Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(( Mỵ Nhi ))
Ngày đầu tiên đi làm ỡ Phúc Viễn đúng là như hỗn chiến mấy trăm hiệp. Chỉ việc xem lại hồ sơ cùng văn kiện thôi cũng đủ khiến cô mệt chết rồi chưa kể phe cánh của Tích Kỳ và Vũ Xuyên không ngừng gây khó dễ cho cô.
Cây muốn yên mà gió chẳng chịu ngừng đây mà.
Một là không làm nhưng khi đã làm thì phải làm cho triệt để. Cô bắt đầu chỉnh đốn lại nhân sự toàn công ty. Những phe cánh của Tích Kỳ cùng những người chỉ biết nịnh nọt không có năng lực đều phải ôm thùng ra đi. Có người thì ngạo nghễ ra đi còn thách thức cô, cũng có người không ngừng van xin để được ỡ lại. Cô không quan tâm vì đây là bước ngoặc quan trọng để đánh dấu sự thành công hay lụng bại của cả công ty này.
Nghe tin Tích Kỳ đã vô cùng tức giận xông thẳng vào phòng làm việc của cô.
" Con đang làm gì vậy hả? cho dù là tổng giám đốc cũng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm như vậy được."
" Vậy xin hỏi Tích tiên sinh, tôi giữ lại đám người ăn không ngồi rồi không có chút năng lực đó để làm gì."
Khá bất ngờ trước cách xưng hô của cô nhưng Tích Kỳ vẫn không thể nói gì hơn vì trước đây là do ông từ mặt cô trước.
" Dù không có công cũng có lao vì họ đã theo công ty nhiều năm rồi."
" Phải, nhiều năm như vậy chắc họ cũng phải lao tâm lao lực giúp ông làm công ty này lụng bại như hôm nay. Vì vậy tôi mới cho họ nghỉ ngơi sớm một chút."
Nghe đến đây Tích Kỳ cứng họng không còn lý luận gì để bày ra vì sự thật đúng là như thế.
" À còn nữa, Tích tiên sinh xem lại phần sổ sách này xem."
Tích Kỳ cầm lên xem thì tái mặt đi, đây không phải là các khoản chi cho mục đích riêng của ông và cả Vũ Xuyên sao. Cô lại tìm ra nhanh đến vậy, đưa cô vào công ty đúng là ngu ngốc chồng thêm ngu ngốc.
" Con ... con ... ta không hiểu."
" Tích tiên sinh đừng cố giả vờ nữa, tôi cho ông 2 tuần để bù hết số tiền ông đã chiếm dụng của công ty để làm việc riêng nếu không tôi sẽ giao toàn bộ cho cảnh sát. Tội tham nhũng công quỹ không nhẹ đâu đó."
" Niệm tình chúng ta là cha con, con tha cho ta một lần được không. Trong tay ta làm sao có nhiều tiền như vậy được"
" Ông không biết xấu hỗ mà nói ra những lời đó sao. Từ khi mẹ con Vũ Xuyên bước vào Tích gia ông có còn coi tôi là con gái sao, ông mặc họ nhục nhã tôi. Trong mắt ông chỉ có mỗi Tích Tư Điềm mới là con gái thôi."
" Ta .. ta xin lỗi con."
Nhìn bóng dáng ông rời đi cô khẽ rơi giọt nước mắt. Dù có muốn thù hận muốn cắt đứt đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật Tích Kỳ là cha của cô.
-------
Tại Tích gia.
Mẹ con Vũ Xuyên và Tích Tư Điềm sau khi nghe Tích Kỳ kể lại tình hình của công ty thì điên tiết lên.
" Mẹ nó, cái con tiện nhân kia là muốn dồn chúng ta vào con đường cùng phải không. Đáng ra tôi phải đánh chết nó lúc mẹ nó chết thì đã tốt cả rồi, để nó sống chỉ làm hại chúng ta thôi." - Vũ Xuyên tức giận.
" Thôi đi, Điềm Điềm con tìm con rể giúp một chút được không dù gì cũng là vợ chồng bao nhiêu năm." - Tích Kỳ nói.
" Bộ tưởng tôi không muốn sao, ông cũng biết anh ta đã không cho tôi quay về Khương gia nữa rồi bây giờ anh ta ỡ đâu tôi còn chẳng biết lấy gì để cầu xin." - Tích Tư Điềm khó chịu.
" Cả chồng cũng không giữ được đúng là không ra làm sao cả." - Vũ Xuyên càng thêm tức giận.
" Bà nói hay lắm, năm xưa bà giành chồng của mẹ nó làm gì để bây giờ quả báo ứng trên người tôi. Tất cả đều do các người gây ra còn trách tôi sao." - Tích Tư Điềm càng gằng giọng.
" Mày ăn nói như thế với ba mẹ mày sao uổng công tao cưng chiều giành hết mọi thứ tốt đẹp cho mày." - Vũ Xuyên nóng nảy hơn.
" Các người không phải vì tôi ngoan ngoãn nghe lời đem lại lợi ích cho các người sao còn con Tích Tiểu Mỹ ngu ngốc kia lúc nào cũng chống đối các người. Tôi thật hiểu rõ hai người quá rồi."
" Mày ... Mày là cái đồ bất hiếu ." - Tích Kỳ nóng giận tát Tích Tư Điềm một bạt tay.
Bốp.
Tích Kỳ trước nay luôn cưng chiều Tích Tư Điềm vậy mà lại đánh ả ta còn là đánh mạnh tay đến vậy. Tích Tư điềm nằm dưới sàn ôm mặt ánh mắt căm tức sau đó chạy thẳng ra ngoài.
" Tất cả mọi thứ đều do mày mà ra tao nhất định không để mày yên đâu TÍCH TIỂU MỸ."