Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lạc Anh sau khi uống trà giải rượu cũng đã tỉnh táo phần nào, tuy cô có thể tự mình thay quần áo và vệ sinh cá nhân nhưng đầu vẫn còn choáng hai mắt cũng lúc nhìn rõ lúc lại không nhìn rõ, bà Hai từ lúc đó vẫn luôn bên cạnh cô không rời nửa bước, đến khi Lạc Anh ngủ say rồi bà vẫn ngồi ngay bàn ở cửa sổ không dám đi đâu vì Hoắc Kinh Vũ đã nói nếu hắn chưa về bà phải luôn ở cạnh Lạc Anh tránh cô ấy lại làm loạn.
Đây cũng là lần đâu tiên bà chứng kiến cánh Lạc Anh uống đến say, trước đây vào những dịp đặc biệt cô cũng hay uống nhưng cũng chỉ vài ba ly không say được, hôm nay lại say đến mức này xem ra đã uống gấp đôi bình thường.
Bà ấy sau khi dọn dẹp lại ngăn nắp căn phòng cũng đã tỉ mỉ kiểm tra lại chỗ trang sức mà cô mang ra chơi đùa, có vài món đã bị hỏng, bộ bông tai cưới của cô cũng viên ngọc đỏ cũng nát mất rồi đây là món trang sức cô quý nhất vì nó được chính tay bà nội của Hoắc Kinh Vũ tặng, nếu mai thức dậy mà biết nó đã hỏng cô sẽ khóc cho mà xem.
Đến cả điện thoại cũng bắt đầu chập chờn, màn hình cũng nứt vài đường, có lẽ không thể dùng được nữa.
Năm xưa lúc hai người kết hôn ngoài bạn bè ra thì cũng chỉ có bà nội của Hoắc Kinh Vũ là đến chúc mừng, bố mẹ hắn hoàn toàn không để thằng con trai này trong mắt cho dù bọn họ bên ngoài tỏ vẻ hỏi thăm vài câu nhưng bên trong lại chẳng muốn quan tâm, ngày cưới cũng không ra mặt.
Bên ngoài người người chúc mừng cho đôi nam nữ thì hai vợ chồng Hoắc lại ở trong phòng ăn uống trò chuyện như không có chuyện gì.
Đã hơn ba giờ sáng, bà Hai vẫn ngồi ở đó, ly trà giải rượu từ tối cũng đã đóng cặn ở dưới đáy ly, trời càng về sáng lại càng lạnh hơn, tuy đã đóng chặt cửa sổ nhưng vẫn thấy lạnh, thời tiết dạo này cũng rất thất thường, lúc thì nóng đến chảy mỡ lúc lại lạnh đến đóng băng mặc dù bây giờ chỉ đang là giữa thu, cây cối còn đang trong quá trình thay lá mà thời tiết cứ loạn hết lên.
Mùa thu hằng năm không khí rất mát mẻ, có năng nhưng không nóng, nắng của mùa thu rất ấm áp, mang cảm giác rất dễ chịu không nóng bức như mùa hè nhưng năm nay lại thay đổi đột ngột, cũng không hiểu dạo này thời tiết thế nào nữa.
Có tiếng mỡ cửa rất khẽ, bà Hai liền đứng lên đã thấy Hoắc Kinh Vũ với vẻ mặt lo lắng còn rất mệt mỏi đi vào, bà Hai vùi mừng đi nhanh lại.
“ Cô ấy thế nào, không làm loạn gì đó chứ “
“ Phu nhân, lúc đầu có loạn mang hết trang sức ra vứt lung tung, có vài món đã hỏng rồi“
Bà Hai đưa hết chỗ trang sức bị hỏng vào tay Hoắc Kinh Vũ, hắn cẩn thận xem kỷ rồi quyết định giữ lại đôi bông tai đỏ cổ truyền, còn lại đều bảo bà Hai vứt đi hết.
“ Được rồi bà đi nghỉ đi “
…
Hoắc Kinh Vũ vì quá lo cho người phụ nữ của mình mà đã bay gấp từ Tam Á về nhà ngay trong đêm, cũng may công việc chỉ còn lại mấy giấy tờ đơn giản hắn đã giao hết lại cho thư kí ở đó giải quyết, dự định là năm ngày nhưng không ngờ lại có thể về sớm hơn dự định, nghĩ lại cũng rất tốt, nếu tối nay không phải cô say rượu thì sáng sớm mai hắn cũng sẽ đặt vé mà bay về gấp vì quá nhớ cô.
Từ Tam Á về đây không phải gần nhưng không quá xa.
Hoắc Kinh Vũ đi lại bên giường nhìn bóng lưng của người con gái đang ngủ say, chợt nhếch khóe miệng cười nhẹ bất lực, rồi trở người đi vào phòng tắm, mọi thứ trong này cũng bị cô làm cho loạn hết lên, nước thì xả đầy tràn ra sàn, Hoắc Kinh Vũ vốn định chỉ tắm qua loa cho bay mùi mồ hôi vậy mà bây giờ lại phải đổ thêm mồ hôi, vật vả hơn một tiếng sau cuối cùng cũng có thể rời phòng tắm.
Hoắc Kinh Vũ trở ra thì đã thấy Lạc Anh trở người, cô mặc trên mình cái váy ngủ lụa màu hồng phần tấm chăn đắp trên người từ lúc nào đã rơi xuống nền đất, đôi chân dài trắng nõn của người con gái hiện ra khiến Hoắc Kinh Vũ tối sầm mặt cảm nhận bản thân có chút biến đổi, hắn nhíu mày đi lại cái bàn gần cửa sổ thấy chiếc điện thoại nứt nẻ ở mép còn bị mẻ đi vài miếng, hắn thử mở lên nhưng cứ chập chờn lúc sáng lúc không, hắn dứt khoát lấy ra cái sim rồi vứt điện thoại ra ngoài cửa sổ, ngày mai lại mua cho cô cái mới vậy.
Hoắc Kinh Vũ lau khô tóc mình rồi đi đến giường nằm xuống sát cô, mặt đối mặt, người phụ nữ trong lúc ngủ cũng có thể khiến người khác tim đập loạn nhịp như vậy, hắn dí sát cơ thể mình vào cô hơn rồi ôm chặt, hôn lên gương mặt người phụ nữ dần đưa nụ hôn xuống đôi môi đỏ đỏ hồng hồng mà triền miên, vài giây sấu ghé vào tai người phụ nữ phàn nàn: “ Em giỏi lắm, Lạc Lạc, uống say vào ngay cả chồng mình cũng không nhớ “
Lạc Anh cảm nhận được sự động chạm cô vô thức cựa quậy, dang rộng tay ôm lấy Hoắc Kinh Vũ, giọng rất khẽ
“ Chồng à,…chồng à “.
“ Anh ở đây “, Hoắc Kinh Vũ cũng cười nhẹ rồi đáp lại cô rất khẽ rất khẽ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ này của mình có thể đẹp đến mức đó cũng là lí do vì sao sau khi kết hôn hắn trở nên chiếm hữu cô đến mức mất kiểm soát.
Cũng vì thế mà ngày đó xém một chút hắn đã ra tay với cô từ ngày đó hắn luôn dặn lòng phải kiềm chế bản thân thật tốt, dù có tức giận thế nào cũng không thể làm cho cô bị thương.
Hoắc Kinh Vũ vừa nhắm mắt chuẩn bị rơi vào giấc ngủ thì chuông điện thoại vang lên, hắn sợ làm cô thức giấc một tay che lấy tai cô tay kia vươn ra cái tủ nhỏ ngay bên giường lấy điện thoại, bên kia một giọng nữ nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Hoắc tổng, tôi mới nghe thư kí anh báo lại, anh có việc gấp nên đã trở về thành phố ngay trong đêm rồi sao, anh không có vấn đề gì chứ “
“ Tôi có chút việc quan trọng,.
.
tôi!.
”
“ Chồng à, ôm em, chồng à “, Lạc Anh trong cơn ngủ say giật giật cánh tay Hoắc Kinh Vũ, mặt còn nhăn lại rồi bĩu môi gọi ‘ chồng ‘ mãi.
“ Anh ở đây, ngoan “
Lời này chắc bên kia đầu dây cũng đều nghe thấy rõ rồi, Hoắc Kinh Vũ không muốn lằn nhằn thêm nữa, hắn dứt khoắc ngất máy luôn mà không nói thêm lời nào, giờ này mà còn gọi điện người ta thì đúng là rất bất lịch sự nếu hắn có tỏ thái độ thì cũng không phải là sai.
Hoắc Kinh Vũ nằm trở lại ôm chặt lấy cô, gương mặt người phụ nữ vẫn còn vào đường nhăn trên trán hắn đưa tay xoa xoa nhẹ Lạc Anh nhanh chóng thả lòng cơ mặt rồi vùi mặt vào ngực hắn lại ngủ ngon lần nữa.
Hơi ấm từ hắn khiến cô chỉ muốn hưởng thụ mãi, cô luôn thích được ôm hắn chính là vì lí do này, khi ôm hắn cô cũng cảm thấy rất an toàn, dù chỉ là ôm nay hết ngày này qua tháng nọ thì cô cũng chỉ muốn được ôm mãi như vậy.