Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Khải Liêm càng nghĩ càng nhớ đến cảm giác mê hồn của tối hôm qua, nhớ đến Bội Sam nhớ gương mặt ngây thơ trong sáng của cô lại càng thêm cứng rắn.Bàn tay liên tục lên xuống,công suất đã đạt đến giới hạn nhưng một chút muốn bắn ra cũng không có.
Khải Liêm đã bực tức bây giờ lại càng thêm nổi điên,trong đầu cậu giờ là khuôn mặt của cô.Không lẽ phải gọi cô vào khẩu giao cho cậu thêm lần nữa thì mới bắn được sao?
Đang lúc rối rắm thì Cố Khải Liêm nghe được tiếng gõ cửa,là Lâm Bội Sam.
''Anh...anh Khải Liêm xuống ăn sáng ạ.'' Tiếng gọi của Bội Sam.
''Vào đây.''
Bội Sam nghe tiếng gọi thế là mở cửa phòng đi vào,nhưng không thấy Khải Liêm đâu cả, chắc anh Khải Liêm đang ở trong phòng tắm.Cô đi đến cửa phòng tắm và gọi.
''Anh Khải Liêm, anh gọi em ạ?''
''Mở cửa ra đi.''
Lâm Bội Sam nhẹ nhàng mở cửa,Sam Sam để ý hình như anh Khải Liêm không được vui thì phải.Không... không lẽ là do chuyện lúc nãy hả? Bội Sam nghĩ, là lỗi do cô. Cô chết mất.
Bội Sam phát hiện anh Khải Liêm không được bình thường,cô đỉnh cúi người xin lỗi thì phát hiện ra.Mà điểm không được bình thường đó là...,anh Khải Liêm...anh ấy không mặc gì cả. Anh Khải Liêm đang trần truồng.Quan trọng nhất là cái đó,cái vật kia của anh đang...,đang căng c*ng lên, thẳng tắp.
Lâm Bội Sam bây giờ đang nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô bất giác mặt đỏ rần rần.Mặc dù đêm hôm qua không thấy rõ ràng lắm, nhưng Bội Sam vẫn cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa bên trong cái vật thể to lớn kia.
Bây giờ khi đã nhìn thấy rõ ràng cụ thể, Lâm Bội Sam càng cảm thấy vô cùng xấu hổ cực kỳ. Bội Sam cảm thấy có chút đáng sợ. Cô thực sự không biết nên làm gì với cái vật to lớn kia, nó còn chìa ra,cô sợ hãi rồi.
Nhìn vào tình hình hiện tại bây giờ, vật lớn đó của Cố Khải Liêm to khủng khiếp, nó còn hơn với cả cổ tay trẻ em nữa.Đầu nấm rìa ra còn kèm theo các mạch máu chằng chịt.Nó giống hơn là một cái hung khí muốn chém người vậy đó.
Bội Sam bất giác lùi về phía sau,liền bị Cố Khải Liêm vươn tay ra sau eo mà kéo lại.
''Khẩu giao cho tôi.'' Khải Liêm với giọng khàn khàn gầm gừ nói.
Lâm Bội Sam bây giờ đã sợ hãi,run rẩy lắc đầu.Cô đỏ mắt nói.
''Anh Khải Liêm...,không...,không được đâu ạ. Bây giờ, bây giờ miệng em còn đau lắm ạ.''
Bội Sam một phần là vì còn đau, một phần là vì cô sợ. Miệng của cô bây giờ mỗi lần nói đều cảm thấy ê ẩm đau rát.Cô nghĩ, thực sự cô không còn làm được.
Làm sao đây? Cố Khải Liêm ngẫm nghĩ,đúng là tối hôm qua cậu có hơi mạnh bạo, chắc là cô thực sự đau miệng rồi.
Cố Khải Liêm đang chìm trong suy nghĩ của bản thân,bất giác c*n vật lớn của cậu được một bàn tay mềm mại xoa dịu.Cảm giác thật khác khi Khải Liêm phải tự làm.Bàn tay mềm mại không có chút vết chai, non mềm như nước lại liên tục lên xuống làm Cố Khải Liêm bắt đầu có cảm giác kích thích và sung sướng.
Lâm Bội Sam vốn chỉ muốn sờ thử xem sao,ai mà ngờ anh Khải Liêm cầm chắc lấy tay của cô mà bắt đầu lên xuống.Tay Bội Sam bây giờ như đã làm việc với công suất giới hạn.Chỉ sau hai,ba phút trên tay cô đã xuất hiện những chất trắng đục bị bắn lên mặt và cả trên áo quần.
''A...''
Lâm Bội Sam có chút giật mình hoảng hốt nhìn dòng nước trắng đục bắn lên người mình mà không biết làm gì cả. Có một số giọt len lỏi đã vào miệng Bội Sam,cô vô tình nuốt xuống cũng đã hoàn toàn cảm nhận được hết toàn bộ thứ trắng đục như tối qua, nhưng bây giờ cảm nhận được rõ nhất.Mùi vị tanh nồng nhưng lại có chút ngọt, không có gì là khó ăn cả.Lạ thật?
Cố Khải Liêm nhởn nhơ nhìn cô gái phía trước đang ăn t*nh dịch của bản thân mà không có phản ứng gì.
''Anh Khải Liêm,đây là cái gì vậy ạ?'' Bội Sam có chút thắc mắc và hỏi.
Cố Khải Liêm híp mắt, khẽ trả lời.
''Muốn biết sao?Đây là vật thể có thể làm em từ con gái trở thành một người mẹ đấy, biết không hả?''
''Uhm...ơ...''
''Nào...đi rửa mặt đi.''
Cố Khải Liêm nói xong cũng quay mặt đi ra khỏi phòng tắm mặc quần áo.Cậu để Bội Sam lại với vẻ mặt khó hiểu, có chút không vui,anh Khải Liêm thật kỳ lạ. Lâm Bội Sam âm thầm kẽ thở dài,sau đó cũng ngoan ngoãn rửa mặt.Theo bước chân cậu xuống nhà.