩn hơn nữa, hắn ta muốn bóp chết tôi, tôi xác định tôi đã chọc hắn tức điên rồi.
"Cô đang nhắc đến tên yếu đuối ngu xuẩn sợ chết kia sao? Hắn chẳng khác gì một kẻ tâm thần thừa thãi hết!" Lời nói cay nghiệt của hắn đã sắc bén đến nỗi có thể giết người từ xa, nếu như Carlisle đang đứng trước mặt hắn, nhất định sẽ bị câu nói độc ác của Caius làm nghẹn chết.
Tôi xác định người trong miệng hắn không phải Carlisle, cho tới bây giờ tôi chưa gặp qua một sinh vật không phải người lại hành nghề bác sĩ như thế. Bệnh tâm thần? Caius, cái thói quen chụp mũ tội phạm lên đầu người khác của anh vẫn mạnh mẽ thế.
"Bác ấy đang ở bên ngoài sao?" Tôi không chịu thoái nhượng, nghiêm túc nhìn hắn, tôi phải biết tình trạng của Carlisle như thế nào rồi.
Caius nhắm mắt lại, hắn cách tôi quá gần, chiều dài của đôi lông mi làm vô số phụ nữ hâm mộ. Tôi có thể rõ ràng nhận thấy hắn đang cố gắng áp chế xao động sinh lý xuống, xao động chỉ thuộc về ma cà rồng.
Thân thể cứng nhắc quá mức, khuôn mặt co rúm và sự nín thở nhẫn nại.
Loại tự áp chế này rất khó chịu đối với hắn, nhưng tôi vẫn không bị thương, tay hắn vẫn còn áp lên tay tôi, ngoại trừ cái lạnh và cứng ra thì lực đạo mềm mại đến mức có thể bỏ qua.
Tôi tiếp tục hỏi: "Bác ấy không sao chứ." Ngón tay bởi vì mãi không nhận được đáp án yên tâm mà lo lắng túm chặt chăn. Đối với tôi mà nói, sự an toàn của Carlisle thật sự rất quan trọng.
Caius hung ác trợn mắt, đôi con ngươi đỏ nồng đậm kinh người. Hắn âm u cười rộ lên, uy hiếp: "Còn dám hỏi lại một lần nữa, ta sẽ lập tức vặn gãy cổ hắn, Claire à."
Có vẻ như hắn đã nhận được kích thích cực lớn, một cảm xúc thú tính dị dạng do ẩn nhẫn quá độ khiến hắn thoạt nhìn cực kỳ hung tàn khủng bố.
Hắn chán ghét Carlisle, sắp chạm đến độ oán hận rồi.
Nhưng Carlisle vẫn bình an vô sự mà ngón tay hắn đặt trên cổ tay tôi vẫn không có gì thay đổi.
Tôi có một khắc dường như không thể đối diện với Caius, trái tim thật sự đau buồn làm tôi chịu không nổi. Tôi không nên lo lắng chuyện này, hiện tại điều mà tôi lo lắng nhất chính là bác Carlisle phải làm như thế nào để có thể trở về Forks, sau khi bác ấy trở thành người bảo lãnh của tôi.
Cho dù là Aro hay Caius thì mục đích cuối cùng của họ đều là phải chuyển hoán tôi. Đối với tôi mà nói thì Volturi chính là ổ sói hang hổ, nhưng đối với tôi mà nói thì biến thành ma cà rồng là vi phạm mục tiêu sinh mệnh tôi, tôi không thuyết phục được bản thân trở thành sinh vật bất tử mang tính bắt buộc như thế này, mong muốn của tôi, tự tôn của tôi, sinh mệnh của tôi đều không thể chấp nhận bị giẫm đạp như thế.
Nhưng nếu Carlisle giúp tôi tranh thủ được quyền lợi chọn lựa giúp tôi không chọn chuyển hoán thì Caius sẽ giết bác ấy.
Không biết vì sao, tôi xác định Caius sẽ giết Carlisle.
Đây quả thực là ngõ cụt. Tôi gần như bị buộc vào tuyệt lộ.
Caius đột nhiên phiến chán lẩm bẩm một câu gì đó, tôi khó hiểu giương mắt nhìn hắn, đột nhiên vào lúc không kịp phòng bị bị hắn chiếm cứ hơi thở. Tim tôi đập loạn nhịp, tôi giãy dụa theo phản xạ, tay của Caius đặt sau gáy tôi, ngón tay quấn quanh mái tóc dài tản ra của tôi. Hắn từ từ nhắm lại hai mắt, dùng nụ hôn băng lạnh ấy chạm vào môi tôi.
Hắn rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, thử hút lấy đôi môi cánh hoa đang mím chặt của tôi. Cả người tôi cứng nhắc, toàn bộ trong tầm mắt đều là sợi tóc vàng chảy xuôi của hắn, và cả hàng lông mi không chút rung động kia.
Quá căng thẳng khiến tim đập nhanh, huyết áp tăng cao, các loại phản ứng quá độ hít thở không thông hòa trộn thành một loại cảm giác cực nóng, chảy ra theo mạch đập và mạch máu của tôi. Hắn lạnh như băng nhưng có lẽ vì dây thần kinh bị lỗi nên tôi cảm thấy như bị thiêu đốt.
Lý trí cảnh báo tôi không được giãy dụa, răng hắn đều là nọc độc. Nhưng phản ứng sinh lý không thể khống chế, nụ hôn của hắn manh theo hơi thở cường thế xâm chiếm quá độ, làm cho da đầu tôi run lên.
Cọ xát rét lạnh mang theo liếm hôn ẩm ướt, hắn muốn càng thêm tiến sâu một bước. Tôi không thể tin được trợn trừng mắt, nín thở, chết cũng không cho hắn thực hiện được. Caius cảnh giác mở mắt ra, hắn trừng tôi, đau đớn nhảy nhót cùng một loại cảm xúc quỷ dị khác, đồng thời đan xen nơi đáy mắt hỗn loạn của hắn.
Nếu như tôi có thể cắn hắn, tôi nhất định cắn, vấn đề là toàn người hắn đều là độc. Nếu như tôi có thể dùng chân đá, tôi sẽ không chút do dự, vấn đề người gãy xương nhất định là tôi, hơn nữa điều kiện tiên quyết lớn nhất là hắn có thể từ ngươi trên người tôi lăn xuống trước.
Hắn vẫn không nhúc nhích đè nặng tôi, dùng đôi môi với nhiệt độ bất đồng con người ấy đè nặng khóe miệng tôi, tôi đã quên phải hít thở như thế nào, bởi vì thiếu không khí mà cả người run rẩy, đầu choáng váng, não đau, chẳng lẽ hắn muốn dùng một nụ hôn để mưu sát tôi sao?
Kỹ thuật nín thở của Caius tốt hơn tôi nhiều, hắn không bởi vì không thể hít thở mà đau đớn, trước khi tôi nghĩ mình đã đến giới hạn thì hắn cuối cùng cũng buông tôi ra, ngón tay đặt sau gáy tôi mềm nhẹ cọ xát làn da tôi, khuôn mặt trắng nõn quá mức rất tự nhiên dán vào tóc mai tôi cọ xát, vành tai và tóc mai chạm nhau thân mật khăng khít.
Mỗi một động tác của hắn đều nói cho tôi biết đáp án.
Tôi rất muốn nói hắn không cần làm như vậy, nhịp tim đập mãi vẫn không thể vững vàng được, vòng tay giam cầm ôm ấp của hắn cùng động chạm cẩn thận làm cho tôi không thể thả lỏng, điều này khiến tôi rất muốn đá hắn xuống đất.
Hơn nữa tôi phát hiện khi Caius ở bên người tôi thì năng lực tự điều khiển càng ngày càng mạnh, tôi vĩnh viễn không thể quên đi khoảng thời gian ban đầu kia, ánh mắt đáng sợ hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, tràn ngập dục vọng công kích.
Mà hiện tại hắn đã có thể kề sát tôi, trong khoảng cách gần như thế cũng có thể bảo trì bình tĩnh.
Tôi cố gắng thả lỏng cơ thể, cơn đau trên miệng vết thương lập tức thổi quét đến, vừa rồi tôi bị động tác của Caius kích thích mà quên mất cảm giác đau đớn này.
Caius cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc lo âu mà không an phận của tôi, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi, dường như luyến tiếc nhiệt độ ấm áp trên người tôi, nhưng hắn vẫn nhảy lên trong nháy mắt, động tác tuyệt đẹp mà lưu loát.
Hắn rơi xuống bên ngoài giường, đua lưng về phía tôi, lạnh giọng nói: "Ở đây, không được đi đâu cả." Nói xong, lập tức chạy ra ngoài, ngay cả đầu cũng không ngoảng lại.
Tôi sau khi xác định hắn đã đi mất mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngón tay co lại cứng ngắc, tôi đặt tay lên lồng ngực, muốn cuộn mình lại để chống đỡ trong lòng như sông cuộn biển gầm.
Đây căn ản không phải đáp an tôi muốn, tôi do dự nghĩ về vấn đề này.
Kiếp trước, kinh nghiệm yêu đương của tôi dường như bằng không, ngay cả cơ hội thầm mến cũng không có. Mới tốt nghiệp đại học xong đã đổ bệnh, giãy dụa đấu tranh nhiều năm chỉ biết tự hành hạ mình, những thứ như đạo lí đối nhân xử thế, kinh nghiệm làm việc, chuyện tình cảm yêu đương gì gì đó hoàn toàn không biết gì cả.
Tôi thậm chí không rõ ràng lắm khi một người sinh ra tình cảm nam nữ thì nên trải qua quá trình gì, nước chảy đá mòn hay là nhất kiến chung tình? Tình cảm duy nhất tôi có được chính là tình thân vô tư của Charles, đây là lễ vật trân quý nhất của tôi trong kiếp này.
Nếu không phải do đoạn đối thoại kinh khủng kia giữa hắn và Carlisle, thì tôi căn bản không hề suy nghĩ về phương diện đó.
Tôi xác định mình chưa hề làm gì cả, ngoại trừ không ngừng chọc giận hắn, thì tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì để hắn trở thành như thế này?
Hay là lối suy nghĩ trong đầu óc của sinh vật không phải người đã vặn vẹo thành bánh quai chèo, cho nên đủ loại hành động chệnh đường ray của Caius đều là bình thường.
Nếu có một cuốn sách nói về 'Làm như thế nào khiến cho một người đàn ông sinh ra tình yêu đối với một người phụ nữ', à không, còn không nhất định là tình yêu, có thể chỉ là cảm giác ưa thích thôi, thì tôi thật sự cần cuốn sách này chỉ đạo.
Tôi cần nó nói cho tôi biết , phải làm như thế nào thì tình cảm không biết từ đâu ra này có thể biến mất.
'Anh là một người tốt, tôi không xứng với anh.' Loại lời nói cự tuyệt này quá mức thẳng thừng rồi, tôi xác định nếu tôi dám nói ra lời đó, Caius nhất định vặn gãy cổ tôi.
Thoạt nhìn hắn chính là người bảo thủ trong những người bảo thủ, ai dám nói câu không với hắn, đều là một chuyện mạo hiểm sinh mệnh.
Sinh mệnh tôi hiện tại đã đủ nguy ngập nguy cơ, không cần tai nạn họa vô đơn chí này nữa.
Đương nhiên đây rất có thể là suy đoán 'tự kỷ' của tôi thôi, có thể Caius không hề có ý tứ kia. Hắn cũng đâu có thừa nhận, tôi bắt lấy suy nghĩ này như cọng rơm cứu mạng, tôi toàn thân cao thấp đều không có chỗ đặc biệt nào có thể làm đàn ông động tâm, muốn mặt không có mặt, muốn dáng người không có dáng người, muốn xán lạn như mặt trời không xán lạn như mặt trời, tính cách lại không đủ đáng yêu, cuộc sống thì rối tinh rối mù, người đàn ông nào thích tôi trừ phi mắt mù.
Tôi ngồi lên giường, uể oải, tóc thì rối mù, cánh tay quấn băng vải nóng ran lên. Hai mắt vô thần đảo quanh bốn phía, phát hiện xung quanh có gì đó không đúng.
Nơi này đúng là phòng ngủ đá của Caius, nhưng bức tường đá giản dị u ám lại được sơn màu đỏ nhạt, nhan sắc mềm mại đáng yêu dưới ánh sáng mờ ảo có một cảm giác tinh tế như bách hoa nở rộ.
Trong khung gỗ tinh xảo là bức tranh vẽ hoa cỏ, thoạt nhìn cũng không giống như được xuất từ tay dân nghiệp dư từ cửa hàng đầu đường Florence.
Trong phòng xuất hiện thêm rất nhiều gia cụ, tủ gỗ vừa nhìn đã phát hiện là thành quả từ thế kỷ XVII, XVIII, chất liệu bằng gỗ tếch, tạo hình rườm rà màu nâu nhạt. Hơn nữa còn có thêm giá sách, bàn bốn chân hình tròn tinh xảo, ghế dựa lót đệm nhung thêu hoa hồng, hoa bách hợp trắng còn được cắm trong bình hoa trên bục gỗ cạnh tường.
Tôi ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu còn treo một giá cắm nền màu vàng kiểu Âu.
Nếu không phải do giường cùng tấm chăn lông không đổi, tôi còn tưởng mình đã đổi phòng khác.
Nơi này trang hoàng nhanh quá, hơn nữa phòng ở của Caius trang trí . . . nữ tính như thế, thích hợp sao?
Tôi từ trên giường bước xuống, vết thương trên đầu gối hơi thâm nhưng không đau đớn bằng cánh tay. Áo ngủ tôi đang mặc là váy lụa trắng dài, tôi nghĩ rằng Gianna đã giúp tôi mặc váy.
Đi ra cửa đá vòm, đại sảnh dường như không có gì thay đổi, điều này làm tôi cảm thấy hai gian phòng này mang hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau.
Caius không ở đây, cửa mở ra, bước chân của tôi không nhanh, băng vải cản trở thăng bằng trên hai chân tôi, bước chân tôi khập khễnh lắc qua lắc lại. Khó khăn lắm mới đi đến bên cửa lớn, nghe được tiếng suối phun, tôi do dự có nên bất chấp tất cả mà chạy ra hay không.
Tôi nghĩ ít nhất phải gặp Carlisle một lần, có rất nhiều chuyện tôi cần ý kiến của bác ấy.
Cố lấy dũng khí bước lên một bước, tôi lập tức dùng lại, gượng cười xấu hổ, không biết có nên lập tức chạy như điên trở về trên giường đắp chăn hay không.
Jane đứng dưới bóng râm của bức tượng điêu khắc của đài phun nước cách đó không xa, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hoàn mỹ dung hợp cùng hắc ám, ánh mắt phẫn hận mà tối tăm, điều này khiến cô ta thoạt nhìn như đọa thiên sứ với đôi cánh nhiễm đen.
Tôi thật sự không biết bản thân đã đắc tội với cô ta ở chỗ nào, đẩy tôi một lần còn chưa đủ, bây giờ thì cố ý chạy đến đây dùng ánh mắt lăng trì tôi sao?
Ngay tại lúc tôi nghĩ cô ta sẽ tiến lại đây thì trên mặt cô ta hiện lên một tia hoảng sợ không cam lòng, sau đó lấy tốc độ cực nhanh xoay người biến mất.
Tôi rất tự giác thu hồi chân về, Caius đứng sau lưng tôi, tôi ngay cả chuyện hắn xuất hiện lúc nào cũng không rõ ràng, có vẻ như phản xạ báo động của cơ thể tôi đã hoàn toàn mất đi tác dụng với người đàn ông này.
"Cô nhất định phải phản kháng lại ta sao?" Caius khom người bế tôi lên, động tác dễ dàng như thế, khí lực của hắn cho tôi một ảo giác tôi chỉ là một cây lông chim mà thôi.
Demetri xuất hiện từ phía sau, trong tay hắn còn khiêng một chiếc bàn ăn, bất động thanh sắc quan sát tôi và Caius, nhanh chóng gật đầu ý bảo sẽ biến đi ngay.
Caius ôm tôi một lần nữa quay về gian phòng đá của hắn, để tôi ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mà trên chiếc bàn làm việc duy nhất của hắn là bữa cơm dinh dưỡng do đầu bếp Italy chuẩn bị cho tôi - đồ ăn nhẹ với hàm lượng Protein cao.
Canh suông nước nhạt vừa miệng, tôi cầm thìa ăn chậm rãi. Sau khi đến nơi đây, tôi phát hiện tốc độ ăn uống của mình chậm đi rất nhiều, bởi vì áp lực quá lớn, cho nên sợ ăn quá nanh sẽ tạo thành tổn thương mạn tính cho dạ dày.
Caius đi đến một bên khác của bàn, hắn chạm chạm vào cổ tay áo sạch sẽ của mình, trầm tư một hồi, mới rút ra đĩa nhạc đen trắng từ giá sách bên cạnh bàn.
"Nhạc đồng quê hay nhạc Blues của người da đen?" Hắn cầm vài chiếc đĩa trong tay, ngoại trừ đĩa nhạc đen trắng còn có một vài album CD khác.
Tôi xác định chỗ này lúc trước ngoại trừ những cuốn sách làm việc thì không hề có đĩa nhạc nào. Đĩa nhạc hắn cầm trong tay thoạt nhìn không tệ, tôi cầm thìa, cả người dường như nghiêng sang một bên, kéo dài cổ muốn nhìn bìa album. Bệnh cũ, chỉ cần nhìn thấy bìa mặt của một album xa lạ hơn nữa có vẻ hay thì không khác gì trúng độc, chỉ sợ bản thân bỏ lỡ bài nhạc tuyệt thế nào.
Caius nhìn thấy tôi như vậy thì lại không cho là đúng, hắn phất phất đĩa nhạc trong tay: "Không có chút dinh dưỡng nào hết."
Câu đáng giá này trạc trúng trái tim thủy tinh của tôi, tôi níu chặt thìa đến mức có thể bẻ gãy nó, không được đáng giá sở thích của tôi, cái đồ lạc hậu không biết bao nhiêu tuổi chỉ biết thưởng thức hý kịch Hy Lạp cổ kia.
Sau đó, tôi nhìn thấy hắn không biết lấy từ nơi thần kỳ nào một chiếc máy quay đĩa hát kiểu cũ, không cần điện, thoạt nhìn như do hàng thủ công.
Hắn cầm lấy đĩa nhạc đen trắng, ngón tay trắng muốt linh hoạt lật đĩa nhạc, rồi lại nhẹ nhàng đặt nó vào máy, một thanh âm ca hát từ tính khàn khàn nhưng dễ nghe nhanh chóng vang lên.
Là nhạc mang phong cách đồng quê thời đầu, đĩa nhạc kiểu này không dễ tìm, thiếu rất nhiều phong cách soạn nhạc của thời hiện đại, chỉ có tiếng đàn ghita và sự yên lặng xa hương trong ca khúc.
Caius phản ứng không mặn không nhạt đối với bài nhạc này, tùy ý để đĩa nhạc chuyển động. Đi đến trước bàn, cầm lấy bút lông ngỗng bắt đầu làm việc, khuôn mặt nghiêm túc và khóe miệng mím chặt trong bối cảnh tràn đầy âm phù đang uốn lượn như thế này lại không có chút lạ lùng nào.
Tôi im lặng híp mắt, trong tiếng ngâm nga từ máy phát nhạc, uống xong bát canh cá. Tôi xác định Caius không thích nhạc đồng quê hay là Blues, Rock, hắn thà nghe ca kịch Italy còn hơn nghe loại nhạc này. Bạn qua thư C không chỉ một lần tỏ vẻ bất mãn khinh bỉ thể loại âm nhạc hiện đại này với tôi.
Tôi nghĩ buổi sáng này ít nhất có thể an toàn trôi qua, kết quả Caius không thể nhịn được nữa bẻ gãy cây bút trong tay, hắn vỗ mạnh bàn một cái, dĩa nhạc 72rpm bị đập ngừng.
Hắn nổi giận đùng đùng nói: "Bọn trộm cắp!"
Tôi vẫn còn ngậm thìa trong miệng, không biết hắn bị bài nhạc này tra tấn điên rồi hay là cuối cùng thấy rõ bề ngoài 'đầu trâu mặt ngựa' của tôi, tính ném chúng tôi ra ngoài tiêu diệt.
Carlisle đột nhiên xách một hộp dụng cụ y tế đen, ổn trọng bước vào từ ngoài cửa. Bác ấy cười nói với Caius: "Tôi cảm thấy đã đến giờ Claire đổi băng vải rồi, đúng rồi, Aro gọi ông đấy."
Caius không tin tưởng nhìn bác ấy, đi đến bên cạnh tôi, tùy tay vứt bút lông ngỗng bị gãy sang một bên, ngòi bút cắm phập vào giá sách.
Carlisle không để ý phản ứng mang tính công kích của hắn, bác ấy vẫn ôn hòa an tường, so với sự nóng nảy vô lễ của Caius thì bác ấy thoạt nhìn càng giống trưởng bối hơn.
"Nghe nói là về chuyện của Little Angel, Aro bảo tôi thuật lại như thế." Khi nói đến từ 'Little Angel', Carlisle hơi quái dị nhấp miệng, có lẽ ông ấy nín cười không được.
Tôi thừa nhận xưng hô này làm cho người nghe nổi da gà, đặc biệt khi đó là nickname của bạn.
Caius đặt tay lên vai tôi, mỗi lần đối mặt với Carlisle, hắn đều canh gác tôi rất sát sao, hắn giảo hoạt lại không mất kiên nhẫn trông chừng tôi.
"Tôi sẽ bảo vệ cô bé." Carlisle biết hắn đang lo lắng điều gì, đứng bất động tại chỗ, bề ngoài trẻ tuổi điển trai mang theo sự thong dong tự tại không hợp tuổi.
"Bất cứ một vệ sĩ nào cũng có thể xé nát ngươi." Caius khinh thường trào phúng nói: "Đồ vô dụng."
Carlisle không tức giận, tôi thì lại nổi đóa, thái độ này thật quá đáng mà. Tôi rất muốn chặt bỏ từng ngón từng ngón của 'móng vuốt' Caius đang đặt trên vai tôi ngay lập tức.
"Không được rời khỏi đây." Caius cúi đầu, dịu dàng dùng đôi môi lạnh lẽo của hắn phất qua hai má tôi, lại hôn tóc tôi một chút.
Thái độ này giống như đối xử với người yêu.
Tôi cụp mắt, rất muốn tránh né hành vi thần kinh này của Caius.
Biểu cảm trên mặt Carlisle hơi kỳ quái, bác ấy dường như vui mừng lại có chút lo lắng nhìn chúng tôi.
Caius lại không đối xử với bác ấy không thâm tình chân thành như thế, hắn bước qua tôi, dáng người cao ngất, thái độ vô tình, không thèm nhìn Carlisle, đi thẳng về phía cửa. Tôi nhìn thấy Demetri xuất hiện, Caius nhỏ tiếng phân phó hắn điều gì đó, tên ma cà rồng anh tuấn cao gầy với mái tóc nâu ngắn này rất cảnh giác quay đầu nhìn thoáng qua Carlisle, sau đó gật đầu, từng bước từng bước lui về trong góc tối.
Chắc chắn là Caius bảo hắn canh cửa, tôi nhẹ giọng gọi một tiếng: "Carlisle."
Bác sĩ không cảnh giác giống tôi, bác ấy đặt hộp chứa đầy dụng cụ y tế lên bàn, cầm lấy tay tôi, giúp tôi tháo băng vải, "Không sao đâu, đừng lo lắng, tất cả mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi mà."
Lời an ủi của bác ấy rất hữu dụng với tôi, tôi không nghĩ đến có một ngày mình sẽ ỷ vào Carlisle như thế, ở Volturi này, chỉ có bác ấy là người duy nhất tôi hoàn toàn tin tưởng.
"Aro gọi Caius đến, hẳn là thảo luận bao giờ cho cháu lựa chọn. Bởi vì cháu có người bảo lãnh, cho nên theo pháp luật, bác sẽ luôn ở bên cạnh cháu Claire à." Carlisle thành thạo quan sát vết khâu trên tay tôi, so với lúc tay dính đầy máu còn trông dọa người hơn, có lẽ sau khi cắt chỉ sẽ tốt hơn chút. Vị bác sĩ này chuyên nghiệp nhắc nhở: "Nhất định không thể dính nước, cháu còn phải ăn kiêng nữa."
"Cháu đã nghe được cuộc tranh luận trước đây của hai người, có phải ngoại trừ chuyển hoán và cái chết thì còn sự lựa chọn thứ ba phải không?" Cuộc tranh luận giữa hai người họ cho tôi ấn tượng rất sâu, tôi cảm thấy Carlisle còn có chuyện gạt tôi.
Carlisle trầm mặc, cũng không dừng lại động tác gỡ băng vải, cho đến khi bắt đầu giúp tôi băng bó lại thì mới thở dài một hơi: "Bác không muốn gieo cho cháu hy vọng xa vời, bởi vì bác cảm thấy bản thân không thể tranh thủ cho cháu đủ hai phiếu quyền được sống."
"Hai phiếu quyền được sống?" Tôi không biết quyền lợi được sống cũng phải bỏ phiếu cơ đấy, tất cả hiểu biết về nơi này của tôi vẫn còn rất nông cạn, bởi vì không có ai giúp tôi phổ cập khoa học cả.
"Đây cũng là một trong những quy tắc độc lập ngầm, có quyền được sử dụng độc lập, nhận được sự đồng ý của người lãnh đạo Volturi mà trở thành điều luật. Nếu không phải do bác đã từng sống ở đây vào đầu thế kỷ XVIII, tận mắt nhìn thấy Aro thả một con người, thì bác cũng không biết có loại quy tắc này." Carlise nâng lên cánh tay của tôi, cuối cùng cũng đã được thay băng xong rồi, tốc độ xử lý của tay bác ấy nhanh hơn bác sĩ bình thường nhiều lắm, cũng không cho người khác một cảm giác tốc độ của sinh vật không phải người, bác ấy đã có thói quen dùng tốc độ cao nhất của con người để chăm sóc bệnh nhân.
"Nói cách khác thì điều luật bí mật đó, vào điều kiện đặc biệt có thể áp dụng được?" Tôi đặt hai tay trên đầu gối, băng vải trắng tinh giống như một loại cây leo nào đó quấn quanh bảo vệ vết thương vỡ ra của tôi.
Carlisle ngẩng đầu, phía dưới mái tóc vàng là đôi mắt vàng nhạt, bác ấy không cho nội tâm lo lắng của mình biểu hiện ra ngoài, giữa đôi lông mày chỉ nhăn lại u buồn.
"Theo bác được biết, điều luật đó là do Aro tự mình ban hành vào thời kỳ Phục Hưng, tuy rằng Volturi hơi qua loa trong vấn đề đối xử với con người, nhưng cũng rất tôn trọng văn hóa hay khoa học của các cháu, đặc biệt là Aro, ông ta cực kỳ quý trọng mỗi một vị thiên tài vĩ đại." Carlisle hơi tạm dừng hồi tưởng một lúc, bác ấy nhất định nhớ lại rất nhiều điều xảy ra trong cuộc sống ở Volturi, điều này làm bác hơi khó khăn trong việc chọn lọc từng chi tiết.
"Volturi vào thời kỳ văn hóa Phục Hưng phải trải qua một lần sửa chữa lớn, điều này đối với ma cà rồng mà nói cũng không dễ dàng, đặc biệt là công việc sữa chữa tòa thành này, đối với loại sinh vật mang tính cách nhàn tản như bọn bác thì rất nản." Bác Carlisle à, đừng nói ma cà rồng các bác vô dụng với giọng nói bình tĩnh hiền hòa như thế chứ.
Tôi rất nghiêm túc lắng nghe, không đánh gãy lời nói của bác.
Bầu không khí đối thoại bình thường này đối với tôi hiện tại mà nói là rất đáng quý.
"Cho nên Aro bắt đầu tuyển dụng con người, niên đại đó là khoảng thời gian thiên tài xuất hiện lớp lớp, cho dù là kỹ sư kiến trúc, nhà điêu khắc, họa sĩ hay nhà thơ, đều có một linh hồn xinh đẹp đến không thể tả, đều dám hiến linh hồn vì nghệ thuật. Bọn họ dao động trước Aro, mang đến sức sống cho Volturi. Những người này bởi vì lời mời nhiệt tình của Aro mà tiến vào thế giới ma cà rồng. Có một vài người có ánh mắt nhạy cảm phát hiện bọn bác không giống người thường, y theo luật pháp, người phát hiện ra đều bị xử tử."
"Những người đó thật bất hạnh." Tôi xúc động nói.
Carlisle gật đầu, thực hiện động tác nhún vai như khuôn như dạng giống con người, sau đó mới mỉm cười nói tiếp: "Không phải người nào cũng nguyện ý trở thành bọn bác, đặc biệt là những nhà nghệ thuật vĩ đại. Bọn họ đều có chính kiến của mình, không thể chịu đựng bị bắt buộc chuyển hoán, tình nguyện lựa chọn cái chết cũng muốn duy trì tôn nghiêm và sinh mệnh trọn vẹn của họ."
Bác ấy dùng một giọng nói thong thả mà bình thản kể lại câu chuyện lịch sử này, giống như một phóng viên bàng quan chỉ phụ trách phát thanh.
Tôi mê muội trong thanh âm ôn hòa của bác ấy, cũng thích câu chuyện xưa truyền kỳ bác kể.
"Aro luyến tiếc cứ như vậy tước đoạt sinh mệnh của nhà nghệ thuật vĩ đại ấy, ông ta cảm thấy tùy ý để họ chết trong bóng tối như thế quả thực không thể chịu được. Cho nên đã đặt ra điều luật, nếu như có người nào có thể đạt được hai phiếu đồng ý trong số ba người lãnh đạo Volturi, thì có thể sống sót rời khỏi Volturi. Hơn nữa vì bày tỏ thành ý của mình, chỉ cần người nhận được sự đồng ý còn sống thì trong lúc sinh thời Volturi không được quấy rầy cuộc sống của họ."
Carlisle còn nói: "Đây là luật pháp, Claire, chỉ cần được thực thi thì sẽ không bao giờ thay đổi."
"Như vậy thì nhà nghệ thuật đạt được trên hai phiếu, vẫn còn sống rời khỏi đây đó, nếu tiết lộ bí mật của Volturi thì chẳng phải mang đến phiền phức cho các bác sao?" Vốn dĩ sợ hãi con người phát hiện được bí mật, nhưng lại thả chạy một con người biết bí mật, thì không phải là một lỗ hổng pháp luật lớn sao?
"Có đôi khi đối với cháu mà nói thì nhạy cảm là một gánh nặng lớn đấy, việc này vốn là trách nhiệm của phe bóng tối bọn bác, cháu chỉ cần biết rằng nếu như có hai người lãnh đạo, đồng ý cháu lấy thân phận con người sống sót thì cháu hoàn toàn có thể rời đi nơi này." Carlisle thu dọn băng vải dư thừa, cảm xúc u buồn của bác ấy vẫn còn hiển hiện. "Nhưng bác biết Aro rất rõ, hắn không có khả năng bỏ phiếu đồng ý, bởi vì cháu không phù hợp điều kiện của ông ta, ông ta có đôi khi rất khoan dung, nhưng lúc tàn nhẫn có thể hy sinh tất cả. Còn về Marcus thì sẽ không làm trái lời Aro nếu như Aro không đồng ý. Đối với cháu mà nói thì phương pháp này chính là một con đường chết thôi."
Tôi đưa tay bụm mặt, câu nói của Carlisle cho tôi áp lực cực lớn, tôi không thể để bác ấy chết ở Volturi. Giống như vị nghệ thuật gia trong miệng bác ấy, cho dù tôi không có thiên phú kinh người, không có giá trị giữ lại, nhưng tôi cũng không có hảo cảm gì đối với việc bị bắt buộc bất tử này.
Giống như bị ai đó cắt mất linh hồn đầy đủ, ngay cả quyền con người cơ bản nhất của bạn cũng bị tước mất, loại cảm giác này rất đau đớn.
Trọng sinh cho tôi một đời sinh mệnh, đồng thời cũng cho tôi quyền quyết định mạng sống mình, làm tôi càng thêm kiên cường, cố chấp.
Tôi bắt buộc bản thân vứt bỏ đạo đức dư thừa đi, cố gắng bình tĩnh tìm kiếm đường sống, trước khi thời điểm lựa chọn chân chính đến thì tôi phải dùng tất cả sức lực để giãy dụa.
"Carlisle, bác yêu Esme phải không?" Tôi buông tay ra, trên môi hình như vẫn còn vương lại cảm xúc trong lành ấy, tôi ngả lưng vào ghế dựa, thân thể mỏi mệt cũng không thể ngăn cản đầu óc tôi hoạt động.
"Đúng vậy, bác yêu cô ấy." Biểu tình vốn đang áp lực của Carlisle bởi vì tôi đột nhiên nhắc đến vợ của bác ấy mà dần hòa tan, nụ cười của bác chân thành như thế, hạnh phúc phát ra từ trái tim. "Đối với bác mà nói, thì Esme là tồn tại duy nhất không thể thay thế trên thế giới này, bác rất cảm kích có thể gặp được cô ấy trong đời này."
"Tình yêu của các bác . . . " Tôi thử tìm hiểu loại tình cảm này, điều này không hề dễ dàng, bởi vì bản thân tôi dường như không có kinh nghiệm yêu đương nào. "Là như thế nào? Cũng giống như con người phải không?"
"Nếu như xét trên khía cạnh nào đó thì là giống nhau, khi rơi vào bể tình thì tim đập nhanh, loại tình cảm này như mưa rền gió dữ thổi quét sinh mệnh của cháu, nội tâm cứng nhắc buồn tẻ mãi không thay đổi của cháu bị đập nát thành từng mảnh. Tất cả sự tình tốt đẹp nhất từng gặp đều biến mất, bởi vì cháu biết gặp được cô ấy chính là kỳ tích cảm động nhất phát sinh trong đời mình, cháu thậm chí sẽ cảm động đến mức muốn khóc, tuy rằng bác không hề có nước mắt."
Tôi chân thành cảm động vì bác Carlisle đã gặp được người bác yêu, đối với tôi mà nói thì tình cảm này lãng mạn đến không thể tin nổi.
"Tình yêu của bọn bác không thể thay đổi, có lẽ đây là sự khác nhau lớn nhất giữa ma cà rồng các bác với con người, nếu như bác không gặp được người mình yêu thì sẽ mãi mãi sống không trọn vẹn hoặc nếu không thì là tình yêu vĩnh hằng. Một khi ngọn lửa tình yêu thiêu đốt trong lòng cháu thì sẽ là vĩnh viễn. Cho nên có thể nói, ma cà rồng rất trung thành, trừ phi độc thân, bằng không nhất định đều là người chuyên tình." Carlisle đáng yêu nói hài hước một câu: "Một ưu điểm đấy."
"Vĩnh viễn cũng không thay tình sao?" Tôi rất cố gắng hiểu rõ loại tình cảm khắc sâu này, nhưng giống như bị ngăn cách bởi tấm gương thủy tinh, có thể thấy rõ nhưng không có cách nào thật sự cảm nhận được.
"Ma cà rồng và con người có một vài điểm khác nhau hoàn toàn, đây cũng là lý do vì sao bọn bac cho rằng con người các cháu có linh hồn. Các cháu có thể thay đổi bản thân bất cứ lúc nào, bất kì nơi đâu, mà bọn bác kể từ ngày chuyển hoán ấy, tất cả đặc điểm sinh lý hay tâm lý đều đọng lại, không thể nào thay đổi được nữa. Mà tình yêu là đặc ân duy nhất trời cao ban cho bọn bác, là lần thứ hai ma cà rồng trưởng thành, cũng lần một lần thay đổi duy nhất kể từ lần gặp được tình yêu duy nhất ấy." Carlisle có cảm thụ rất khắc sâu đối với đề tài này, khuôn mặt của bác ánh lên nét sạch sẽ thuần khiết, ánh mặt trời len qua khe hở trên trần nhà bay đến mái tóc vàng, chiếu sáng khuôn mặt anh tuấn ấy.
"Như vậy thì . . . nếu như Esme không yêu bác thì sao?" Thời điểm tôi đặt ra câu hỏi này, cảm thấy rất tàn nhẫn bởi vì Carlisle nhăn lại hàng lông mày giống như đau đớn.
Bác ấy chỉ tưởng tượng theo câu hỏi của tôi thôi mà đã không chịu đựng nổi rồi, "Nếu . . . nếu như cô ấy không thương bác, mà bác yêu cô ấy . . . Đáng chết, thật có lỗi, Claire." Carlisle nhẫn nại áp chế nỗi đau này xuống, "Bác cảm thấy tình huống này có thể lấy luôn tính mạng bác, nếu như Esme không yêu bác, thì bác chỉ có thể áp dụng hết tất cả phương pháp để ép bản thân rời khỏi cô ấy, bác sẽ không làm cô ấy tổn thương, nhưng tình yêu đối với cô ấy thì không cách nào tắt, điều này không thể khống chế được."
"Không có cách nào để buông xuống tình yêu sao?" Điều này đã thoát khỏi phạm vi hiểu biết của tôi, bởi vì tôi cho rằng,tình cảm nào cũng có thể được chữa khỏi theo thời gian.
Vĩnh viễn không thay lòng, cũng không thể thay đổi, thật sự vượt qua tưởng tượng.
"Đây là chuyện không có khả năng, cháu có lẽ không thể hiểu nổi, nhưng khi ma cà rồng yêu, thì sẽ là vĩnh hằng, tình yêu đối với giống loài bọn bác mà nói thậm chí quan trọng hơn cả sinh mạng." Tôi có cảm giác như bị thôi miên, bởi vì tôi chỉ biết khổ sở nhìn bác, không biết phải cảm nhận loại tình cảm này như thế nào.
"Như vậy thì làm cách nào có thể phát hiện một . . . ma cà rồng." Nói đến ba chữ đó làm răng tôi đau, càng đau hơn nữa là phải tiếp tục hỏi, điều này làm cho dạ dày tôi đều quặn lên. "Một ma cà rồng có yêu mình hay không?"
Carlisle không hề kinh ngạc khi nghe được câu hỏi của tôi, bác ấy do dự một chút, rất muốn nói với tôi điều gì đó, tôi chờ mong nhìn bác. Cuối cùng vị bác sĩ nhân hậu ấy mới nói: "Claire, điều này rất khó so sánh, bởi vì tính cách mỗi người không giống nhau, cho nên phương thức biểu đạt cũng khác. Giống như bác, lúc đó vẫn là bác Esme thổ lộ trước, khụ khụ." Xem ra chuyện này làm bác ấy rất buồn bực.
Da mặt tôi thật ra không hề dày như thế, nhưng tình trạng bây giờ đang lửa sém lông mày, điều này làm tôi đứng ngồi không yên. Cuối cùng tôi rốt cuộc cắn chặt răng, hỏi ra vấn đề trọng tâm: "Carlisle, bác cảm thấy Caius đối với cháu . . . "
Carlisle không đợi tôi nói xong đã đặt tay trên đỉnh đầu tôi mạnh mẽ xoa nắn.
Tôi suýt chút nữa bị bác ấy ấn vào trong ghế ngồi, cuống quít cứu vớt mái tóc đáng thương, rối bời như ổ gà của tôi.
"Không cần tạo áp lực lớn như vậy cho mình, đây không phải chuyện của cháu, cũng không nên do cháu gánh vác, chuyện của Caius . . . " Carlisle ưu thương liếc nhìn tôi một cái, sự lo lắng của bác hiện ra rõ ràng.
"Đó không có khả năng là tình yêu, cháu chưa hề làm gì cả." Tôi còn cố gắng muốn xác định điểm này, không có tình cảm nào là đơn phương, nhất kiến chung tình hay tình yêu vĩnh hằng lại càng không thể xảy ra.
"Đây cũng không phải vấn đề cháu có làm gì hay không." Carlisle buồn rầu thấp giọng than thở.
"Có lẽ do sở thích . . . ừm . . . đặc thù của hắn." Biểu hiện rõ ràng như thế của Caius, tôi không có cách nào thôi miên rằng mắt mình mù. Có lẽ tên kia đã lâu lắm rồi chưa thấy qua người phụ nữ nào, nhìn thấy một cô gái nào đó đều cảm thấy không tệ.
"Ma cà rồng không có type riêng . . . " Bác sĩ nói được một nửa liền im bặt, bác ấy cảm thấy hôm nay mình nói nhiều lắm.
Nhưng tôi đã kịp hiểu bác ấy muốn nói gì, "Các bác không bao giờ yêu người khác sao?" Sao có thể như thế được, như thế nào không thể yêu người khác.
Carlisle không quá xác định an ủi tôi: "Có thể có, mỗi người đều có tính cách bất đồng, có thể có . . . nhỉ."
"Caius là một kẻ trăng hoa đúng không?" Có khi, hắn gặp cô gái nào cũng yêu, tính cách bất đồng quyết định tình cảm bất đồng.
"Chuyện này, chuyện này, bác chưa từng nghe qua, hắn luôn cấm dục, lúc trước nghĩ rằng hắn có bạn đời, kết quả lại là lời nói dối, bác cảm thấy tính bảo thủ của hắn ta rất nghiêm trọng." Carlisle thì thào tự nói xong mới phát hiện không nên nói cho tôi biết những lời này, bác ấy lập tức cầm lấy hộp cứu thương, "Cháu đừng nghĩ nhiều, bác sẽ dốc hết sức giúp cháu tranh thủ, bác sẽ tới chỗ Marcus thuyết phục hắn."
Sau đó Carlisle giống như chạy trối chết, dùng tốc độ kinh người biến mất.
Tôi im lặng một hồi, mới suy sút cúi đầu. Tôi rất do dự, đối với ma cà rồng thì tình yêu còn quan trọng hơn cả tính mạng sao?
Cho dù như thế nào, bây giờ tôi như đang đi trên dây, buông tha cho sự kiên trì hay buông tha cho vấn đề an toàn của Carlisle, đề tài lựa chọn này thật sự khó khăn muốn chết.
Tôi ôm đầu gối, cúi gằm mặt vào đó, co mình giữa ghế, vết thương trên cánh tay lại bắt đầu đau đớn. Khó chịu hít sâu một cái, muốn đè cảm xúc nôn nóng xuống.
Tôi cuối cùng không thể hít thở mà đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện Caius đang đứng trước mặt tôi, sinh vật không phải người đến và đi vô tung vô ảnh thật sự không biết đánh giá thế nào.
"Caius." Tôi hơi ngây ngốc chào hỏi hắn.
"Cô thấy không thoải mái sao?" Caius cầm tay tôi, hắc ám trong mắt hắn chợt lóe mà qua.
"Khá tốt, tôi vừa bàn luận về vấn đề lựa chọn với Carlisle." Tôi thờ ơ cười nói, Caius đột nhiên cầm tay tôi chặt hơn, nhưng tôi không quan tâm nói tiếp: "Không có cách, đã quen làm con người rồi, thật sự không có cách nào khác làm ma cà rồng, cho nên tôi nói với bác ấy, tuy rằng lựa chọn cái chết là một chuyện rất khó khăn, nhưng cũng không có cách nào khác." Nói xong, tôi thoải mái đến mức sắp nói năng lộn xộn.
"Cô muốn lựa chọn cái chết sao?" Caius lạnh giọng hỏi, tay hắn không thể khống chế mà dần run rẩy.
Tôi cúi đầu, một lúc lâu sau mới hừ ra một chữ: "Ừm."
"Là do tên đê tiện kia giật dây cô lựa chọn như thế phải không?" Caius dường như không thể đè nén âm rung trong yếu hầu, tôi cảm thấy toàn thân hắn đều run rẩy, rất giống phản ứng sinh lý của con người.
Tôi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, rồi ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn rõ khuôn mặt Caius.
Hắn không có biểu cảm gì, lãnh khốc giống như muốn khóc.