Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi nói cho mình rằng mình lại bắt đầu nằm mơ rồi. Ánh mặt trời của Tuscany chiếu rọi trên người tôi, mà tôi lại không bị phỏng chút nào. Tôi đi trong ngõ nhỏ hẹp hòi của Volterra, vách tường vàng nghệ xa xưa, con đường đá dài đằng đẵng.
Đây quả thật là ác mộng, tại sao tôi lại quay trở về nơi này chứ. Nguy cơ từ Volturi khiến tôi bắt đầu chạy trốn, muốn chạy ra khỏi tào thành này trước khi bị phát hiện.
Có người đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đáng sợ có thể thiêu đốt hết thảy. Tôi kinh hách quay đầu lại, nhìn thấy Rick đang đứng cuối hẻm. Đây có thể là kết quả bi thảm nhất tôi từng nghĩ đến, tôi lại chạy về bởi vì anh ấy đang đứng trước một cách cửa bí mật dẫn đến Volturi. Tôi chuẩn bị kéo anh chạy theo mình nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.
Ánh mặt trời - thứ ánh sáng đã nhuộm vàng tường thành và họa tiết cổ xưa ấy đang dần lan tràn bao phủ anh.
Tôi nhìn thấy làn da anh bắt đầu phát sáng, từng điểm sáng xán lạn đến hoa lệ khiến tôi dừng bước chân. Tôi nhìn Rick trên gương mặt tuấn mỹ của anh, làn da trắng nõn lộ ra kia còn chiết xạ lóng lánh hơn cả kim cương.
"Claire." Anh bước đến đây, lộ ra một nụ cười hơi tà khí.
Tôi đột nhiên quên mất người đang đứng trước mặt tôi là ai, ngơ ngác nhìn người kia dùng một tốc độ kinh người xuất hiện trước mặt tôi, gương mặt anh bắt đầu mơ hồ, chỉ có ánh sáng này vẫn rõ ràng như trước. Tôi bị anh ôm, cái ôm của anh lạnh lẽo đến mức khiến cho người ta phát run.
Rất lạnh, không phải nhiệt độ cơ thể con người.
Hơi thở anh ở bên tai tôi, giọng nói của anh như đang ra lệnh cho tôi.
—— yêu anh!
Anh nói, mau yêu anh đi, Claire.
Tôi kháng cự mệnh lệnh này, nhưng ngay giây tiếp theo tôi nhớ ra anh là Rick Doyle.
Yêu thương anh là điều chính xác, tôi nói với bản thân mình như thế. Điều này khiến tôi bắt đầu mơ hồ, mơ hồ lựa chọn của mình. Tôi đang làm gì vậy? Tôi cũng vươn tay ôm lại anh, ừm một tiếng với anh.
"Caius."
Tiếng thét chói tai sợ hãi thoát phá tất cả ánh dương ấm áp, tôi đột nhiên trợn mắt lăn xuống từ trên giường, trong lúc nhất thời không biết thanh âm tâm thần kia từ đâu đến. Tôi nhanh chóng sợ hãi dùng tay gắt gao che miệng mình, rụt người vào góc giường, tôi nhìn thấy tuyết trắng đang tràn ra nóc nhà xuyên qua cửa sổ nửa mở của mình, ánh sáng sau làn tuyết đọng có vẻ rất mông lung. Tôi trừng mắt, hoàn toàn không dám hồi tưởng ác mộng vừa rồi, tôi đã nhìn Rick thành ai?
Không thể nghi ngờ đó là một ác mộng, tôi phát hiện trên trán mình đều là mồ hôi lạnh, trái tim đập nhanh đến mức tôi tưởng chừng như thiếu không khí. Vòng cổ của Volturi vẫn ở trên cổ tôi, rắn chắc giống như xiềng xích. Tôi nghĩ đến cái gì, lập tức bật dậy, lấy ra hết tạp vật trong ngăn tủ, cởi chiếc vòng cổ đó xuống, không hề do dự ném vào.
Tôi không có khả năng luôn gặp phải ma cà rồng, chuyện xui xẻo như thế mười năm chỉ gặp một lần.
Cho nên tôi không cần nó, tôi giống như chạy nạn vậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tiến vào buồng vệ sinh. Tôi bắt đầu đánh răng rửa mặt, giấc mộng không hiểu từ đâu ra kia dọa tôi đến mức tái xanh mặt, nhìn cô gái chật vật trong gương, tôi chỉ muốn đập nát cô ta thôi!
Điều đó không có khả năng, bọn họ là hai người, không, có một tên không phải người.
Nhưng giấc mộng lại nói cho tôi biết hai người bọn họ là một, một ma cà rồng.
Chắc đầu óc tô bị mưa trên đỉnh Olympic tưới ngập úng rồi, bên trong toàn là rêu xanh rậm rạp thôi, hít sâu, tôi nói cho chính mình chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng là . . . hai người họ rất giống nhau.
Điểm ấy không thể bị phủ nhận, nếu như Rick là ma cà rồng thì tên anh có thể lập tức biến thành . . . tên của tên chết tiệt tự đại nóng nảy âm u tà ác còn thích khống chế mọi thứ trong tay kia.
"Thật không công bằng." Tôi cắn răng lẩm bẩm, sầu lo hiện lên giữa hai đầu lông mày tôi. Hai người họ căn bản không phải cùng một người, tôi vậy mà trộn lẫn họ với nhau.
Tính cách tương tự nhau đến kinh người, nhưng tôi không cách nào hoài nghi Rick là hắn ta. Rick Doyle cũng không hề sáng lên dưới ánh mặt trời, tôi thật hết cách với mình. Nhưng tôi sao lại kết giao với Rick, thậm chí còn . . . Tôi không thể không thừa nhận rằng mình vẫn nơm nớp lo sợ khi yêu anh - tôi thật sự đã làm chuyện thần kỳ ấy sao?
Chẳng lẽ ngay từ đầu tôi đã thích kiểu tính cách như của Caius? Tôi chạy ngay vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh,uống hết tromg một hơi để kìm lại đầu óc suy nghĩ miên man của mình.
Chỉ là trùng hợp thôi, tôi gần như bóp nát cái chén để sửa lại suy nghĩ sai trái của mình.
Ai sẽ thích loại tính cách này chứ, tôi đâu phải kẻ thích tự hành mình, lại còn là kiêu tự ngược ấy nữa chứ, chẳng qua người tôi yêu vừa lúc có tính cách ấy thôi.
Tôi nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, thanh âm này làm cho sự lo âu của tôi ngày càng sâu, không biết vì sao hơi sợ đối mặt với Rick. Hai chúng tôi kết giao, chuyện này luôn làm tôi hoài nghi tính chân thật của nó, thật ra điều tôi luôn tò mò là anh rốt cuộc yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên như thế nào.
Vào ngày anh chuyển trường đến đây sao? Chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên nghe thật sự cá tính, tôi vẫn cứ nghĩ anh đi tìm kẻ trốn nợ ấy chứ, quả thật là dã thú đuổi theo con mồi mãi không chịu buông mà.
Cuối tuần hôm qua, Edward rốt cuộc về nhà, gương mặt thiếu niên già nua ấy rất tối tăm, tôi không biết rốt cuộc anh đã trải qua những gì? Nhàm chán nên đi du lịch một tuần vẫn không khiến anh thả lỏng. Anh ấy giống như vừa mới đi săn, có sát khí lạnh như băng nào đó vẫn còn lưu lại trong đôi mắt vàng càng thêm sáng rõ của anh, màu hổ phách đáng sợ như máu tươi. Tôi còn chưa kịp nói cho anh cái gì thì anh đã quang minh chính đại nghe trộm tất cả suy nghĩ của tôi.
"Hẹn hò vui vẻ không?" Ngữ khí anh không phải trêu ghẹo mà như tuyệt vọng, như ngườ bị chứng hậm hực chỉ biết nhìn mọi người đi trước, bỏ xa mình sau lưng vậy.
Nếu không biết không phải, chắc tôi nghĩ anh ấy thích tôi rồi.
"Hoàn hảo." Tôi khô cằn trả lời.
"Đúng vậy, quả thật rất lãng mạn, phim 'Đêm không ngủ của Seattle', dạo bước trong mưa, hai người còn đi mua cà phê và cơm trưa nữa, tuy rằng tên kia không ăn cái gì cả." Edward châm chọc nói, trông anh rõ ràng đã ăn no, bề ngoài hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng khẩu khí như tên lưu manh khiến người khác muốn nguyền rủa anh ta.
Bộ dáng này của Edward làm tôi muốn phát điên, quả thật là lão yêu quái trung niên bị phụ nữ bỏ rơi một trăm lần. Tôi trực tiếp đứng lên từ sofa, đi đến bên cạnh chiếc dương cầm trên đài cao.
"Claire! Đừng cử động!" Tốc độ Edward như tia chớp đen, lập tức mở ra hai tay bảo vệ cây đàn dương cầm của anh ta, tức giận hô to: "Em muốn đốt nó."
"Em chưa làm gì cả." Tôi tức giận vỗ lên mặt đàn dương cầm, đấy chỉ là một ý tưởng khi bị khích thích quá độ thôi.
"Em đều tính nhờ Alice giúp em khiêng nó ra ngoài rồi đốt nó đấy!" Edward nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chỉ trích tôi, tôi vẫn tin những người như họ không thể trưởng thành tiếp, bởi vì nếu như tuổi tâm lý của tên này thật sự một trăm tuổi thì không thể ngây thơ đến nông nỗi này.
"Thì đó cùng lắm chỉ là phạm tội bất thành thôi, thôi được rồi, giờ anhn hãy nói cho em biết đi, em rốt cuộc chọc đến anh chỗ nào, dạo gần đây anh rất kỳ quái đấy." Chẳng lẽ do Bella sao? Tôi cảnh giác nhìn Edward nhưng hồi lâu anh ta cũng không có phản ứng nào.
Chải cần trong lòng tôi nghĩ về chị Bella, hoặc những nội dung khác của cuốn tiểu thuyết Twilight thì anh ta lập tức biến thành có tai như điếc.
"Năng lực của các em là di truyền dòng họ sao? Vừa rồi, dòng suy nghĩ của em lại yên lặng đấy." Trong mắt Edward hiện lên vài tia thất bại, tay anh lưu sướng lướt qua phím đàn dương cầm, âm phù bay ra liên tiếp.
"Cái gì mà di truyền dòng họ chứ, anh đừng hòng đánh trống lảng." Tôi quả thật chịu đủ anh ta che che giấu giấu chẳng được tự nhiên rồi, rõ ràng có chuyện nào đó giấu trong lòng, nhưng không chịu nói chỉ biết gây sức ép thôi.
"Mùi trên người em?" Edward đặc biệt mẫn cảm, cũng cực kỳ rõ ràng co rúm mũi một chút, tuy rằng mũi anh ta rất đẹp nhưng động tác này khiến anh rất giống một giống chó nào đó. "Chẳng lẽ hai mươi bốn giờ em đều cùng một chỗ với tên kia sao, toàn thân đều là hơi thở của hắn ta."
Cách nói của anh khiến tôi không khống chế được mà đỏ mặt, hơi khẩn trương tránh ra, tôi giống như con ruồi không đầu xoay quanh khắp nơi. "Như thế nào có thể hai mươi bốn giờ được, anh nói như hai người tụi em ở chung với nhau ấy."
"Em không hiểu, có lẽ hắn ta đang trốn trong tủ quần áo của em đấy, Claire." Edward liếc tôi như kẻ ngốc, anh dùng một thái độ tính toán chi li nói với tôi. "Cho dù có người đứng ngay sau cửa nhà em đi nữa thì vì sự sơ ý đó, em cũng không thể phát hiện ra hắn ta đâu."
"Chẳng lẽ anh ta là cướp bóc bay trên trời, ngày nào cũng cạy cửa nhà em để rình mò em sao?" Tôi giống như con mèo xù lông, chỉ hận không thể lập tức gọi ngoại viện để ném anh ta vào trong rừng.
Bầu trời bên ngoài đang đổ tuyết, nhiệt độ chẳng khác gì tim phổi lạnh ngắt của anh ta cả.
"Em không hiểu! Em đang trong tình thế quá nguy hiểm!" Edward tức giận bắt đầu nhe răng trợn mắt, trời mới biết anh ta bị làm sao vậy, mới mấy ngày không gặp thôi mà như bị chứng mãn kinh thời kỳ cuối ấy.
"Anh từ kẻ biết thuật đọc tâm đổi nghề thành nhà tiên tri sao?" Tôi mệt mỏi, hy vọng Edward có thể nhanh chóng trở lại bình thường, hiện giờ anh rất khác thường, tôi nghĩ mình phải nói chuyện với Carlisle, hỏi rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy.
"Em đang yêu đương! Claire!" Không thể tin nổi Edward lại cường điệu chuyện này, giống như chuyện tôi yêu đương giống như một cuộc tập kích khủng bố ấy.
"Chẳng lẽ anh không chúc mừng em à?" Tôi dường như đối chọi gay gắt với anh ta, tôi không hề hiểu nổi chuyện tôi yêu đương đã chọc đến Edward chỗ nào, ngay cả Charles đều hận tôi không nhanh chóng kiếm một người bạn trai để thoát khỏi tình cảnh quái gở trong các mối quan hệ bạn bè.
"Chúc mừng." Anh ta dường như hận không thể xé nhỏ hai chữ này rồi nuốt vào rồi lại nhổ ra cho tôi.
"Cảm ơn." Tôi lạnh lùng nói.
"Quả nhiên mình nên rời khỏi mà!" Anh ta đột nhiên tức giận, đôi mắt màu vàng sáng đến mức dường như bốc cháy, bi thương trong ánh mắt trở lên đặc hơn như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Sau đó anh xoay người nhảy lên cầu thang, chỉ một chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
"Edward!" Tôi đuổi theo, đương nhiên dựa vào tốc độ của tôi thì ngay cả bóng dáng của anh ta cũng không thấy, nhưng tôi biết anh ta đang ở đâu. Tôi chạy lên lầu ba, Alice và Jasper đang ngồi trong thư phòng mở cửa ở lầu hai, hai người họ không hề tò mò vì sao tôi và Edward lại cãi nhau.
Tôi gõ gõ cửa phòng Edward. Anh ấy không muốn mở cửa, tôi biết anh nghe thấy tôi đang ở bên ngoài, "Em rất xin lỗi, Edward." Ngữ khí rất chân thành, tôi không nghĩ sẽ làm anh tức giận, tôi biết nhất định anh có chuyện gì đó.
"Đừng xin lỗi anh." Cửa bị dùng sức mở ra, một trận gió thổi qua, tôi nhìn căn phòng hướng về rừng rậm của Edward, không có sân thượng, hai cánh cửa sổ thủy tinh được mở rộng. Chẳng lẽ vừa rồi anh ấy tính cứ như vậy nhảy luôn trên cây rồi chạy trốn vào sâu trong rừng à?
"Em không muốn tình bạn của chúng ta ngày càng trở lên hỏng bét, anh gặp được khó khăn nào sao?" Tôi cẩn thận quét mắt nhìn lướt qua phòng anh một cái, bên trong trưng bày đầy các loại CD âm nhạc quý giá, và thiết bị phục chế âm nhạc tiên tiến. Anh ấy là phần tử cuồng âm nhạc, cho dù có muốn chạy trốn thì anh cũng phải đóng gói chúng kĩ càng rồi cất kỹ trước đã, ví dụ như kho CD và giày da bò từ thế kỷ trước kia.
"Anh đã đồng ý với Carlisle rồi, sẽ không nói một tiếng nào mà biến mất đâu, dù sao cho dù bây giờ anh đi rồi, thì mọi người còn nhiều lý do giải thích nguyên nhân anh biến mất. Đi du học nước ngoài, du lịch, hay rời nhà trốn đi, chẳng có ai chú ý anh đi đâu hết." Edward xoay người đi vào phòng mình, bước chân anh trở lên rất nặng nề, cố ý bước chân thình thịch trên sàn nhà như đang cảnh cáo cái gì đó vậy.
Tôi bước vào theo, xuyên qua cánh cửa sổ mở rộng là tuyết trắng bao trùm toàn bộ khu rừng xanh biếc, tất cả mọi thứ trong rừng đều bị đông lạnh bời nhiệt độ thấp này, ngay cả hơi thở của tôi đều biến thành sương trắng nhàn nhạt. Bạn không thể hy vọng của một ma cà rồng có chăn nệm giường hay hệ thống sưởi ấm, Edward nhanh chóng đóng lại cánh cửa sổ nguy hiểm kia. cũng chỉ có họ mới có thể xem cửa sổ lầu ba có thể đi ra như lầu một mà thôi.
"Vì sao anh muốn rời đi vậy?" Tôi tuyệt đối không thể liên hệ trạng huống hiện tại của anh ta với Bella được, hai người họ chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi, cho dù yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cũng không phải trạng thái này.
Edward nghiêng người vọt vào sau giá sách, nơi đó có một cái khe hở, anh ấy dựa lưng vào vách tường trắng như hòa hợp một thể với vách tường. "Bởi vì bây giờ anh rất nguy hiểm, anh sợ nếu như anh không khống chế được thì sẽ làm cho mọi chuyện càng thêm hỏng bét."
Tôi ngh hoặc nhìn giá sách, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của Edward truyền đến, anh cố ý không cho tôi nhìn thấy vẻ mặt anh bây giờ.
"Nếu anh làm em tổn thương thì em có tha thứ cho anh không?"
Thanh âm anh lãnh khốc như thế, thật giống như lời anh nói là lời nói thật, hiện tại anh sẽ làm hỏng tất cả mọi chuyện.
Tôi muốn bước qua thì anh đã ngăn cản tôi, thanh âm cất cao: "Đừng đến đây, nếu anh lừa gạt em thì em vẫn có thể tin tưởng anh nữa không?"
Anh đang buồn lo vô cớ đấy à? Edward?
"Chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, vì sao em mãi không hiểu như thế, tin tưởng một ma cà rồng như thế là ngu xuẩn."
Eward đã lâu không chanh chua như thế rồi, tôi vươn tay vịn vào giá sách. Edward không đợi tôi nói gì đã vươn ra một bàn tay trắng bệch từ khe hở, cảnh tượng này thật kinh dị mà.
"Em không tính đốt chúng đâu, anh biết em yêu âm nhạc mà." Tôi bắt đầu chọn lựa đĩa CD và lấy chúng đi, ngay cả Moonlight của Debussy mà Edward yêu nhất nữa. Số lượng đĩa CD của anh nhiều đến mức có thể thành lập nhà bảo tàng âm nhạc, ôm một đống đĩa CD trong lòng, tôi xoay người bước ra ngoài. "Nếu anh thật sự làm tổn thương hay lừa gạt em, thì đây chính là con tin của em, chờ đến ngày anh trở mặt với em thì em sẽ không trả chúng lại cho anh nữa."
Edward: . . .
Tôi cường điệu: "Em nói thật đấy, em sẽ nhét chúng nó dưới chân bàn làm thứ kê chân bàn, mỗi lần ăn cơm sẽ dẫm chúng nó một cước để xả giận."
Edward: . . .
Tôi không quản cái tên âm dương quái khí kia nữa mà chạy xuống lầu, Alice mặc một bộ váy dài bay xuống lầu như bóng ma, cậu ấy gọi lại tôi.
"Claire, mình muốn đưa cho cậu vài thứ." Alice nhẹ nhàng cười, sự xinh đẹp của cô ấy thật sự lóng lánh hào quang.
Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy lại biến mất, bóng dáng màu đen kia chỉ vài giây lại trở về bên người tôi. Alice nhét một hộp và một thùng hồng phấn vào tay tôi, chân tay tôi luống cuống, suýt chút nữa ngay cả CD trân quý của Edward đều ôm không được.
"Đây là đồ trang sức mình thích nhất, do mình thiết kế chúng nó cả đấy, ngay cả khi chị Rose muốn, mình cũng chẳng cho đâu, còn có thùng này là quần áo mình yêu nhất." Alice vui vẻ nhảy đi mất, Jasper xuất hiện trên cầu thang, anh ấy cách tôi rất xa, sau đó ném một thứ lại đây, Alice dễ dàng chụp được, là một quyển bút ký khá to. "Đây là công trình nghiên cứu của Jaz, tuy rằng anh đã nhớ hết nội dung trong đó rồi, nhưng đây vẫn là một kỷ niệm rất quý giá đối với anh ấy đấy."
Tôi nhìn những thứ nay như nhìn đàn mãnh thú, tại sao nhét mấy thứ này cho tôi làm chi?
Alice đã xuất hiện bên người Jasper, hai người họ cầm lấy tay nhau, thâm tình nhìn nhau. Sau đó Alice cúi đầu nhìn tôi đang đứng ở đầu cầu thang, nụ cười của cậu ấy ngày càng thêm tái nhợt như hư ảo. "Đây đều là con tin của cậu, nếu sau này bọn mình lừa gạt cậu làm cậu tức giận thì hãy coi châu báu của mình như viên bi, coi quần áo mình thành giẻ lau nhà."
"Em có thể đốt bút ký của anh, nếu nhà mất điện, em có thể coi nó như nến cũng được." Jasper vô cảm nói, anh ấy lạnh lùng nhìn thoáng qua quyển sổ gác trên nóc thùng của Alice lại lạnh lùng nhìn tôi.
Vẻ mặt đó như đang nói, 'nếu dám hủy bút ký của anh thì sẽ cắn chết em ngay đấy nha!'
Tôi nhịn không được cách bọn họ xa chút, Emmett không biết nhảy ra từ đâu, trên đỉnh đầu anh vẫn còn dính bông tuyết. Sau đó anh ta chạy đến bên bộ sưu tập bóng chày treo trên tường, chọn lựa một chút rồi lấy một quả cổ cổ trong đó rồi đưa nó cho tôi. "Đây là quả bóng chày anh thích nhất, chữ ký trên đó quý lắm đấy, nếu sau này em tức giận thì có thể nấu nó lên." Nói xong, anh ấy liền biến mất, khi tôi nghĩ sự tình không thể nào càng khoa trương hơn thì đỉnh đầu Emmett lại nhô ra từ trên cầu thang, anh ấy nhếch miệng cười, "Rose nói trong gara có một bộ dụng cụ sửa xe cô ấy thích nhất đấy, em thuận tiện cầm đi, muốn làm gì cũng được."
Chuyện gì thế này? Tôi ôm đĩa CD của Edward nhất thời cảm thấy đang ôm củ khoai lang phỏng tay, hơi hoài nghi nhìn bọn Alice trên cầu thang, sau đó bừng tỉnh đại ngộ hô to với họ: "Hey! Chẳng lẽ mọi người đã làm chuyện gì đó có lỗi với em sao?"
Vừa nói xong thì mọi người đã biến mất.
Tôi . . . chỉ nói đại thôi mà.
Sau đó hết thảy đều khôi phục như bình thường, ngày hôm qua Edward đúng giờ đến trường, bọn họ vẫn mang phong cách xuất hiện cùng nhau như thế.
Sau đó tôi mới chợt nhận ra tôi và Rick hình như cột vào nhau, ngăn cách như hai bờ xa xôi với gia đình Cullen vậy. Cảm giác khó hiểu này rất kỳ quái, tôi nghĩ tôi nên làm gì đó để hai bên không đối chọi nhau gay gắt như thế nữa.
Khi đi ra khỏi nhà, phát hiện ra tuyết đọng bao phủ đường đi và lá thông, không trung âm u trầm lặng, Rick đứng bên cạnh xe anh ấy, chiếc xe thể thao ấy dường như thiêu đốt cùng đôi môi đỏ tươi của anh vậy.
Thoạt nhìn anh hơi có vẻ mỏi mệt, có quầng thâm nhàn nhạt xuất hiện dưới bọng mắt anh, đôi con ngươi đen vẫn đậm màu như thế, tôi nhìn thấy nở ra một nụ cười gần như dịu dàng với tôi —— nụ cười này đối với anh mà nói là đã dịu dàng rồi.
Điều này khiến tim tôi đập nhanh hơn, cúi đầu, tôi thả chậm bước chân, mặt đường kết băng dưới chân rất dễ dàng khiến người ta mất thăng bằng, đây chỉ là lấy cớ thôi, ác mộng vừa nãy vẫn còn quấn quanh tôi. Tôi đi đến bên cạnh anh, quần áo trên người anh vẫn dày như thế, đôi lúc tôi chạm phải cánh tay anh, nhưng chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm của lớp áo.
Hẳn là anh rất sợ lạnh, tuy rằng anh thoạt nhìn không hề giống như người bị đông lạnh chút nào.
Chiếc xe Ford phanh không nhạy kia của tôi bị chị Rosalie tha đi mất rồi, không còn thấy nó nữa. Bây giờ Rick mỗi ngày đều đến đây đưa đón tôi, Charles không có ý kiến gì, đương nhiên nếu như tôi muốn mua thêm một chiếc xe, cậu sẽ giúp tôi tìm một chiếc Secondhand.
"Hi!" Tôi theo thói quen chào anh trước, không nhìn ánh mắt sâu sắc đến rất có cảm giác áp bách của anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn người luôn quá mức khắc nghiệt, cho dù đối với tôi cũng thế.
"Đêm qua em mơ thấy gì à?" Không phải anh đang tò mò mà là muốn một đáp án.
"Anh biết em nằm mơ sao?" Vấn đề này thật sự rất kỳ quái, giống như anh cũng biết tôi nằm ngủ như thế nào vậy.
Chậm rãi đi đến bên cạnh cửa xe anh, dáng vẻ anh như một loại động vật họ mèo trốn trong bụi rậm di chuyển tròng mắt theo mỗi cử động của tôi vậy. Tôi vô tội để mặc anh dùng ánh mắt như dao nhỏ ấy bắn phá, anh không chiếm được đáp án mình muốn biết cho nên thu hồi nụ cười, sau đó mở cửa xe nhét tôi vào, động tác rất thô lỗ.
"Trông em giống như vừa mới bị dọa ấy, quá tệ!" Anh khởi động xe, bắt đầu lái đi, tôi nhìn thấy tay anh nhẹ nhàng gõ gõ trên tay lái, ánh mắt tựa hồ nhìn chằm chằm mặt đường kết băng phía trước, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác tản mạn không chú ý.
Tôi lo lắng chúng tôi sẽ xảy ra tai nạn xe mất, bởi vì lực chú ý của anh không hề tập trung trên tay lái.
"Một cơn ác mộng thôi mà." Tôi kỳ quái nói nhỏ, sau đó càng kỳ quái nhìn anh. Sườn mặt trắng nõn như băng tuyết kia, vẻ mặt thờ ơ, người không biết còn tưởng rằng anh biến thành một pho tượng.
"Ác mộng?" Anh trầm thấp hỏi lại, từa hồ câu nói của tôi tạo thành đả kích nào đó với anh, ngay cả ánh mắt cũng dần có lực công kích.
"Anh rất thắc mắc sao?" Tôi đột nhiên muốn trêu anh một chút, rất nhiều lúc anh quá nghiêm trang rồi, hoàn toàn không có khiếu hài hước chút nào, thật ra chỉ cần anh muốn thì anh không có khả năng lâm vào tình cảnh như tôi, hầu như không có ai bắt chuyện với chúng tôi ở trường học cả.
Lông mi anh run rẩy một chút, liếc mắt nhìn tôi, nhanh chóng biết được tôi đang đùa giỡn anh. "Hừ, em hy vọng anh tò mò sao?"
Đáp án cao ngạo tự đại như thế, thật sự như hận bạn không thể cung cấp vài đáp án để anh chọn lựa mới phải. Tôi trấn định trả lời, "Em mơ thấy em kết hôn, chú rể không phải là anh."
Có lẽ đáp án này vượt qua điểm mấu chốt của anh, anh đột nhiên dẫm phanh, không đợi cho tôi hoàng hồn nói cho anh biết đây chỉ là lời đùa giỡn thôi thì giọng nói anh đã vang lên bên tai tôi, "Claire, vòng cổ của em đâu?" Anh nghiêng người lại đây, mái tóc vàng cọ vào hai má tôi, tôi nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của anh, sự phẫn nộ trong đó gần như có thể bao phủ tôi.
"Vòng cổ nào cơ?" Tôi không biết vì sao anh lại hỏi câu hỏi này, hơn nữa thoạt nhìn còn rất tức giận.
"Anh chỉ cảm thấy sợi dây chuyền em vẫn mang rất đặc biệt, anh chưa từng thấy em gỡ nó xuống, có vẻ như bây giờ em đã mất đi hứng thú với nó rồi, cho nên ném nó vào góc xó xỉnh nào đó." Khuôn mặt Rick biến đổi, sự tức giận hồi nãy trôi đi như tốc độ ánh sáng, như anh chỉ đang tò mò thôi, không có chỗ nào không bình thường cả.
"Em không nghĩ rằng anh chú ý đến nó như thế, cái kia rất cồng kềnh, thật ra em không thích nó cho lắm." Tôi lập tức bịa ra một cái cớ, muốn che dấu sự quỷ dị trong đề tài này. Tôi không hề muốn cho Rick biết chuyện về ma cà rồng, đây chính là bí mật liên quan đến sinh mạng.
"Vậy à? Hình dáng của nó quả thật rất hunh tợn, xấu xí, em có mới nới cũ là đương nhiên." Rick một lần nữa khởi động xe, anh thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí còn cười nữa.
Nhưng không biết có phải ảo giác của tôi không, hình như anh đang đau lòng?
Tôi không quá tin tưởng vào trực giác của mình cho lắm nhưng sự đau lòng này cũng kéo cảm xúc của tôi xuống, tôi không biết mình muốn an ủi điều gì, "Nó không xấu xí, nó rất đẹp."
"Vậy em có thể tiếp tục mang nó theo, nếu như lời em nói không phải lời nói dối." Mặt nạ bình tĩnh của anh sụp đổ, sự táo bạo mãnh liệt lập tức nhảy ra, nhưng anh lại nhanh chóng áp nó xuống, thanh âm mềm nhẹ và thong thả. "Anh chỉ nói đùa thôi, nếu em không muốn cũng có thể ném nó đi, anh có thể cho em bất cứ thứ gì khác."
Thật sự là . . . một lời hứa hẹn nặng nề. "Được, được rồi." Tôi hơi yếu ớt trả lời, bởi vì tôi cảm thấy tâm tình anh hiện giờ không quá tốt, tốt nhất không cần chọc anh tức giận, tôi tự cảnh cáo bản thân như thế.
Khi chúng tôi đến trường học, tôi cảm thấy thần may mắn vẫn bám theo đuôi xe chúng tôi, dùng tốc độ xe như vậy băng qua mặt đường đóng băng thế mà không xảy ra chuyện gì như thế này. Tôi cảm thấy kỹ thuật điều khiển xe của anh rất lợi hại, có thể do ánh mắt sùng bái của tôi khiến cho vị chuyên gia lái xe này dễ chịu hơn, anh rốt cuộc không trưng ra vẻ mặt âm trầm nữa, lại dùng một ánh mắt dịu dàng để 'lăng trì' tôi.
Tôi mở cửa xe đi ra ngoài, ánh mắt của mọi người xung quanh nhanh chóng tập trung chăm chú trên người tôi, chỉ cần tôi từ chiếc xe này đi xống thì dù bao nhiêu lần đi nữa, mọi người cũng khôn quen được. Đằng trước chị Bella đang níu lấy kính chiếu hậu để nhìn bánh xe, dáng đứng chị ấy như sắp ngã đến nơi rồi. Chị ấy sao vậy, tôi nhìn thấy chị ấy cực kỳ cẩn thận nhìn lốp xe sau của mình, chẳng lẽ cơ chế chống trượt xảy a vấn đề sao?
Rick vừa mới đóng cửa xe, tôi quay đầu nói với anh: "Chờ em một chút." Sau đó tôi đi về hướng chị Bella, tôi nhìn thấy một chiếc Volvo cũng vừa lúc dùng bên kia bãi đỗ xe, Edward chui ra từ trong xe. Anh ấy cách nơi này rất xa, đang không chuyển mắt nhìn Bella chăm chú, mà Bella cũng rất mẫn cảm trước ánh mắt của người khác, chị ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy Edward.
Cuộc gặp mặt vận mệnh, không biết vì sao trong não tôi chợt thoáng qua những từ này.
Tôi đi đến bên cạnh chị Bella, chị ấy thật sự sắp té ngã rồi, tôi lập tức đỡ lấy tay chị, tay chị rất lạnh do nhiệt độ không khí ngày hôm nay khiến người ta muốn phát run.
"Claire." Bella đặt một ít sức nặng thân thể lên người tôi, thần kinh thăng bằng của chị thật sự rất kém, cho dù mặt đất có bằng phẳng cỡ nào thì chúng tôi cũng có thể té ngã.
"Trông chị thật . . ." Thật dịu dàng, nét mặt chị tràn ngập một tình cảm ấm áp và cảm động nào đó. Tình cảm lây sang cho tôi khiến tôi cũng lộ một nụ cười theo, nhưng chỉ trong một giây sau có tiếng ai đó hét chói tai đập nát tất cả hình ảnh ấm áp này.
Tôi vẫn còn mờ mịt, vẫn còn nắm tay chị Bella trong tay, khóe mắt nhìn thấy chiếc xe vận tải cũ của Tyler chạy như bay đến đây, cậu ta chẳng lẽ không thấy nơi đây đã đầy xe rồi sao, không nên chạy về hướng này mới đúng.
Tôi rốt cuộc kịp phản ứng lại, chiếc xe kia đang lấy một tốc độ hủy diệt, không thể khống chế mà lao đến, không ai có thể hình dung được tình trạng nguy hiểm này. Tiếng rít do bánh xe ma sát với mặt đường vang lên chói tai báo hiệu phanh xe không nhạy khiến cho thanh âm càng tiếp cận cái chết, tôi không có đủ thời gian, một chút khe hở thoát đi cũng không có, tôi đã đẩy chị Bella ra sau người tôi, ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có.
Ánh mắt mọi người hoảng sợ, hiện trường hỗn loạn, tôi té ngã, tay bảo vệ đầu của Bella, mái tóc dài của chị quấn quanh tay tôi. Trước khi trán tôi đập vào bánh xe Chervolet thì một một bàn tay đeo găng đã đỡ được đầu tôi, giúp tôi thoát khỏi vận mệnh bị đập vỡ đầu.
Sau đó tôi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, còn có tiếng thét chói tai không chịu nổi của vài học sinh, tôi mở mắt ra thấy Rich đang ôm tôi, áo bành tô và khăn quàng của anh cũng quấn quanh tôi. Tôi nhìn thấy nét mặt nah trở lên cực kỳ có lực công kích trong nháy mắt, trong đôi mắt ấy đều là nét lạnh thấu xương tăm tối. Anh ấy từ đâu chạy ra vậy? Nghị hoặc chợt lóe rồi qua này không thể lưu lại lâu, bởi vì chiếc xe vận tải kia đã không dừng lại được, sắp đụng vào đầu xe Chervolet rồi, cả một chiếc xe đang áp đến đây, chúng tôi sẽ chết mất!
Nguy hiểm không thể thoát khỏi, tôi muốn bảo vệ anh sau lưng mình để cho anh sống sót, nước mắt đã tràn ngập trong mắt tôi, anh không nên ở đây!
Vẻ bất cần đời trên mặt Rick biến mất, nhanh chóng chuyển thành khiếp sợ, anh hoàn toàn không hiểu vì sao tôi lại khóc. Điều này khiến anh bỏ lỡ cơ hội thoát thân cuối cùng, tôi xúc động vươn tay liều lĩnh ôm anh, tay xuyên qua cánh tay anh, túm chặt lớp áo sau lưng anh, cơ thể dường như chui vào trong lòng ngực người ấy.
Cảm xúc và những động tác này nhanh đến kinh người như nước lũ trào dâng, tôi nghe thấy một tiếng va chạm nặng nề, kinh hách ngẩng đầu lên, Edward đã chen vào giữa chúng tôi và chiếc xe.
Không gian này nhỏ bé như thế, Bella vẫn còn sau lưng tôi, chị ấy hơi khó khăn hít thở, sau đó là sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Xe của Tyler đã dừng lại, không đụng phải ai cả vì tay Edward đã chống lên thân xe khiến nó hõm sâu xuống rất dễ dàng.
Chúng tôi đều được cứu, nhưng một cảm giác sợ hãi khác đã trào lên. Tôi nhìn thấy trên gương mặt lạnh băng của Edward không có biểu tình gì, giống như chuyện anh ấy xuyên qua ba bốn chiếc xe, lao vào giữa chúng tôi và thuận tiện đẩy ra một chiếc xe vận tải đang mất lái chỉ trong một giây là chuyện đương nhiên vậy.
Edward quay đầu nhìn về phía chúng tôi, đôi mắt anh như biến thành trạng thái săn thực khủng bố, cực kỳ khủng khiếp vậy.
Mà Bella không bị thương tích gì, chị ấy cũng nhìn thấy Edward rất rõ ràng, chị biết toàn bộ quá trình Edward xuất hiện.
Bị phát hiện!
Bị phát hiện!
Tôi và Edward dường như cùng lúc nhận ra được sự thật này, tôi ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Rick, anh ấy cũng thấy!
Nhưng khi tôi nhìn vào ánh mắt anh, tôi mới phát hiện anh đang nhìn chị Bella.
Ánh mắt ấy lạnh băng đến mức ác độc.